Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

Chương 38

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thư Hương Di nhìn Thư Nhã Phù, An Quý phi cũng đã nói với nàng, Thái hậu không thích Thư Nhã

Phù, bây giờ hôn sự của Tề vương và Thư Nhã Phù có thể thành hay không

còn chưa có xác định.

Huống chi nếu như hôm nay Thư Nhã Phù ở

trước mặt mọi người bêu xấu, tin tức trong hậu cung này truyền ra nhanh

nhất, không đến mấy ngày khẳng định tất cả mọi người sẽ biết nàng chỉ là một nữ nhân ngu dại không sạch sẽ.

Thư Nhã Phù nhìn mình lại trở thành tiêu điểm trong điện một lần nữa, hơi hơi nhíu lông mày, đứng

lên, đi tới trước mặt cây đàn Thư Hương Di mới vừa đánh, ngón tay mảnh

khảnh ở trên dây đàn khẽ gảy.

"Phanh —dღđ☆L☆qღđ—!"

Một tiếng vang quái dị, Thư Nhã Phù mới vừa động dây đàn cũng đã đứt.

Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt mọi người khác nhau.

Lúc này không biết đánh đàn vừa nhìn đã xác định được rồi, nào có người tùy tiện một phát làm cho dây đàn liền làm đứt, nhất định là Thư Nhã Phù cố ý, không biết đánh đàn không xuống đài được liền cố ý tìm cái cơ hội,

đem dây đàn làm đứt, cho là như vậy mà có thể tránh được biểu diễn.

"Không thể đánh!" Nhã Phù ngẩng đầu nhìn về phía ánh mắt của mọi người, nhàn nhạt mở miệng nói.

Dây đàn này cũng không phải là dễ dàng làm đứt như vậy, cần dùng kỹ thuật

đặc biệt mới có thể dễ dàng làm đứt dây đàn, mà không phải người hết sức quen thuộc đàn cổ, đúng là không làm được cái trình độ này .

Nam Cung Triệt lạnh nhạt nhìn Thư Nhã Phù, ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

hếch lên đôi mắt đào hoa nhìn trên dây đàn thêm mấy lần, ánh mắt liếc

tay Thư Nhã Phù mấy lần.

An Quý phi bên cạnh Thái hậu, nhìn dây

đàn đứt lìa, cả khuôn mặt cũng đen lại, cắn răng nghiến lợi hung dữ mà

nhìn về phía Thư Nhã Phù, đàn này là thợ thủ công giỏi nhất chế tác, âm

lượng dây cung tuyệt đỉnh, là đồ hoàng thượng ban thưởng cho nàng, được

đặt tên là dương cầm, luôn được nàng bảo quản cẩn thận, hôm nay đặc biệt lấy ra cho Thư Hương Di sử dụng, mục đích cũng là muốn cho Thư Hương Di chiếm được niềm vui của Thái hậu, vì sau này có chỗ dựa vững chắc.

Nhưng bây giờ dương cầm bảo bối của nàng, bị Thư Nhã Phù làm đứt, dây cung

này cũng không phải là tùy tiện có thể sửa được, cho dù sửa chữa được

nhưng cũng sẽ không được như trước.

Ánh mắt An Quý phi nhìn Thư Nhã Phù, hận không thể đem nàng rút gân lột da.

Nhất định là cố ý, nào có người tùy tiện một cái là có thể làm đứt dây, Thư

Hương Di mới vừa đánh đàn cũng không thấy có chút dấu hiệu hư hại nào,

còn nàng ta thì sao, đi lên một cái đã đem dây đàn làm đứt rời ra.

"Thư Nhã Phù lớn mật, ngươi không muốn biểu diễn nói thẳng là được, thế

nhưng dám cố ý làm hư dương cầm, đây chính là cầm hoàng thượng thưởng

cho An Quý phi, như vậy ngươi không đem An Quý phi đặt ở trong mắt, lại

càng không đem hoàng thượng xem ở đáy mắt, còn nói thái hậu nương nương

bỏ mặc!" An Mộng Hàn tức giận hét lớn.

An Mộng Hàn không ngờ Thư

Nhã Phù lại có làm một chiêu như vậy, vội vàng chạy đến trước đàn cổ,

ngồi xổm xuống cẩn thận tra xét (kiểm tra xem xét), dây đàn cũng đã đứt

hoàn toàn, đứng lên lần nữa, hung dữ trừng mắt về phía nữ nhân có vẻ mặt lạnh nhạt.

"Mộng Hàn, nhất định không phải tỷ tỷ cố ý, có lẽ chỉ là điều khiển không đủ thuần thục, không cẩn thận mới làm dây đàn bị

đứt!" Thư Hương Di tiến lên vài bước, cúi đầu nhìn qua dây đàn bị đứt

lìa, đáy mắt thoáng qua một tia hả hê, ngay sau đó lại lộ ra vẻ mặt nóng nảy và lo lắng.

"Thư Nhã Phù, hoàng thượng ban cầm cho Bổn cung, ngươi có lá gan làm hư, ngươi có đem uy nghiêm của hoàng thượng đặt ở

trong mắt hay không, ngươi đừng cho là có Hầu Gia sau lưng làm chỗ dựa

thì ngươi cứ vô pháp vô thiên như vậy!" An Quý phi nhìn cầm (đàn) bị

hủy, cả người kích động, bả vai tức giận có một chút run rẩy, chỉ vào

Thư Nhã Phù lạnh lùng quát.

Thái hậu không nói một lời, chỉ yên tĩnh nhìn vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên của Thư Nhã Phù, không ngờ nàng lại bảo trì bình thản.

"Đàn này không bền chắc, không cẩn thận một chút liền đứt, nghe nói Quý Phi

nương nương rất yêu thích dương cầm này, bình thường trân quý trong cung ít khảy đàn, lâu nay không sử dụng, lúc trước dây đàn bị khảy một khúc, có lẽ là dây đàn quá mức cũ kỹ, mới có thể không chống đỡ nổi nên đứt

lìa, coi như!" Nhã Phù nâng lên một nụ cười mỉm, nhìn về phía bộ mặt lo

lắng của Thư Hương Di. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn "Muội muội có thể nào

tùy ý vận dụng đàn Quý Phi nương nương quý trọng, hiện tại làm hại những dây cầm này bị đứt."

"Ngươi nói bậy, rõ ràng chính là ngươi cố ý làm đứt, ngươi đừng tùy tiện nguỵ biện, lúc trước Hương Di đánh đàn này hoàn hảo, ngươi vừa động vào thì dây đàn này bị đứt, không phải ngươi

cố ý làm còn có ai?" An Mộng Hàn không nhịn được hét lớn, âm thanh càng

thêm đề cao.

An Quý phi ngồi vào vị trí của mình lần nữa, thân

thể cứng ngắc, gương mặt hài hòa đen lại, như biểu hiện thái độ của

mình, đàn này là hoàng thượng ban cho, là vật bà ta yêu quý nhất, sẽ

không bỏ qua.

"Tỷ tỷ!" Trên mặt Thư Hương Di lộ ra lo lắng, chỉ là đáy lòng không nói nhiều.

Thư Hương Di tính toán đem làm tội danh làm hư đàn đẩy tới trên đầu của

mình, nàng ngược lại nghĩ ra ý hay, chỉ là ai nấy đều thấy do nàng động

thủ làm đứt dây đàn.

"A, ngươi đã nói là ta làm đứt, An cô nương, xin ngươi đi kiếm một cây đàn thử một chút, sao dây đàn đàn này nói đứt liền làm đứt, để làm đứt dây đàn này cũng sẽ làm bị thương tay mình,

không lấy ra chứng cớ cũng không để dùng, bất luận kẻ nào ở đây cũng có

thể táy máy tay chân trên đàn, nhờ vào đó giá họa cho ta, ta là người vô tội nhất rồi." Thư Nhã Phù vẫn lạnh nhạt như cũ, không có lo lắng chút

nào.

Day cung đàn này do nàng cố ý làm đứt, chính vì biết đây là đàn An quý phi yêu thích nhất, nàng mới cố ý làm đứt dây.

An Mộng hàn, Thư Hương Di, An Quý phi đều muốn làm nàng khó chịu, nàng sẽ

thành toàn cho các nàng, đánh đàn, đàn đứt dây là tối kỵ, biểu hiện của

nàng rất phù hợp yêu cầu của bọn họ mới đúng, đây là "Khó chịu"!

Chậm rãi nâng lên đôi tay, hai ngón tay mảnh khảnh thon dài, trắng nõn như ngọc, trắng muốt nhẵn nhụi.

Phía trên không có một chút dấu vết nào, mặc dù Thư Hương Di mới vừa khảy

một bản, trên tay còn có thể lưu lại dấu vết, nhưng Thư Nhã Phù nâng

lên hai tay cũng trắng sáng như ngọc, sạch sẽ rõ ràng.

"Trên tay

của ta không có bất kỳ dấu vết nào, dღđ。l。qღđ không có lưu lại bất kỳ

dấu vết làm đứt dây đàn, sợ rằng không thể nào! An tiểu thư, nếu không

ngươi thử một lần cho ta nhìn một chút." Nhìn An Mộng Hàn hơi nhíu mày,

lật đi lật lại hai bàn tay, biểu diễn ở trước mặt nàng, đồng thời ánh

mắt còn liếc mắt về hai tay của Thư Hương Di một cái.

"Bổn cung

xem một chút, Bổn cung xem một chút! Thật sự không có dấu vết, vậy khẳng định không phải ngươi làm đứt rồi, nhưng ngươi đi qua một chút đàn liền đứt, giống như có người cố ý chỉnh ngươi!" Thập Nhất hoàng tử cảm thấy

hứng thú cũng sáp đến, trừng lớn cặp mắt nhìn nâng đôi tay Nhã Phù lên

lật qua lật lại.

Con ngươi Thập Nhất hoàng tử đảo một vòng, rơi

vào trên người muốn Thư Nhã Phù lên đài biểu diễn, An Mộng Hàn, hai tay

vỗ vỗ, chỉ vào An Mộng Hàn lớn tiếng nói: "Bổn cung biết, nhất định là

ngươi làm đúng không, ngươi vẫn muốn cái người quái dị này đánh đàn,

nhất định là bởi vì ngươi động tay chân ở trên cây đàn, lúc trước còn cố ý để cho nàng ta đánh một khúc, dây đàn dãn ra, nếu tiếp tục đánh nhất

định đứt lìa, chỉ là không ngờ nàng ta mới đụng phải dây đàn liền đứt."

"Thập nhất Điện hạ thật là anh minh! Logic rõ ràng, mạch lạc!" Thư Nhã Phù ở

một bên mỉm cười, nhìn vẻ mặt tính trẻ con của Thập Nhất hoàng tử, thuận thế ở bên cạnh tán thưởng.

Mặc dù hắn đoán đều sai, dây cung đàn này là nàng làm đứt, nhưng bị hắn nói ra như vậy, ngược lại rất hợp tình hợp lý! Ha ha!

Cặp mắt trong suốt cười nheo lại, dღđ。l。qღđ An Mộng Hàn coi như là gieo gió gặt bão, An quý phi tính toán không thành, còn bồi thêm một bảo cầm

(đàn quý), thật là bồi phu nhân lại chọn binh!

Nếu như Tiểu

Trạch Trạch có ở đây, nhìn mẹ cười như vầng trăng khuyết, nhất định sẽ

không nhịn được châm chọc: mẹ, người thật phúc hắc! Vòng tới vòng lui

làm cho người ta tức giận thổ huyết.

Chỉ tiếc lúc này Tiểu Trạch

Trạch lại ở Tề Vương phủ, mang mặt nạ da người, cười ha hả ngồi ở mái

hiên bên cạnh, nhìn người mới từ trong cung trở lại, Nam Cung Thần vừa

vào cửa, mắt to mang theo vài phần hỉ sắc*, nhìn Tề vương gia xuất

hiện, nhưng cậu muốn biết Nam Cung Viêm mang tin tức tới, sẽ có phản ứng gì!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 118: .
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 169: Hừ, ta quyết định không dẫn ngươi đi theo
Chương 170
Chương 171

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 38
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...