Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

Chương 44

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Chuyện hôn lễ ở Tề

Vương phủ, bởi vì Tề vương phi Thư Nhã Phù ngất xỉu, cuối cùng được ngự y chẩn đoán là trúng độc, cho nên trước khi điều tra rõ ràng, hoàng

thượng hạ chỉ không cho phép bất luận kẻ nào rời khỏi Tề Vương phủ nửa

bước.

"Hầu Gia, ngươi nói là độc trên người nàng và Tam phu nhân

quý phủ, bệnh trạng (tình trạng bệnh) giống nhau, d∞đ∞l∞q∞đ, nhưng lại

có một số chỗ khác biệt?" Hai mắt từ từ nheo lại, đáy mắt Nam Cung Thần

tràn đầy thần sắc nguy hiểm.

"Đúng vậy Vương Gia cũng bởi vì

chuyện này, vi thần mới đưa quyền trông coi trong phủ giao lại cho Nhã

Phù, mục đích cũng chỉ muốn có thể tránh khỏi chuyện như vậy, nhưng . . . . . Không nghĩ tới có người dám hạ độc ở trong phủ!" Thư Diệu Kỳ cắn

răng nghiến lợi nói xong, đưa tay đem trâm vàng trên tóc Thư Nhã Phù lấy xuống.

Phải lấy vải bao lại trăm vàng, Thư Diệu Kỳ chuyển nó cho lão thái y, khuôn mặt đầy vẻ tức giận: "Thái y, ông xem có phải có độc ở trên này hay không, ta sẽ phái người đi gọi vị đại phu chuẩn bệnh cho

Tam phu nhân trước kia tới."

"Tốt, không ngờ có người dám hạ độc

Tề vương phi, thật là chán sống rồi ! Chuyện lần này hi vọng Thư khanh

cho trẫm một câu trả lời chắc chắn hài lòng, nếu không phải vậy . . . .

." Gương mặt Hoàng thượng nghiêm nghị, sắc mặt cứng ngắc, lạnh giọng

quát lên.

Sau đó, lão thái y mang theo trâm vàng đi xuống kiểm tra, mà hoàng thượng và Thái hậu mấy người cũng là giận dữ rời đi.

Nam Cung Thần lẳng lặng ngồi cách giường không xa, trong đôi mắt màu hổ

phách thâm trầm không nhìn ra bên trong cảm xúc dao động gì, mà ánh mắt

nhìn chằm chằm nữ nhân trên giường.

Liễu Trì và Băng Đồng nhìn

nhau, bởi vì hoàng thượng vừa mới nói câu kia, cho thấy đem chuyện này

ném cho Hầu Gia đi thăm dò, không muốn để cho Vương Gia chen tay vào,

hoàng thượng có ý hay là vô tình?

Trước đây Thư Nhã Phù vẫn là

một người ngu dại, d∞đ∞l∞q∞đ còn không bằng với hài đồng 5, 6 tuổi, từ

khi còn tấm bé đã bị hoàng thượng chỉ hôn cho Vương Gia, vậy mà hôm nay

sau khi biến mất bảy năm, Thư Nhã Phù trở về lại giống như biến thành

một người khác, hoàn toàn không giống với lúc trước, không chỉ có cơ

trí, tâm tư càng thêm nhẵn nhụi.

Mà thái độ của nàng khi Vương

Gia đến Hầu phủ, biểu hiện rất rõ ràng, đối với thân phận vương phi nàng chỉ muốn cách xa, không giống những nữ nhân khác chạy theo như vịt.

Chuyện lần này, phải do Vương Gia xử lý, nhưng hoàng thượng chỉ một câu nói,

đem tất cả mọi chuyện ném cho Hầu Gia, ngoài sáng trong tối đều đem

hướng điều tra chuyển dời đến trong Hầu phủ, càng không muốn làm cho

Vương Gia có cơ hội chen tay vào.

Thần sắc của Liễu Trì và Băng

Đồng khác nhau, nhưng nhìn đáy mắt có ý tứ lẫn nhau: hoàng thượng vẫn

như cũ, cố kỵ Vương Gia nắm giữ Ám Các trên tay, lúc nào cũng muốn đem

quyền lực Ám Các đoạt lại.

Nam Cung Thần cũng không để ý tới ý

nghĩ đám người Liễu Trì, ánh mắt bình tĩnh rơi vào trên người của Thư

Nhã Phù, nói xác thực hơn là rơi vào giá y* đỏ rực của Thư Nhã Phù, trên bộ mặt tuyệt mỹ lành lạnh như cũ, nhưng đáy mắt cũng thâm thúy làm cho

người ta nhìn không ra.

*:Trang phục áo cưới ngày xưa

"Băng Đồng, thay quần áo cho vương phi, đừng tiếp xúc trực tiếp với giá y,

cũng đem tất cả đồ trang sức và y phục trên người vương phi cho thái y

kiểm tra, còn nha hoàn đỡ vương phi, cũng cầm vật trên người bọn họ đi

kiểm tra rõ ràng."

Lạnh giọng hạ lệnh, âm thanh trầm thấp từ tính mang theo lạnh lẽo và trấn tĩnh, làm cho người khác không phát giác sự tức giận.

Đã có người lớn mật hạ độc ngay trong ngày đại hôn của hắn như vậy, vậy

phải có khả năng gánh chịu hậu quả, hắn làm việc đều không gì không đủ,

tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ khả năng gì, có thể trâm vàng bị hạ độc trước đó, nhưng cũng không thể loại trừ những khả năng khác.

Trong Tề Vương phủ, tin tức hôn lễ xuất hiện, không bao lâu liền truyền ra

mgoài, tất cả người làm cũng biết được chuyện trong đó, mà hoàng thượng

giận tím mặt, hạ ý chỉ mọi người không được tùy ý rời đi, cũng làm cho

tất cả tân khách đều có tâm tư khác nhau.

Trong Tây viên, tin tức truyền tới, Liên Thu vội vàng chạy tới phòng của Khương San San, trên

mặt ôn nhu đầy sốt ruột: "Tỷ tỷ, tỷ nói xảy ra chuyện gì, Vương phi này

còn chưa có vào phủ lại xảy ra chuyện như vậy, nghe nha hoàn nói vương

phi đó bị hạ độc mới ngất xỉu." diễn-đàn-lê-quý-đôn

Khi Liên Thu

chạy tới, Khương San San đang chơi đàn, sờ dây đàn một chút, không có bộ dạng sợ loạn chút nào, thế nhưng khi Liên Thu chạy tới nói ra khỏi

miệng, cũng chỉ lạnh nhạt, thần sắc không có kinh ngạc chút nào, hiển

nhiên là đã sớm biết đầu đuôi câu chuyện.

Vẫn đùa bỡn dây đàn như cũ, âm thanh trong trẻo dễ nghe, cảm động uyển chuyển, Khương San San

khảy dây đàn, trên mặt mang nụ cười thản nhiên, nói: "Muội muội gấp gáp

như vậy làm cái gì? Chuyện này lại liên quan gì đến chúng ta, vương phi

trúng độc, xưa nay tỷ muội chúng ta cũng chỉ ở trong tây viên, ít đi

lại, vương phi có việc xảy ra không hay, hoàng thượng và Vương Gia muốn

truy cứu cũng không tới trên người chúng ta."

"Liên Hương, sao

muội lại vội vàng hấp tấp như vậy, bị người khác thấy được người ta sẽ

cho là muội có tật giật mình đấy!" Lâm Ngọc cũng tới, vừa đi vào, vừa mở miệng nói.

"San tỷ tỷ, vừa rồi ở bên ngoài nghe có một tiếng

đàn, muội còn nghĩ xem người nào có tài đánh đàn thượng giai (giai điệu

tuyệt vời) như thế, nên theo tiếng đàn đi tới, mới phát hiện thì ra là

San tỷ tỷ đánh ra." Lâm Ngọc tán dương, che giấu mục đích tới nơi này

của mình.

Khương San San biết hai người bọn họ tới cũng vì chuyện vương phi bị trúng độc, chỉ cười cười, không mở miệng, tiếp tục đánh

đàn.

"San tỷ tỷ, hiện tại vương phi trúng độc, tỷ nói chúng ta có nên đi thăm vương phi hay không, mặc kệ nói thế nào, hiện tại nàng cũng là nữ chủ nhân trong vương phủ." d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. Liên Thu thận

trọng mở miệng, sợ mình lại nói sai, từ trước đến nay nàng là người

hướng nội, cũng bởi vì không quyết định được mới chạy tới nơi của Khương San San.

"Thật ra thì muội tới nơi đây, cũng giống Liên muội

muội, San tỷ tỷ, mấy người chúng ta nên đi tham kiến vương phi, chỉ là

hiện tại vương phi trúng độc, chúng ta đi hỏi thăm cũng là việc nên làm, không biết Diệu Âm xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay không thấy nàng ta ra cửa, lúc trước muốn đi tìm nàng, nàng cũng chỉ nói là thân thể khó

chịu." Lâm Ngọc ngồi xuống ở trên ghế dựa bên cạnh, có chút thở dài nói.

"Kể từ khi vào vương phủ, ta cũng vậy ít thấy Diệu Âm, hình như nàng nói là thân thể khó chịu, đều trong phòng của mình ngây ngô." Khương San San

đánh một khúc đàn, đôi tay rời khỏi dây đàn, xoay người nhìn về phía hai người Lâm Ngọc: "Đã như vậy, không bằng chúng ta đi xem Diệu Âm trước

một chút, nhưng nếu ba người chúng ta một mình đi thăm hỏi vương phi, mà bỏ lại muội ấy cũng không tránh khỏi miệng lưỡi người ta, hay là đi kêu muội ấy cùng đi thì tốt hơn."

Lập tức, ba người cùng đi đến

phòng của một nữ nhân khác, Diệu Âm và ba người bọn họ, được Uyển Quý

Phi đưa vào trong vương phủ, chỉ là từ sau khi vào vương phủ, vẫn luôn

cáo ốm không ra cửa, ba người các nàng đối với nàng ta cũng không quen

thuộc.

Không nghĩ tới mấy người bọn họ còn chưa đi đến trước

phòng Diệu Âm, liền đụng phải Diệu Âm ngay cửa phòng, quần áo màu vàng

nhạt mang theo cảm giác non nớt, chỉ là da lộ ra chút tái nhợt, làm cho

người ta cảm giác quá mức mềm mại, hình như bị bệnh.

Thấy ba

người Liên Thu tới đây, trên mặt Diệu Âm lộ ra nụ cười, tiến lên đón đầu nói: "Mới vừa rồi nha hoàn vào trong phòng nói với muội, muội mới biết

thì ra là vương phi đã xảy ra chuyện, một nha hoàn bên cạnh vương phi

cũng bị nhốt giữ, nói là chuyện Vương phi bị trúng độc có thể do chính

là nha hoàn làm!"

"Nha hoàn kia sẽ không có lá gan lớn như vậy!" Liên Thu sợ hãi mở miệng.

"Đang muốn đi gọi muội đấy, chuyện lớn như vậy đã truyền ra, muốn bảo muội

cùng đi qua chỗ vương phi!" dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Khương San San mở

miệng nói.

Trong khoảng thời gian ngắn, bốn người được Uyển Quý

Phi đưa tới vương phủ, chuẩn bị cùng đi hỏi thăm Thư Nhã Phù, mà giờ

khắc này Nam Cung Thần cũng đã rời khỏi phòng, đi thư phòng, nếu hoàng

thượng đã để Hầu Gia đi điều tra, như vậy hắn sẽ không thể chen tay vào, nếu không sẽ bị cố kỵ nhiều hơn.

Băng Đồng đem đồ trên người Thư Nhã Phù thu thập xong, đẩy cửa rời đi, liền thấy bốn người chạy đến,

mặt lạnh lẽo không chút thay đổi, Băng Đồng định rời đi, bước chân lập

tức dừng lại, đứng ở trước cửa ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bốn

người, nói: "Mấy vị có chuyện gì?"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 118: .
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 169: Hừ, ta quyết định không dẫn ngươi đi theo
Chương 170
Chương 171

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 44
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...