Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

Chương 9

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Mà trong lúc đó, Lê Hi cũng nhanh chóng lui ra, nhảy hướng khác, giờ phút này hắn còn muốn xem kịch vui, không rảnh cùng nữ nhân trước mắt dây dưa, nếu như đổi là lúc khác, có lẽ hắn sẽ có hứng thú cùng nàng chơi một thời gian, nhưng đối mặt với một vẻ mặt băng sơn nhiều chiêu thức tàn nhẫn giết người, hắn quyết định sớm rút lui.

"Vương Gia!" Băng Đồng không đếm xỉa tới Lê Hi, khóe mắt dừng ở người phía sau Nam Cung Thần, ánh mắt vốn lạnh lẽo càng trở nên bén nhọn.

"Phụ thân thân mến, thủ hạ của ngươi cầm kiếm, nhi tử đáng yêu ta đây vô cùng sợ hãi!"

Thư Vũ Trạch đối với ánh mắt sững sờ kinh ngạc của Liễu Trì, vẻ mặt ranh mãnh xem kịch vui của Lê Hi, cùng với gương mặt lạnh lẽo sát ý của Băng Đồng, tất cả đều không nhìn, ngược lại hào hứng bừng bừng đứng ở sau lưng Nam Cung Thần, một đôi tròng mắt màu hổ phách sáng lên, ánh mắt vẫn không rời nam tử trên xe lăn.

"Ngươi kêu ta là phụ thân?" Trong lòng Nam Cung Thần có cảm giác quái dị, đột nhiên hơn nửa đêm một đứa trẻ che mặt chạy tới, đánh nhau được một lúc lại đột nhiên chạy đến trước mặt hắn gọi phụ thân, hắn luôn luôn không thích người khác đến bên cạnh mình, tại sao có thể có một đứa bé lớn như vậy, có quan hệ gì, trừ thật nhiều năm trước. . . . . .

Nghiêng người nhìn đứa bé phía sau lưng, cánh môi trên khuôn mặt mê người hơn hoa đào cũng từ từ nâng lên mỉm cười, nhất thời, phong hoa tuyệt đại, trong tà mị mang theo lãnh khốc làm cho người ta không thể mở mắt, tròng mắt thâm thúy hình như có ma lực khiến người ta say mê, làm cho người ta không dời mắt nổi, cho dù là ngồi ở trên xe lăn, cũng có uy thế làm cho không có người nào có thể bỏ qua.

"Đúng vậy, phụ thân thân mến, nếu như người không bảo thủ hạ của người thu kiếm, làm một con trai hiểu nhị thập tứ hiếu không thể không nhắc nhở người... người có thể sẽ mất đi hai thủ hạ tốt đó!"

Nháy mắt với Nam Cung Thần, đáy lòng Thư Vũ Trạch có chút ưa thích, dáng vẻ người này thật không đơn giản, mặc dù không đi được là có chút đáng tiếc, chẳng qua nếu như nhìn một cái cũng biết là một nhân vật phúc hắc hồ ly đẳng cấp.

"Con trai ngoan như vậy, ngươi nắm chắc người thua là bọn hắn?" Nam Cung Thần khẽ nhíu mày, trên tay có một sợi tơ vàng, âm thanh lười biếng cuối cùng cũng vang lên.

Khí thế trên người vào thời khắc này cũng đột nhiên tăng lên, sát khí bén nhọn tràn ngập xung quanh, không khí xung quanh cũng bắt đầu có cảm giác bị ép xuống.

Tròng mắt màu hổ phách khẽ nheo lại, ánh mắt mang theo nguy hiểm, khóe môi vẫn nhếch lên như cũ làm cho người ta có cảm giác run lên sợ hãi.

Đến nay vẫn chưa có người nào có thể uy hiếp hắn!

Mặc dù người ở trước mắt này là một đứa bé thì như thế nào? Uy hiếp người của hắn hắn sao có thể bỏ qua!

"Phụ thân thân mến, không còn sớm nữa, con trai ngoan muốn về nghỉ ngơi!" Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, huống chi hắn bây giờ còn chưa có tính toán cho hắn ta biết hắn là ai, Thư Vũ Trạch cảm nhận được người trước mặt tản mát ra khí thế kinh người, phản ứng đầu tiên chính là rút lui.

Lắc mình, cùng Lê Hi nhảy vào trong rừng, chỉ là đi theo còn có sợi tơ vàng nương theo sát khí bén nhọn.

"Keng ——!"

Một tiếng vang thật lớn, sợi tơ vàng bị Lê Hi dùng trường kiếm đỡ, còn Thư Vũ Trạch lại rất cơ trí trốn ở phía sau Lê Hi, trên tay cầm hai viên thuốc màu đỏ đồng thời bắn về hướng sợi tơ vàng bay đến, cười hì hì ném lại một câu nói, trực tiếp kéo Lê Hi rời đi.

"Phụ thân thân mến, đây là thuốc cho thủ hạ của người, muốn cứu người phải mau mau mới kịp!"

Vương Gia tự thân động thủ, cũng không thể ngăn bọn họ lại, mặc dù bọn hắn và Vương Gia đều không dùng toàn lực, chỉ là không ngờ người tới vẫn dễ dàng tránh né, mà cuối cùng lại bỏ lại hai viên thuốc, hơn nữa còn là cho hai người bọn hắn.

Thần sắc Liễu Trì nặng nề, giương mắt nhìn về phía Băng Đồng hỏi "Trên người ngươi có cảm giác gì?"

"Không có!" Vẻ mặt Băng Đồng không có biểu tình gì, mặc dù biết rõ có thể trong lúc vô tình mình đã trúng độc, cũng không biểu hiện lo lắng.

Thần sắc Liễu Trì quái dị, nhìn dáng vẻ bình thường của Vương Gia, không biết vì sao, hắn lại cảm thấy tâm tình của Vương Gia không tệ? Thật là cảm giác khó hiểu, bị người ta xông vào trong vương phủ, mà người tới lại ăn nói quái dị, hiện tại người chạy mất, dáng vẻ Vương Gia cũng hoàn toàn không có một chút nào muốn truy cứu, kỳ lạ hơn chính là tiểu quỷ đó.

Liễu Trì nghĩ về đứa bé kia, mở miệng kêu Vương Gia một tiếng phụ thân thân mến, mà Vương Gia cũng theo kêu con trai ngoan, Vương Gia luôn luôn không thích nhiều lời, vậy mà cũng có lúc như vậy, tối nay thật là làm cho bọn họ có chút kinh ngạc.

"Hai người kia võ công đều không thấp, cảm giác không giống như là người trong thành Khai Dương, hình dạng nhân vật lợi hại như vậy trong thành Khai Dương đáng lẽ ra Ám các đã sớm nhận được tin tức!" Liễu Trì khẽ cau mày, kẻ địch đáng sợ nhất là loại mình ở ngoài sáng, mà lại hoàn toàn không biết được tình huống kẻ địch.

Chuyện Vương Gia biết võ công, mặc dù cũng không có mấy người biết, phần lớn mọi người chỉ biết được Vương Gia kinh tài diễm tuyệt, không thể đi được.

Cũng chính bởi vì như vậy, mới để cho rất nhiều người trong lòng có quỷ đối với Vương Gia buông lỏng cảnh giác, nhưng dù vậy, bọn họ cũng không thể buông lỏng.

"Trước kia không có không có nghĩa là hiện tại không có, ngươi phải biết đi thăm dò rõ ràng!" Ánh mắt lạnh lùng liếc Liễu Trì một cái, thần sắc Nam Cung Thần khôi phục vẻ lạnh lùng, chỉ là chu sa ở giữa lông mày lại xinh đẹp như cũ làm cho người ta không thể mở mắt, về phần trên người hai người có độc hay không, hai người bọn họ tự nhiên sẽ biết rõ, cùng với hai viên thuốc tiểu tử kia cho.

Thanh viện Hầu phủ,

Thư Nhã Phù nằm ở trên giường êm, mặc dù mắt xem sách, nhưng mà đối với tiểu nhân ảnh từ ngoài cửa len lén tiến vào, cũng không bỏ qua.

Vừa vào trong phòng, Thư Vũ Trạch liền thấy mẫu thân mình nằm ở trên giường êm, cười cười, mẫu thân lại đang chờ hắn trở về rồi !

"Đã về!" Đọc xong một trang sách, Nhã Phù từ cuốn sách ấy ngẩng đầu lên, nhìn về phía nhi tử đang chạy đến trước mặt mình, liếc nhìn tóc bên lỗ tai hắn trong đó một bên mấy cây đứt một đoạn, đuôi lông mày run nhẹ khẽ nheo cặp mắt lại, đưa tay nắm gò má trắng nõn non mềm của con trai mình, "Nói, đã đi làm cái gì?!"

Mặc dù nàng không thích can thiệp vào chuyện con trai mình làm, nhưng nếu là chuyện sẽ làm hắn bị thương tổn lại là chuyện khác rồi, trước đây luôn nguyên vẹn trở về, tối nay đi ra ngoài một thời gian, tóc lại đứt một mảng lớn, nhìn chỗ tóc bị cắt phải, cũng biết là bị vật sắc bén cắt.

Thư Vũ Trạch nháy nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lộ ra mỉm cười lấy lòng, ôm cổ Nhã Phù, không giấu diếm: "Con cùng bằng hữu đi ra ngoài vào trong nhà người khác chơi một chuyến! Chỉ là bị người ta phát hiện, đánh nhau!"

Nói hời hợt, nhưng Thư Nhã Phù biết chuyện khẳng định là không đơn giản như vậy, hơi nheo mắt lại, trên mặt mỉm cười rực rỡ dịu dàng như cũ: "Thư Vũ Trạch, con có cần nói cho mẫu thân người bằng hữu kia của con làm cái gì hay không?"

Hơn nửa đêm chạy vào trong nhà người khác, còn đánh nhau. . . . . . Nghĩ như thế nào hình như cũng không phải là người bình thường!

Thư Vũ Trạch vô tội nháy nháy mắt, thận trọng trả lời: "Làm một chút buôn bán tình báo. . . . . . Còn kiêm chức làm một chút sát thủ mà thôi!"

Buôn bán tình báo, kiêm chức sát thủ mà thôi!

Con trai mình xen lẫn trong cùng một chỗ với người nào, Thư Nhã Phù hiện tại thật sự có chút nhức đầu, con trai mình sao lại đặc biệt như vậy, còn nhỏ tuổi đã ở cùng một chỗ với sát thủ, còn cùng đi ra ngoài, sẽ không đi theo giết người chứ!

"Vậy đi vào trong nhà người ta làm cái gì? Giết người? Cướp đoạt? Cướp cái gì… Cướp tiền? Cướp sắc?"

Thư Vũ Trạch đối với câu hỏi của mẫu thân mình cũng có chút hết chỗ nói, mẫu thân thân ái ngươi nghĩ như thế nào vậy, lại suy diễn như thế, cướp sắc cũng có thể nghĩ đến, thật không hổ là mẫu thân của hắn.

"Nương, con chỉ muốn đi khảo sát, nhìn xem người đó có thích hợp làm phụ thân hay không!"

Hắn đi Tề Vương phủ cũng là vì muốn trông thấy Tề vương Điện hạ trong truyền thuyết, cũng chính là chồng chưa cưới trên danh nghĩa của mẫu thân mình, đi xem một chút xem người đó có thích hợp làm phụ thân hay không, hình như cũng không có gì sai! Chỉ là hắn cũng không dám đem tình huống thật nói ra, cùng với chuyện mình hôm nay gặp Nam Cung Thần…

Tròng mắt màu hổ phách đáng thương tràn đầy vô tội nhìn Nhã Phù, làm cho người ta nhìn thấy căn bản cũng không nhẫn tâm nói nặng lời.

Chỉ là mặc dù Thư Nhã Phù có chuẩn bị tư tưởng, vẫn bị lời của con trai mình làm chấn động!

Tiểu tử này hơn nửa đêm đi ra ngoài trèo tường nhà người ta, chính là vì tìm đối tượng cho nàng!

Còn không đợi Nhã Phù mở miệng, Thư Vũ Trạch đã tiếp tục mở miệng nói: "Mẫu thân à, người có một vị hôn phu, vậy có phải hắn sẽ trở thành phụ thân tương lai của con hay không?" Nam Cung Thần hôm nay hắn gặp, cũng không biết mẫu thân đối với hắn ta suy nghĩ gì.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 118: .
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 169: Hừ, ta quyết định không dẫn ngươi đi theo
Chương 170
Chương 171

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 9
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...