Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 98

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

– Mẹ sẽ…xử lý tất cả những kẻ muốn làm tổn thương đến con yêu của mẹ.

Những lời này là có ý gì?

Giống như một giấc mơ vậy, ngày hôm sau, Ninh Ngọc Nhân lại khôi phục lại dáng vẻ như thường ngày, cao quý ưu nhã, khí chất ung dung, cô ấy thậm chí còn tha thứ cho Hứa Dung, đưa tay đỡ lấy Hứa Dung gần như sắp quỳ xuống, nói:

– Lần này bỏ qua, không được có lần sau.

– Mình cảm ơn cậu, cảm ơn. – Hứa Dung che miệng khóc nức lên, – Vậy…Tiểu Ngọc…nó có thể tiếp tục đóng phim không ạ?

– Đương nhiên là có thể rồi. – Ninh Ngọc Nhân nói, – Chuyện lần này nào có liên quan đến cháu nó.

Hứa Dung thở phào nhẹ nhõm, còn Ninh Ninh thì lại sởn tóc gáy.

Bởi vì Ninh Ngọc Nhân đang diễn kịch.

Mẹ đang sắm vai chính bản thân mình, với một cái cau mày, một nụ cười, mỗi một hành động cử chỉ đều gần như không chút kẽ hở, ngoại trừ vết thương trên mu bàn tay đang đóng vảy.

Lúc sắp ra ngoài, Ninh Ngọc Nhân ôm nhẹ Ninh Ninh, nói khẽ bên tai cô:

– Con yên tâm, dì ấy sẽ không dám để lạc con nữa đâu.

Ninh Ninh cảm động trong lòng, nhưng Ninh Ngọc Nhân đã mau chóng buông tay ra, ngón tay mang găng tay khẽ vuốt má cô, sau đó mang theo nụ cười đi ra cửa.

Vừa lên xe, nụ cười đó trên mặt cô ấy biến mất.

– Alo. – Cô ấy gọi điện cho người nào đó, – Đã nhận được thứ kia chưa?

Ngoài cửa xe, Ninh Ninh cùng Hứa Dung từ trong nhà đi ra, Hứa Dung cầm cặp sách cho Ninh Ninh, từ xa vẫy tay với cô ấy, Ninh Ngọc Nhân cũng vẫy tay lại với cô ta, trong miệng lại lạnh lùng nói:

– Tra giúp tôi số thuốc đó là thuốc gì?

Nhìn xe đã đi rồi, Hứa Dung nói với Ninh Ninh:

– Được rồi, chúng ta đi học thôi.

Ninh Ninh ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi:

– Có thể nghỉ ở nhà được không ạ?

Đương nhiên không được, bây giờ cô mới bốn tuổi, đang là tuổi phải đi nhà trẻ.

Ninh Ngọc Nhân rất chú trọng đến việc học của con gái, cô được học tại một trong những trường mẫu giáo tốt nhất ở địa phương, đồng thời cô cũng là thành viên của đội múa trong lớp, gần đây đang theo một lớp múa, có tên là đội múa Vịt con.

Một vài cô bé mặc váy vàng bồng bềnh, trên miệng có gắn mỏ vịt giấy, ngây ngô lắc đầu vẫy đuôi trên sân khấu …Toàn bộ quá trình Ninh Ninh mặt mày ủ rũ, sống một ngày bằng một năm.

Vất vả đến giờ tan học, Hứa Dung đã chờ sẵn ở cửa.

Có lẽ là bù đắp cho sai lầm của mình, hoặc có lẽ là cứu vãn hình tượng của mình trước mặt Ninh Ngọc Nhân, cô ta lại lần nữa trở nên rất tận tâm, cẩn thận, buổi sáng mỗi ngày đúng giờ đưa Ninh Ninh đi học, buổi chiều đúng giờ đón Ninh Ninh về nhà, buổi tối đúng giờ cho cô xem hoạt hình và làm bài tập.

Chỉ có tới cuối tuần, hoặc là lúc bài tập không nhiều lắm, cô ta mới bằng lòng mang cô ra ngoài chơi một lúc. Có lúc thì đi vườn bách thú, có lúc thì đi công viên, nhưng bất kể là đi đâu chơi, lúc trở về, Ninh Ninh đều kéo cô ta đến một chỗ ăn cơm.

Quán cơm Thỏ Ngọc.

Gọi xong một bàn món ăn, Ninh Ninh lơ đễnh ăn cơm, đưa mắt nhìn những người phục vụ đang chờ, người này không phải, người kia cũng không phải…Hôm nay cô vẫn không nhìn thấy bóng dáng Mộc Nhĩ đâu.

– Có vẻ như cháu rất thích ăn ở quán cơm này nhỉ.

Giọng một người đàn ông vang lên phía sau cô, cô quay lại, thấy Bùi Huyền ngồi xuống ở bàn bên, cười hỏi:

– Có thể chung bàn được không cháu.

Ninh Ninh muốn lắc đầu, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Người phục vụ đưa thực đơn cho Bùi Huyền, anh ta không xem thực đơn mà thuần thục gọi vài món ăn, sau đó trả thực đơn cho đối phương:

– Được rồi, thế là đủ rồi.

– Chú ơi. – Ninh Ninh nhìn anh ta, – Chú cũng thích tới quán cơm này ăn ạ?

– Đúng vậy. – Bùi Huyền cười nói, – Chú thích món ăn của quán cơm này.

Người phục vụ cầm thực đơn đi rồi, điện thoại của Bùi Huyền chợt reo lên, anh ta áy náy nói xin lỗi rồi nghe điện thoại.

– Là tôi. – Bùi Huyền nói, – Không có gì khác, chỉ muốn hỏi anh có rảnh không, chỗ tôi có người cần anh chỉ dạy một vài thứ…Đúng rồi, chính là những thứ mà anh am hiểu đó, trang điểm, phối đồ vân vân…

Nói chuyện điện thoại xong, món ăn anh ta chọn cũng được dọn lên.

– Cháu nếm thử xem.

Anh ta gặp một cái bánh bao hình con heo nhỏ cho cô,

– Bánh bao lưu sa, trẻ con đều thích ăn hết.

Lúc này khó có thể từ chối, Ninh Ninh đành phải cầm lấy bánh bao cắn một miếng.

Đúng là ăn rất ngon.

Một đ ĩa từ bàn bên lại được được đưa sang, là bánh bao lưu sa kia. Nhìn khuôn mặt như cười như không của Bùi Huyền, Ninh Ninh đột nhiên cảm thấy miếng bánh trong miệng trở nên không ngon …

Còn may là sau khi Bùi Huyền đưa bánh xong thì không để ý tới cô nữa mà quay sang trò chuyện với Hứa Dung. Chỉ với vài câu khơi chuyện, tuổi tác, gia đình, nghề nghiệp, lương tháng của Hứa Dung đều được tiết lộ. Cái người này, sao không đi làm bán hàng đa cấp đi nhỉ?

Lúc hai bên tách nhau, Hứa Dung vẫn có vẻ rất lưu luyến, ngày hôm sau lúc đến nhà trẻ đón Ninh Ninh, cô ta thậm chí còn chủ động hỏi cô có muốn đi ra ngoài chơi, muốn ăn cơm ngoài quán cơm không.

– Cháu không đi đâu ạ. – Ninh Ninh ủ rũ lắc đầu.

Về sau cũng không cần đi nữa.

Cuộc điện thoại kia của Bùi Huyền đã chứng minh anh ta đã nhanh trước một bước mang Mộc Nhĩ đi rồi. Về sau, Lý nhân yêu, không phải, cô giáo Lý sẽ đến nhà anh ta dạy dỗ huấn luyện Mộc Nhĩ. Kiểu dạy dỗ này là kiểu nửa phong bế, từ 8 giờ sáng ở trong nhà Bùi Huyền cho đến 7,8 giờ tối, mà lúc này Ninh Ninh hầu hết cũng bị  nhốt ở trong nhà.

Cô đã không thể gặp được Mộc Nhĩ trong quán cơm Thỏ Ngọc.

Một nơi cuối cùng có thể chạm trán hai chị em Mộc Nhĩ Mộc Qua đó chính là căn phòng cho thuê rách nát hiện họ đang ở mà thôi.

– Đi quán cơm Thỏ Ngọc, còn có thể lấy lý do có món mình thích ăn. – Ninh Ninh nghĩ, – Nhưng đi đến nhà cho thuê đó, mình lấy lý do gì mà ở lại đó vào nửa đêm?

Suy nghĩ lung tung cho đến khi về đến nhà.

Trong viện đậu một chiếc xe, Ninh Ngọc Nhân đã về rồi.

– Mẹ ơi.

Ninh Ninh đẩy cửa ra, đi tìm nhưng không thấy dép của cô, đành đi chân không chạy vào phòng khách.

Ninh Ngọc Nhân ngồi trên sô pha phòng khách, một tay chống đầu, nghiêng dựa vào sô pha, trên đùi đặt một quyển kịch bản, bên cạnh là một cô bé đang ngủ say.

Ninh Ninh đi đến, nhận ra người đó ngay:

– Sao chị Tiểu Ngọc lại tới ạ mẹ?

– Suỵt, đừng làm ồn chị Tiểu Ngọc của con.

Ninh Ngọc Nhân làm động tác ra hiệu đừng nói chuyện với cô, kéo cô vào trong lòng, nói với Hứa Dung đang cầm cặp sách đi đến:

– Mấy hôm nay Tiểu Ngọc có vẻ mệt, như là bị cảm sốt, mình đã lấy số thuốc cảm lần trước mà Ninh Ninh uống cho cháu nó uống rồi.

Cạch một tiếng, cặp sách trong tay Hứa Dung rơi xuống đất, cô ta mặt tái mét nói:

– Lọ nào vậy cậu?

– Mình quên rồi. – Ninh Ngọc Nhân nói, – Mình lấy bừa trong đó.

Hứa Dung vội chạy vào trong phòng của mình, trong phòng bảo mẫu của cô ta có một cái tủ gỗ lớn, trong tủ chứa đầy đủ các loại thuốc thường dùng, thuốc hạ sốt và thuốc cảm, siro ho, Vân Nam bạch dược, còn có cả băng dán, đầy đủ mọi thứ.

Cô ta mở cửa kính trước tủ, trước mặt là một dãy thuốc cảm đủ loại nhãn hiệu, sắp xếp có chút lộn xộn, nhìn như có người vừa chạm vào, một tia lo lắng thoáng hiện lên trên mặt Hứa Dung. Cô ta đẩy những lọ thuốc đó ra, thò tay vào tận trong cùng, sờ s0ạng tìm tìm, cuối cùng thở phào ra một hơi.

Lúc cô ta quay người lại, Ninh Ngọc Nhân ôm Ninh Ninh đã đứng sau lưng từ bao giờ rồi.

– Làm sao vậy? – Ninh Ngọc Nhân cười như thường ngày, – Bên trong đó có thuốc cảm nào không thể uống bừa được à?

Hứa Dung a một tiếng, mồ hôi từ thái dương thấm ra.

– Nhìn cậu kìa, sao lại đổ nhiều mồ hôi vậy.

Ninh Ngọc Nhân bảo Ninh Ninh,

– Ninh Ninh, có mang khăn không?

Nhà trẻ ngày nào cũng phải kiểm tra khăn tay, Ninh Ninh dĩ nhiên luôn mang theo bên người, cô lấy khăn tay thêu tên mình ở trong túi ra, Ninh Ngọc Nhân dịu dàng nói với cô:

– Con lau mồ hôi cho dì Hứa đi.

Những ngón tay non nớt cầm khăn tay, vụng về lau trán cho Hứa Dung.

– Dì Hứa là bạn học tiểu học, trung học với mẹ. Bọn mẹ lớn lên cùng nhau, mẹ ra ngoài làm việc chăm chỉ trước, sau đó dì cũng học theo mẹ cũng ra ngoài tìm việc làm. Tuy rằng nhiều năm không gặp, nhưng mà thư từ qua lại thì vẫn chưa từng gián đoạn, tình cảm luôn tốt đẹp.

Ninh Ngọc Nhân ôm Ninh Ninh, nói.

– Dì đối xử tốt với con, mẹ cũng đối tốt với Tiểu Ngọc.

Cô ấy cười rất nhẹ nhàng giống như thường ngày, giống như Thánh Mẫu nhân gian, nhưng mồ hôi trên trán Hứa Dung lại càng chảy nhiều hơn.

– Mẹ ơi…

Một giọng nói yếu ớt vang lên từ ngoài cửa.

Hứa Dung quay lại:

– Tiểu Ngọc? Con thế nào rồi?

Tiểu Ngọc dụi dụi mắt, còn buồn ngủ đi tới, kéo tay cô ta:

– Con buồn ngủ lắm, còn đói nữa.

– Trẻ con đều vậy mà, uống thuốc cảm xong đều mệt thế đấy.

Ninh Ngọc Nhân cười nói,

– Được rồi, cậu đi nấu cơm đi, đừng để Tiểu Ngọc bị đói.

Hứa Dung chột dạ nhìn Ninh Ngọc Nhân, kéo Tiểu Ngọc đi ra, hai mẹ con họ vào bếp nấu cơm, mà Ninh Ngọc Nhân thì ôm Ninh Ninh trở về phòng, cách giờ ăn cơm còn một thời gian, Ninh Ngọc Nhân đặt một tập giấy lên trên bàn, sau đó lấy bút chì màu 24 màu của Ninh Ninh ra và đặt chúng sang một bên.

– Ninh Ninh.

Cô ấy ngồi vào bàn, đặt Ninh Ninh vào lòng, giọng nói của cô ấy vang lên từ sau gáy cô:

– Trước khi ăn cơm, chúng ta chơi một trò chơi nhé.

Ninh Ninh quay đầu nhìn mẹ:

– Trò chơi gì ạ mẹ?

Ninh Ngọc Nhân mở hộp bút sáp ra, lấy ra một bút sáp màu đen, vẽ lên trên giấy.

– Đây là con.

Cô ấy vẽ một hình người nhỏ bé, cuối cùng dùng bút sáp màu vàng vẽ thêm một cái mũ vàng trên đầu cô, sau đó lại vẽ hình một người lớn bên cạnh cô, tóc dài, là một người phụ nữ.

Lại đổi một tờ giấy khác, có một con đường dài được vẽ trên giấy, con đường đó chưa được sử dụng, hoặc đã bị bỏ hoang, không xe, không người, chỉ có cỏ dại.

Ninh Ngọc Nhân vẽ một vài nét màu xanh lá cây lên đó, sau đó lấy một cây bút chì màu trắng tiếp tục tô lên trên bức vẽ.

Giống như làm một trận tuyết lớn.

– Ninh Ninh.

Cô ấy vừa vẽ vừa hỏi:

– Nếu như có một ngày, con bị người ta vứt ở chỗ này, con sẽ làm gì nào?

– Tìm người cứu ạ. – Ninh Ninh nói.

– Nhưng nếu chung quanh không có ai thì làm sao? – Ninh Ngọc Nhân nói, – Con nhìn đi, tuyết lại rơi lớn như thế này.

Bút chì màu trắng trong tay cô ấy bị tô mạnh trên tờ giấy, càng tô càng nhanh, càng tô càng mạnh, cuối cùng xẹt một cái, giấy bị rách, dưới bút sáp là một cái lỗ lớn.

Ninh Ngọc Nhân không nói gì nữa.

Ninh Ninh cũng không nói chuyện.

Thành thật mà nói, trong lòng cô có chút rợn tóc gáy, không khỏi nắm lấy ngón tay cái của Ninh Ngọc Nhân:

– Mẹ ơi…sao tay mẹ lại lạnh vậy ạ?

Những ngón tay của Ninh Ngọc Nhân rất lạnh, giống như thi thể đông cứng, lúc bị ngón tay mềm mại của cô nắm lấy thì bỗng nhiên run rẩy một chút, sau một lát, mới cẩn thận nắm chặt tay cô, giống như cầm một nắm tuyết hư ảo, bất cứ lúc nào sẽ hòa tan.

– Ninh Ninh…

Cô ấy ôm chặt lấy Ninh Ninh,

– Con yên tâm, mẹ sẽ bảo vệ con, lần này mẹ tuyệt đối sẽ không để con bị…

Hết chương 98

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 98
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...