Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chương 72

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Chu Du và Đường Kiều giằng co ở trong điện thoại một lúc lâu, cuối cùng dưới sự lừa gạt bịp bợm dụ dỗ liên tục của Đường Kiều, rốt cuộc nhả ra, nhưng vẫn không nói cho Đường Kiều biết cô ở đâu, chẳng qua đồng ý Đường Kiều lập tức đi về nghỉ.

Cúp điện thoại xong, Đường Kiều lau một lớp mồ hôi thật dầy, cảm thấy càng lúc càng nóng, ngay cả máy điều hòa không khí cũng không có tác dụng lớn.

Phòng của Đường Kiều có một cửa sổ sát đất thật to, nhà bà ngoại Đường cách nội thành một đoạn, cho nên vào buổi tối, ngoại trừ hàng cây san sát ở hai bên đèn đường, thì không khí rất yên tĩnh.

Từ trên giường Đường Kiều bò dậy, trong tay nắm chặt điện thoại di động, đứng gần cửa sổ.

Đêm tối rất yên bình nhưng trong lòng Đường Kiều có thứ gì đó đang không ngừng quay cuồng, cô là người đầu óc đơn giản, chuyện quá phức tạp cô suy nghĩ không được.

Mọi chuyện xảy ra hôm nay, cô suy nghĩ không ra, Đường Uyển, Chu Du, cậu út Đường và Chu Chú. . . . . . Cũng đã ở trong đầu cô thành bột nhão, cô cố gắng suy nghĩ cho rõ ràng nhưng phát hiện không cách nào nghĩ ra manh mối.

"Kiều Kiều, chuyện đáp ứng thì không thể đổi ý."

Cuối cùng Đường Kiều vẫn không được quyết tâm xóa bỏ tin nhắn của Chu Chú, không nhịn được liếc mắt nhìn.

Thật sự là hiểu rõ cô a, làm sao biết cô sẽ muốn đổi ý chứ?

Mà lúc này, Chu Chú ở tại căn phòng cách vách Đường Kiều, một tay cầm điện thoại di động, một tay khác cầm ly rượu đỏ, đứng gần cửa sổ, tư thế không khác gì Đường Kiều. Rượu này là trước anh đi vào phòng, cậu hai Đường len lén kín đáo đưa cho anh ở trước mặt Đường Kiều, có lẽ là "Trả thù" chuyện CD. Thũng Gia nằm rạp ở bên chân anh, học bộ dáng Chu Chú nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ híp mắt hưởng thụ.

Trên người Chu Chú mặc quần áo ở nhà của cậu út Đường, anh không thể không thừa nhận, cậu út Đường ngoại trừ là một quân nhân hấp dẫn, còn là một người đàn ông thưởng thức thật tốt.

Chu Chú và cậu út Đường không khác nhau lắm, Chu Chú hơi gầy một chút, bộ đồ mặc ở nhà màu nâu sẫm của cậu út Đường mặc ở trên người anh cũng có một loại cảm giác lười biếng. Mới vừa rồi tắm rửa xong thân thể tản ra mùi thơm ngát mê người, mái tóc chải còn chưa khô, vài tóc rơi rũ xuống trên trán và vành tai. Nếu như vào lúc này, bộ dáng này của Chu Chú bị Đường Kiều nhìn thấy, nhất định cô chỉ muốn làm một chuyện đối với Chu Chú, đó chính là: giở trò lưu manh! Hơn nữa còn hung hăng giở trò lưu manh một lần, Chu Chú này thật sự quá mê người.

Đáng tiếc, lúc này Đường Kiều vẫn còn mâu thuẫn rối rắm, thân thể đang đứng, chẳng biết lúc nào đã từ từ trượt xuống, khoanh tay khoanh chân ngồi ở trước cửa sổ sát đất, bộ dáng hết sức khổ sở, thay vì đang suy nghĩ, ngược lại phải nói là đang ngẩn người, bởi vì cô thật sự suy nghĩ không ra cái gì.

Aiz.

Thở dài, Đường Kiều trợn tròn mắt nhìn bóng đêm mịt mờ, ngón tay vô ý thức bấm khóa điện thoại di động, chờ cô phục hồi lại tinh thần thì trên điện thoại di động đã bị cô gõ đầy mã linh tinh một màn hình, giống như đang vẽ hình.

Aiz.

Đường Kiều lại than thở, hai mắt trợn ngược, lui người về phía sau ngã xuống, lưng dựa gần mép giường, hai mắt nhắm lại, coi mình đã chết rồi.

Một hồi lâu, Đường Kiều giật giật, lại mở mắt, giùng giằng từ dưới đất bò dậy, rối rắm trả lời tin nhắn cho Chu Chú.

"Vậy cậu biểu hiện tốt một chút."

Sau đó tắt tắt máy bỏ qua một bên, kéo rèm cửa sổ, tắt đèn, lên giường, đem trọn thân thể và mặt toàn bộ vùi vào chăn, cô. . . . . . Ngủ trước.

Mà đổi lại, Chu Chú nắm điện thoại trong tay, màn ảnh lóe lên một cái, Chu Chú nhanh chóng mở tin nhắn, sau đó nhếch môi âm thầm cười một cái, tay giơ ly rượu đưa gần bên môi, ngửa cổ hả miệng một phát, toàn bộ rượu trong ly vào miệng.

Bởi vì uống rượu, trong đêm tối, con ngươi tỏa sáng trong trẻo giống như ánh mắt của Thũng Gia, so với Thũng Gia còn sáng hơn, thu hút hơn.

Chu Chú nhìn điện thoại di động cười một lúc lâu, sau đó thả xuống di động, ngồi xổm người xuống sờ sờ cái đầu mập của Thũng Gia, hài lòng cũng đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, không, đã không phải là sáng sớm nữa, lúc Đường Kiều thức dậy đã sắp chín giờ.

Đường Kiều và Chu Du đều không phải là người thích gò bó mình, Chu Chú khá hơn một chút, bởi vì dù sao không phải ở nhà mình, cho nên ít nhiều có chút tự giác mình là khách, buổi sáng thức dậy rất sớm nhưng nhìn lại Đường Kiều, so lúc ở nhà còn ỷ lại ác hơn.

Lúc cô và Chu Chú ở nhà hai người thì cô là một bà mẹ già, mỗi sáng sớm ngoại trừ muốn thức dậy nấu ăn cho Chu Chú và Đường Uyển, còn phải hầu hạ Thũng Gia ăn sáng. Nhìn vóc dáng của Thũng Gia càng ngày càng to hơn, Đường Kiều cười hài lòng.

Không đánh nó, không mắng nó, cô muốn dùng yêu hành hạ chết nó! Ha ha ha ha. . . . . .

Khi Đường Kiều vuốt đầu tóc ổ gà, ngáp xuất hiện tại phòng khách thì tất cả mọi người đã ăn sáng và làm các việc có liên quan xong.

Hôm nay đổi lại, Chu Chú đánh cờ với ông ngoại Đường, cậu hai Đường ôm em họ nhỏ đang chơi ghép hình, Đường Kiều mua cho nó một thế giới đồ chơi thật lớn, ha ha. . . . . . cô thầm cố ý nói như vậy, mà Bà ngoại Đường và Mợ Đường đang nghiên cứu tranh thêu gì đó.

Đường Kiều nhìn lướt mọi người, nói chào buổi sáng.

"Ăn sáng trước đi."

Chu Chú ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói một câu, sau đó lại cúi đầu tiếp tục suy nghĩ đánh cờ.

Đường Kiều thầm hừ một tiếng, đánh cờ rất giỏi sao, cô cũng biết. . . . . . chơi đấy!

Mặc dù Đường Kiều rất thích làm trái lại lời của Chu Chú nhưng mà hôm nay vẫn cho Chu Chú mặt mũi, ngoan ngoãn ngồi vào trên bàn ăn, chẳng qua, không có ăn điểm tâm mà gác đầu trên bàn, hai mắt nhắm lại, nhìn khung hình, giống như chuẩn bị ngủ.

"Kiều Kiều, tối hôm qua cháu đi chỗ nào, thức dậy trễ như thế còn muốn ngủ."

Đường Kiều lặng lẽ mở mắt, quầng thâm ở dưới mắt rõ ràng kỳ cục, còn chưa kịp mở miệng, người bạn nhỏ Dương Tuấn Khanh trả lời trước thay cô.

"Tối hôm qua chị đi làm ăn trộm."

Cậu hai Đường đang ôm nó phì cười không dứt.

"Ai dạy con?"

"Mẹ."

Người bạn nhỏ Dương Tuấn Khanh trả lời dứt khoát.

"Mẹ dạy con cái này lúc nào?"

Mợ Đường dừng lại tranh thêu trong tay, nhìn chằm chằm con trai.

"Mỗi lần cha thức dậy trễ, không phải mẹ đều nói buổi tối cha đi làm ăn trộm sao?"

Cho nên, nó cho rằng tối hôm qua chị cũng đi làm ăn trộm.

Người bạn nhỏ Dương Tuấn Khanh đắc chí, cảm giác mình rất thông minh.

Cả nhà cũng bị giọng non nớt của nó làm cho dở khóc dở cười, Đường Kiều ngồi dậy, khóe miệng giật giật vỗ vỗ mặt, cảm thấy mọi người không có thông cảm.

"Mọi người làm sao biết người mất ngủ có bao nhiêu khổ sở."

Thật bất hạnh, tối hôm qua cô mất ngủ, mà thủ phạm chính là người ngồi ở chỗ đó đánh cờ với ông ngoại Đường.

"Được rồi, đừng buồn bực nữa, ăn sáng trước đi."

Bà ngoại Đường cười cười, đi vào phòng bếp mang cho Đường Kiều một chục cái bánh bao hấp và một ly sữa tươi.

Ánh mắt Đường Kiều sáng rực lên, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tán.

"Bà ngoại, cháu rất yêu bà."

"Chị rất yêu bánh bao hấp thì có."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 82: Kết hôn trước 4 (Hạ)
Chương 82: Kết hôn trước 5 (Hạ)
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 72
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...