Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Chị Dâu Tôi Từng Là Bạn Gái Cũ

Chương 107

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đúng 11 giờ, Quân Viễn lái xe đến đón cô.

Chiếc xe vừa tới anh đã thấy đứng ở đó, trên mặt cười tươi nhìn anh.

Quân Viễn mở cửa bước xuống, không vui nói.

" Sao lại đứng ở đây, không ở trong mà lại ra đây cho nắng."

Y Thần cười cười nhìn anh, rồi ôm anh nũng nịu nói.

" Tại nhớ anh, muốn gặp anh nên mới đứng ở đây.?"

Quân Viễn tách cô ra khỏi người mình, anh cúi xuống quan sát sắc mặt cô, hỏi.

" Có phải đã có chuyện gì xảy ra không, nói cho anh biết."

Cô không nói, chỉ lắc đầu.

Thấy cô không trả lời, mày liễu nhíu lại.

Nhưng anh cũng không gặn hỏi thêm, anh đưa cô lên xe rồi lái đi.

Vì là nhà hàng về món ăn gia đình, nên những người đến đây đều là vợ chồng và những cặp đôi.

Ở đây cũng rất đông khách cũng là thời điểm buổi trưa nên càng đông hơn, Y Thần và anh đi đến vị trí gần cửa.

" Xin chào quý khách." Nhân viên phục vụ đi đến, đưa thực đơn cho anh.

Quân Viễn không động, cũng không nhìn lấy cô phục vụ kia một cái, anh nhìn cô với ánh mắt cưng chiều.

" Em chọn đi, muốn ăn gì cứ gọi.

Ăn để có sức, như vậy mới khỏe được có như vậy con anh mới ăn no được."

Y Thần cười mỉm, liếc nhìn cô phục vụ.

Rồi cảm thán, anh ấy cũng quá vô tâm rồi người ta đã có ý mà anh chẳng có tình đúng là...!

Như nhận ra được suy nghĩ của cô, Quân Viễn nắm tay cô siết nhẹ, như bảo cô đừng có gắn ghép anh lung tung, cũng đừng cho ai bất kì cơ hội nào.

Hai người tinh ý, nói chuyện bằng ánh mắt.

Cô gái phục vụ có chút gượng gạo, kèm chút xấu hổ, một lúc sau các món ăn được mang lên.

Anh ngồi lột vỏ tôm cho cô, gắp thức ăn.

Rót nước, cô ăn hết anh lại gắp bỏ vào, Y Thần nhìn thấy vậy cô nói.

" Anh đừng gắp nữa, em no lắm rồi.

" Cô xoa xoa bụng mình, biểu thị cho anh xem.

" Mới ăn được bao nhiêu đâu mà no, anh cố tình gọi thêm là để cho em ăn, cũng là những món em thích."

" Nhưng em không ăn nổi nữa, thật đó, anh nhìn này."

Quân Viễn cũng không ép cô nữa, anh tiện tay lấy chén của cô rồi ăn hết thức ăn trong đó.

Trên tay vẫn còn con tôm vừa lột xong anh đút vào miệng cô, Y Thần vì vậy mà phải gắng ăn thêm.

Ăn xong anh đưa cô trở lại bệnh viện, chiếc xe chạy đến trước cửa bệnh viện.

Cô định mở cửa bước xuống xe thì bị anh giữ lại, môi cô bị một làn môi lạnh áp lên, đến khi hơi thở của cả hai dồn dập anh mới buông ra.

" Nhớ đừng làm gì quá sức, chiều anh sẽ đến đón." Quân Viễn xoa đầu cô.

" Vâng.!"

Anh thở dài một hơi.

" Anh sao vậy."

" Không có gì, chỉ là không nỡ xa em thôi."

Y Thần cười, cô choàng tay ôm anh.

" Chiều sẽ gặp, nên không được thở dài nữa có biết không."

Anh không nói gì, đưa mắt nhìn xuống bụng cô, tay xoa bụng.

" Có lớn hơn một chút rồi, nhưng cũng cần phải nghĩ ngơi mới tốt được, mẹ con đúng là cứng đầu mà đúng không tiểu công chúa của ba."

Y Thần nhìn biểu cảm của anh, cô cười ra tiếng.

" Sao anh biết là con gái, trong khi đó bác sĩ còn chưa thể chưa phân biệt giới tính của con chứ."

Quân Viễn nhìn cô, nhẹ nhàng một câu.

" Cần gì tới bác sĩ chứ, đó là con anh tất nhiên anh phải biết."

" Vậy tại sao lại không thể là con trai."

" Con trai rất bám mẹ, cho nên con gái là tốt nhất.

Với lại nếu là một bé gái thì sẽ giống em, anh muốn con thừa hưởng những thứ từ em, nhất định là con gái."

Cô nhìn vẻ mặt đắc ý của anh, cũng không muốn làm anh mất vui.

Bệnh viện vẫn người ra ngoài vào tấp nập, từ lúc đó tới giờ cô cũng không thấy Phương Tuyết Linh, Y Thần đi đến khu vực tiếp bệnh.

Đúng lúc gặp Trần Hưng.

" Bác sĩ Lương, cô đã trở lại rồi sao." Vẻ mặt anh ta có chút bất ngờ.

" Vâng, cũng không thể ở nhà hoài."

Trần Hưng quan sát cô, rồi hỏi.

" Lúc cô trở về nhà, vài ngày sau tôi thấy chồng cô có tới đây, nhưng người anh ta tìm là bác sĩ Phương.

Cũng không biết có chuyện gì, hai người đó cũng lớn tiếng với nhau một hồi, tôi cũng chỉ nghe các y tá nói lại."

Y Thần nghe vậy thì trầm mặt, cô hỏi.

" Vậy bây giờ Tuyết Linh ở đâu anh biết không!"

" Tôi không biết, cô ấy làm ở khoa ngoại cô thử đến đó xem." Anh ta làm lạ, nhưng cũng không tò mò chuyện của người khác.

Trên đường về nhà cô im lặng không nói gì, cũng trầm tư.

" Có chuyện gì à." Anh lo lắng hỏi.?

" Không có gì..

Chỉ là chuyện của anh Vũ với Tuyết Linh thôi."

" Lúc trưa em có gặp cậu ấy nhưng có hỏi thì Linh Linh cũng không nói gì, rốt cuộc là giữa hai người đó có xích mích gì chứ."

Quân Viễn không vui, nói.

" Họ cũng lớn rồi, cũng biết cái gì với gì.

Em lo làm gì chứ, không phải bây giờ em nên nghĩ đến chồng mình phải chịu cực chịu khổ hay sao."

Quân Viễn nắm tay cô đặt lên đùi mình, dù là chưa đụng đến nhưng cô cũng cảm nhận được sự hiện diện của thứ kia.

Y Thần vội rút tay lại, nhưng bị anh giữ chặt.

Anh nhìn cô với ánh mắt chứa dục vọng, hơi thở nóng bỏng của anh như bao vây người cô.

Sau một hồi ổn định lại, anh tiếp tục lái xe.

Nhưng vẫn nắm chặt tay cô, Y Thần cũng không phản ứng gì.

" Đưa em đến một nơi."

Chiếc xe chạy một lúc thì rẻ vào một con đường, cô đưa mắt nhìn ra ngoài khung cảnh này rất quen thuộc, chiếc xe từ từ tiến vào trong nhà.

Bên trong là một vườn hoa oải hương, cạnh bên là một hồ nước tự nhiên.

Phía còn lại là một vườn rau, củ và trái cây được trồng đủ loại.

Anh chạy thẳng đến chỗ đỗ xe, rồi xuống xe mở cửa cho cô.

Y Thần nhìn xung quanh, mọi thứ ở đây dường như không hề thay đổi, vẫn căn nhà nhỏ đó.

Nơi anh và cô đã từng sống cùng nhau, nếu có thì là những vườn hoa và hồ nước này.

Đôi mắt cô cay cay, hốc mắt nóng hổi.

Quay sang nhìn anh, lúc này nước mắt cô không kìm được nữa mà rơi xuống.

Quân Viễn đưa tay lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói.

" Đây là tổ ấm của chúng ta, bây giờ và cả sau này nữa.

Anh đã bỏ ra không ít tâm tư và công sức đâu cho nên em phải ở lại và bù đắp lại cho anh có biết không."

Thấy cô như vậy anh cũng vui, nhưng lại sợ cô mệt nên ôm cô vào lòng an ủi.

" Nếu thấy có lỗi, thì hãy ở bên cạnh anh.

Để chuột lỗi đi, còn về phạt thế nào thì anh sẽ nói sau cho nên giờ không khóc nữa sẽ mệt người, ngoan."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 107
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...