Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chương 42

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Người xưa nói, nghèo chịu đựng, giàu nhẫn nại, không ngủ được thì phải nhắm mắt.

Đường Kiều nhắm mắt lại một lúc lâu, thật sự không chút buồn ngủ. Đúng vậy, bị một người đàn ông trần truồng đè ở trên người, cô không chết đã rất may, làm sao còn ngủ được.

Đường Kiều là cô gái độc thân, bốn chữ ‘lòng không ham muốn’, trên căn bản vẫn có thể làm được, nhưng có lúc cũng khó tránh khỏi bị bên ngoài hấp dẫn, dụ dỗ cô nổi loạn. Giống như hiện tại, trong không khí yên tĩnh, Đường Kiều chỉ cảm thấy hơi nóng dần dần đang tăng lên, từ lòng bàn chân chạy đến trên mặt, lại chạy đến đầu đỉnh.

Cô. . . . . . Giận!

Cô. . . . . . Nhịn!

Cô cũng chỉ có thể mở to hai mắt, nhắm lại, mở ra. Vẫn không ngừng lặp lại, cũng may có máy điều hòa không khí, nếu không, Đường Kiều cảm giác chắc chắn mình là một trong số những người bị chết nóng hiếm có trong lịch sử.

Bên cạnh Chu Chú vẫn thở đều đều, cô ghen tị ước ao, tại sao đứa nhỏ này lại ngủ ngon như vậy?

Đường Kiều mơ mơ màng màng tự hỏi, trong óc xuất hiện rất nhiều thứ, phần lớn là quá khứ, chỉ cần vừa nghĩ tới những chuyện ngu xuẩn mình đã làm trong quá khứ, thiếu chút nữa Đường Kiều rên rỉ ra tiếng, chỉ hận không thể sống một mình. Ngày trước, cô còn chê cười, nhưng hôm nay làm thế nào lại đến tình trạng này, không thuận với người nhà, không có công việc, bạn trai cũng không tìm được một người. . . . . . Aiz, cô muốn cầm gối đầu đè chết mình.

Đợi đến khi Chu Chú ngủ lại xong đã hơn nửa tiếng, Chu Chú ở trên giường mới vừa cử động, nghiêng nghiêng người, Đường Kiều lập tức lật người xuống giường, chỉ sợ Chu Chú tiếp tục không cẩn thận đè cô.

Đường Kiều chạy ra khỏi phòng của Chu Chú giống như gặp quỷ, nhân tiện phịch một tiếng khép cửa phòng. Chu Chú mặc quần lót, ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, âm thầm cười một tiếng, dường như tâm trạng không tệ.

Kể từ sau khi mất công việc, Đường Kiều cảm thấy giống như đạp cứt chó.

Chiếc lồng mèo vẫn còn đặt ở bên sa lon, cái đĩa vẫn còn bên chiếc lồng mèo. Nhưng con mèo ở trong lồng tre không thấy, thức ăn trong đĩa đã không còn.

"A!"

Đường Kiều thét chói tai, sáng sớm sẽ không xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy chứ, thật là quá đáng sợ.

"Thế nào?"

Chu Chú chỉ kịp mặc vào cái quần đùi, sau khi nghe Đường Kiều thét chói tai, tay chân luống cuống vọt ra khỏi phòng.

"Nó. . . . . . Nó . . . . . . nó không thấy."

Đường Kiều tay run run chỉ vào chiếc lồng mèo, dáng vẻ hoảng sợ.

Chu Chú theo hướng chỉ của Đường Kiều nhìn về phía chiếc lồng mèo, quả thực, bên trong lồng tre chẳng có gì cả, nhưng không phải con mèo Thũng Gia đang ngồi trên ghế sa lon sao, rất nhàn nhã vẫy đuôi, dáng vẻ rất thích ý.

"Không phải ở trên ghế sofa sao?"

Chu Chú vừa nói như vậy, lúc này Đường Kiều mới nhìn thấy Thũng Gia trên ghế sa lon.

Nó làm sao chui ra khỏi lồng tre?

"Rõ ràng Lồng tre đang đóng."

Đường Kiều nhìn Thũng Gia một chút, nhìn lại chiếc lồng tre, cuối cùng dời mắt trên mặt Chu Chú. Trông chờ Chu Chú có thể cho cô một giải thích hợp lý, bằng không cô phải đi mời thầy Phong Thủy đến.

"Có thể lồng tre không có khóa kĩ."

Rõ ràng Chu Chú không để ý, từ trước đến nay, điểm chú ý của đàn ông và phụ nữ luôn khác nhau.

"Đi làm bữa ăn sáng."

Chu Chú giống như đại gia căn dặn, Đường Kiều run rẩy cả người, có chút không hiểu ra sao đi vào phòng bếp, vẫn nấu cháo, lần này không cho vào cái gì cả.

Đường Kiều đem nồi đất đặt trên bếp, sau đó vặn lửa, sau khi chuẩn bị xong, đi ra khỏi phòng bếp, đầu óc vẫn giống như bột nhão, dường như đang nghĩ đến Chu đại gia hay nghĩ đến Thũng Gia.

Trong phòng khách, một người, một mèo ngồi ở trên ghế sa lon đang xem tin tức buổi sáng, cánh tay trần của Chu Chú tựa vào trên ghế sa lon, hai tay mở ra, tư thế này. . . . . . Con mẹ nó, quá rảnh rỗi rồi. Thũng Gia ngồi ở bên cạnh anh, cũng tập trung tinh thần nhìn chằm chằm TV, cái đuôi cuốn vào quăng ra, con mèo của Chu Du không thể không nói, thật đúng là một con vật bảo bối. Hình ảnh rất quỷ dị, có lẽ nhìn từ góc độ của Đường Kiều thấy hài hòa, ấm áp kỳ lạ. Khi còn bé cô vẫn khát vọng hình ảnh như vậy, mẹ ở trong phòng bếp nấu cơm, cha và cô ở trong phòng khách xem ti vi hoặc cùng nhau chơi trò chơi .... . hình ảnh như vậy cô cũng từng có, chỉ là sau đó không còn nữa. Có thể sau khi Đường Uyển xuất hiện cũng có hình ảnh như vậy, chẳng qua đã không còn quan hệ với cô nữa. Cười tự giễu, lúc này Đường Kiều mới phát hiện ra, thì ra đã rất nhiều năm cô không có khát vọng rồi.

Bà ngoại nói, không nên oán hận.

Đời người 80-90%, sẽ không như mình mong muốn. Ông trời đang nhìn, nửa đời trước là nguyên nhân, nửa đời sau là kết quả, cô là người có phúc, cô cũng sẽ tìm được hạnh phúc. Thật ra cô không gấp, chỉ rất muốn hỏi một câu: con bà nó, cô còn phải đợi bao lâu mới có phúc phận này?

Chiếc lồng tre và cái đĩa vẫn còn đặt ở chỗ cũ, thở dài, Đường Kiều đi tới cầm lên chiếc lồng tre, cô vẫn không hiểu rốt cuộc Thũng Gia làm thế nào chui ra khỏi chiếc lồng tre. Sau đó cầm cái đĩa mà Chu Chú thích nhất. Cô lại thua rồi, cô sớm nên biết, những gì Chu Chú nói đều không phải là sự thật, còn nói cái gì thích nhất, cái đĩa đặt trên đất cậu ta cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái. Đây chính là thứ cậu ta nói thích nhất sao? Cô vẫn nghĩ không ra. Cũng có lẽ, cậu ta đã thích cái khác, nói thí dụ như, cậu ta đã từng nói cậu ta thích cái đĩa này, cho nên cô cũng thích cái đĩa này.

Không chiếm được thì nhớ mãi không quên, thỉnh thoảng lấy ra nói thầm mấy câu, cậu ta thích nhất a nhưng bây giờ, nó bị tùy ý đặt dưới đất, hơn nữa bên trong còn đựng thức ăn mà con mèo đã liếm sạch sẽ. . . . . . Đường Kiều nhìn chằm chằm cái đĩa trong tay, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực, tức giận không thể phát tiết.

Vòi nước chảy rào rào, Đường Kiều cầm giẻ lau chà cái đĩa phát ra tiếng vang dội, một cái đĩa lại chà ước chừng mấy phút đồng hồ.

Đang xem tin tức Chu Chú quay đầu lại, liếc nhìn vào trong phòng bếp, sau đó nhìn Thũng Gia bên cạnh, cười cười. Thũng Gia nhìn Chu Chú chợt cười, liếc mắt bày tỏ rất khinh thường, sau đó xoay qua chỗ khác xem tin tức.

Chu Chú chau mày, có loại dự cảm, cuộc sống sau này càng ngày càng thú vị.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 82: Kết hôn trước 4 (Hạ)
Chương 82: Kết hôn trước 5 (Hạ)
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 42
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...