Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Chúng Ta Thực Ra Rất Hợp Nhau

Chương 3

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Luda tươi cười xoay người đón chào, quả nhiên Jiyeon đã thay quần áo, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này giống ngày xưa như đúc. Không biết vì sao, đã qua nhiều năm như vậy, Luda vẫn không nhịn cãi nhau với Jiyeon được, mặc dù người ta bây giờ là giám đốc đại nhân cao cao tại thượng.

“Giám đốc Kim, hôm nay đúng là ngày đầu tiên tôi đi làm.”

Lời nói ra như bom ném vào phòng kế hoạch, thật không nhìn ra, cô bé Luda mới đến có nghị lực mạnh mẽ như vậy, đa số nhân viên trong phòng, ngay cả quản lý cũng không dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với giám đốc Kim, Luda muốn lên thiên đường sao.

“Không biết quy định của công ty còn cãi?” Jiyeon tao nhã xoay người, để lại bóng lưng lạnh lùng cho Luda, “Đến phòng làm việc của tôi.”

Hiện nay phòng nhân sự tuyển người như thế nào? Bởi vì sự kiện đoạn phim lúc chiều làm Jiyeon nổi lửa trong bụng.

Jiyeon giẫm mối hận thiên thu đi trước, Luda bước chậm phía sau, khí thế cũng thua xa.

Sau khi hai người đi, tất cả mọi người trong phòng làm việc đều xác định, giám đốc Kim khí thế hào hùng nói một câu: Ngày mai cô không cần đi làm.

“Ngày mai cô không cần đi làm nữa.”

“Tại sao?” Luda kêu lên, chỉ vô tình đem đồ ăn vào công ty, còn chưa ăn nữa, vậy mà bị đuổi việc thì có nhân tính không!

Hoặc giả như Jiyeon nhận ra nàng, thì đây là trả thù?

Jiyeon ném usb lên bàn, thoải mái ngồi trên ghế xoay, ngón tay mảnh khảnh đập mặt bàn, “Kêu cô đem tài liệu, đây là cái gì!”

Luda nào biết chuyện xấu hổ xảy ra trong phòng họp tầng mười sáu, hiện tại nàng rất muốn phản bác, lớn như vậy, usb cô cũng không biết sao?

Nhưng phải bình tĩnh, bình tĩnh, phải thời thời khắc khắc đề phòng, Jiyeon giờ là cấp trên của nàng, nắm trong tay khẩu phần ăn của nàng.

“Tan việc nói với bên nhân sự, ngày mai không cần đến.”

Đúng thì có thể nhịn nhưng này không thể nhịn.

“Kim Jiyeon, cô đừng khinh người quá đáng!”

Luda nóng nảy, vỗ bàn một cái chỉ mặt gọi tên, ngày đầu đi làm đã bị coi thường như vậy, dễ trêu nàng sao.

Jiyeon cười lạnh lắc đầu, rõ ràng đoán sai tuổi của Luda, “Sinh viên bây giờ, muốn tôi dạy cô phép ứng xử cơ bản sao?”

Ánh mắt này giọng nói này, dáng điệu vênh váo tự đắc không thay đổi chút nào. Luda tức giận đến nghiến răng, “Tôi...”

“Giám đốc Kim --” Tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.”

“Chuyện này không liên quan tới Luda, do sơ sót của tôi, đưa nhầm... usb rồi.”

Nếu Han Seo không đến giải thích, thực sự Luda sẽ bị oan, “Lỗi của tôi, tôi không coi kĩ.” Hai người chia sẻ trách nhiệm tốt hơn một người gánh tội.

Han Seo nhận toàn bộ trách nhiệm, quản lý Chu cố ý để cô trông nom Luda, chưa cho thử việc được một ngày đã bị đuổi, cô cũng áy náy, hơn nữa đúng là lỗi của cô, không thể để Luda chịu được.

“Giám đốc Kim, dù sao cô cũng đừng làm khó Luda, hôm nay là ngày đầu tiên cô ấy đi làm, còn chưa bàn giao công việc xong.”

Luda cúi đầu không lên tiếng, nàng sợ vừa mở miệng, thùng thuốc súng họ Kim lại oanh tạc.

Luda? Jiyeon nghiêng đầu nhìn Luda cúi đầu, thật ra lúc vừa gặp cô đã thấy quen quen, “Quản lý Han, cô ra ngoài trước.”

“Luda... cô ở lại?” Jiyeon gọi Luda định đi theo Han Seo trở lại.

Định trêu hoa kiểu gì, ở lại thì ở lại, ai bảo ngài là giám đốc đại nhân.

“Ngồi đi.”

Giọng nói hòa dịu, còn cho ngồi, làm Luda được sủng mà còn phải sợ.

“Ngước mặt lên, thanh niên phải tự tin.”

Luda không nói, ngẩng đầu liếc mắt, khinh bỉ: “Tôi nhỏ hơn cô hai tuổi thôi, giám -- đốc -- đại -- nhân.”

“Cô biết tôi?... Cô là Luda?!” Cuối cùng giọng điệu người quen cũ của Luda làm Jiyeon tìm được đầu mối, theo lý thuyết hôm nay hai người mới gặp nhau lần đầu, sẽ không quen thuộc mới đúng.

Đúng là ánh mắt khinh bỉ này.

Ký ức hãy còn mới mẻ, lần đó là lễ trao giải lúc trung học, cô và Luda đứng kề vai, sau đó Luda cầm micro gào thét một câu khó quên với học sinh toàn trường: “Bạn Jiyeon, bạn bị rớt tã.”

Luda nói xong còn nhìn cô.

Câu này thật sự vang vọng khắp trường, cho nên sau này tụ họp với bạn cũ, thỉnh thoảng có người trêu cô: “Jiyeon, bạn bị rớt tã.”

Lịch sử đen tối không đành lòng nhớ lại.

“Đúng! Tôi là người khi xưa đã nhặt tã cho cô bốn mắt chim bìm bịp -- Lee Luda.”

Dùng từ miêu tả chính xác như vậy có giúp cô nhớ lại không?

Luda trổ tài miệng lưỡi nhanh lẹ, tạm thời nàng vẫn chưa quen với việc Jiyeon làm sếp, hiện tại giống như bạn học cũ đang “ôn chuyện”, tuy bầu không khí không quá tốt.

Jiyeon nghẹn lời, nhìn chằm chằm Luda một lúc, chỉ lờ mờ hỏi lại một câu: “Cô phẫu thuật thẩm mỹ à?”

Luda: “...”

Hai người cũng không nói thêm điều gì, giản đơn chào hỏi hai câu đã lâu không gặp, Luda cảm thấy bản thân lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Jiyeon cũng không có gì bất thường, cũng đúng, bây giờ nhớ lại hành vi nông nỗi lúc nhỏ đúng là ngây thơ đến buồn cười.

Tuy nhiên, ở tương lai không xa, Luda sẽ thu hồi ý nghĩ này, nàng thật sự không thấy cô gái này tốt hơn nổi.

Nói như thế nào đây, sau khi “quen biết” với Jiyeon, Luda trở nên nhẹ nhõm, những suy nghĩ trước kia toàn là buồn lo vô cớ, Jiyeon thậm chí không để nàng vào mắt, đừng nói là dành ra thời gian để cười nhạo nàng.

Nhưng mấy năm trước là đối thủ một mất một còn gió nổi nước lên như thế, bất bình một chút cũng không tính là bụng dạ hẹp hòi chứ?

Luda luôn cảm thấy Jiyeon đứng ở chỗ cao nhìn người khác, nhất là khi nhìn nàng, chuyện này thật là oan uổng giám đốc Kim, Luda một mét năm mươi bảy, Jiyeon một mét sáu lăm, nhất định không thể so với tám cm mà...

Mỗi lần gặp Jiyeon ở công ty, Luda đều xoắn xuýt, nên chào hỏi hay không... Thế nhưng lúc gọi giám đốc Kim, không phải đang nhấn mạnh sự chênh lệch đẳng cấp sao? Gọi cô ấy là giám đốc đại nhân thật là rất khó. Sau lại gặp nữa, Luda mỉm cười với cô, đáng tiếc Jiyeon mặt than, phải biết rằng cười với mặt than là một việc rất lúng túng.

Sợ chuyện gì gặp chuyện đó, công ty lớn như vậy, sao suốt ngày gặp Jiyeon, Luda sẽ đi ngang qua, nhắm mắt làm ngơ. Chưa bao giờ để giám đốc vào mắt, Luda là người thứ nhất, còn chuyện xấu hổ ở tầng mười sáu, Luda đã được phong tước trong phòng làm việc.

Nếu như Luda nói nàng và Jiyeon là bạn học, đoán chừng đồng nghiệp đều bị rớt cằm, nhưng chuyện này cũng không có gì đáng nói, lúc đó mất mặt chính là nàng.

“Nhân viên mới của phòng kế hoạch?” Eunseo đưa tay cản Luda, sau đó hỏi Jiyeon.

Jiyeon: “Vâng, cô ấy mới vào phòng kế hoạch không lâu.”

Đây không phải cô gái xinh đẹp trong thang máy sao? Luda không biết cô có chức vụ gì, xưng hô thế nào, vì vậy cười một cái với Eunseo.

Eunseo có chút hứng thú, cô vừa mới tới công ty không lâu, người này không biết không nói, giám đốc Kim cũng như nhìn không thấy? “Phòng kế hoạch ai cũng tùy ý như vậy à?”

“Luda, cô ấy là Son tổng.” Jiyeon đoán Luda không biết vị Phật tổ này.

Cô ấy là Son tổng trong truyền thuyết!

“Son... chào Son tổng!” Son tổng là người đẹp đứng đầu trên bảng xếp hạng, tất nhiên Luda tôn trọng có thừa, thiếu chút nữa cúi chào chín mươi độ, căng thẳng đổ mồ hôi tay, Son tổng rất đẹp, chỉ cười thôi cũng câu được linh hồn nhỏ bé của người khác.

“Nhân viên mới thật đáng yêu.” Eunseo càng thấy công ty thú vị, lấy tay nhéo má Luda, “Làm việc tốt, học theo giám đốc Kim của cô.”

“Vâng vâng vâng!” Luda làm con gà mổ thóc gật đầu, lần đầu tiên được ngự tỷ nhéo má, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên có thể chiên trứng. Son tổng sờ mặt nàng, Luda thấy con tim như bị thần tình yêu bắn trúng, đập thình thịch thình thịch liên tục, sắp rớt tim.

Thở không nổi thiếu oxi muốn xỉu, dường như cảm giác thiếu nữ hoài xuân của Luda bị Jiyeon phát hiện, thậm chí thấy được sự ghét bỏ trong ánh mắt đối phương...

Lúc đang nghỉ trưa, mọi người tụ lại trong phòng làm việc bàn bạc đánh giá nhan sắc.

“Son tổng là nữ vương mạnh mẽ, giám đốc Kim nghiêng về cô gái nhỏ một chút.”

“Lúc làm việc giám đốc Kim hơi nghiêm khắc, bình thường tiếp xúc cũng rất tốt.”

“Tôi nghĩ Son tổng thích hợp làm người yêu, giám đốc Kim thích hợp sống chung.”

“Yêu đương với Son tổng, sống chung với giám đốc Kim sao! Không được không được không được, tôi muốn cong.”

...

Một đám nữ thẳng mỗi ngày nói muốn cong muốn cong, Luda cười “ha hả” trong bụng, nàng cong như nhang muỗi còn chưa lên tiếng đây!

Cuối cùng bỏ phiếu, Jiyeon và Eunseo đều được năm phiếu, mọi người đồng loạt nhìn sang Luda đang bưng ly uống nước, “Ludani, cô bầu cho ai vậy?”

Luda không nhanh không chậm uống nước, giống như thưởng thức rượu ngon, híp mắt chìm đắm trong nụ cười lúc sáng của Son tổng, bầu ai còn chưa rõ ràng sao? Hiện tại Son tổng là nữ thần của nàng. “Còn cần nói sao, chắc chắn là Son tổng!”

Mấy nữ đồng loại bày tỏ “tại sao”? Không rối rắm chút nào sao?

“Jiyeon rất đẹp? Tôi thấy cô ấy bình thường thôi, cũng tàm tạm, hơn nữa cô ấy cũng không phải cô gái nhỏ bé gì...” Luda ngông cuồng nói, mỗi lúc châm chọc Jiyeon, vui vẻ không thể tả.

Mấy nữ đồng loại ngẩn ngơ không nói thành lời, không nghĩ tiêu chuẩn thẩm mỹ của Luda cao như vậy, giám đốc Kim như vậy còn gọi là tàm tạm? Còn để chỗ cho người ta sống không, hình như mọi người biết nguyên nhân tại sao Luda độc thân.

Luda kêu thẳng tên của giám đốc đại nhân, lúc đánh giá nhan sắc của giám đốc, dường như không phát hiện một người cao gầy đứng ở cửa, còn kích động khinh bỉ thao thao bất tuyệt.

“Khụ khụ...” Mọi người căng thẳng nhắc nhở Luda khống chế, nếu không khống chế được thì phải chịu tai nạn chết người.

Nói xấu sau lưng người ta phải bị báo ứng, nói không chừng, Luda khẳng định bản thân xung khắc với Jiyeon, nếu không, sao thời điểm quan trọng nào cũng...

“Giám đốc Kim...”

*****************

* Với tinh thần cái truyện này có thể bị bay màu bất cứ lúc nào vì toi edit lậu :') Nên mọi người hãy tiện tay qua chỗ tác giả thả vote ủng hộ tác giả nha ❤

- Truyện gốc: Đối thủ một mất một còn, chúng ta rất hợp nhau

- Author: SunYsJJ

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Đi Ăn Máng Khác
Chương 2
Chương 2: Duyên Phận
Chương 3
Chương 3: Bị Phát Hiện
Chương 4
Chương 4: Cạm Bẫy
Chương 5
Chương 5: Xung Khắc
Chương 6
Chương 6: Chênh Lệch
Chương 7
Chương 7: Giao Ước
Chương 8
Chương 8: Cứu Tinh
Chương 9
Chương 10
Chương 10: Xấu hổ
Chương 11
Chương 11: Bị Thương
Chương 12
Chương 12: Ăn Mì
Chương 13
Chương 13: Dây Dưa
Chương 14
Chương 14: Bị Ghẹo
Chương 15
Chương 15: Đánh Cược
Chương 16
Chương 16: Say Rượu
Chương 17
Chương 17: Thủ Đoạn
Chương 18
Chương 18: Chảy Máu
Chương 19
Chương 19: Đau Lưng
Chương 20
Chương 20: Bị Coi Thường
Chương 21
Chương 21: Tri Kỉ
Chương 22
Chương 22: Chăm Sóc
Chương 23
Chương 23: Thức Đêm
Chương 24
Chương 24: Thỏa Mãn
Chương 25
Chương 25: Quen nhau
Chương 26
Chương 26: Tụ họp
Chương 27
Chương 27: Thương nhớ
Chương 28
Chương 28: Vướng mắc
Chương 29
Chương 29: Ăn ý
Chương 30
Chương 30: Liên hoan
Chương 31
Chương 31: Trò chơi
Chương 32
Chương 32: Chụt
Chương 33
Chương 33: Mùa xuân
Chương 34
Chương 34: Leo Núi
Chương 35
Chương 35: Hạnh Phúc
Chương 36
Chương 36: Trò chuyện
Chương 37
Chương 37: Chủ động
Chương 38
Chương 38: Đơn Phương
Chương 39
Chương 39: Cưới Tôi
Chương 40
Chương 40: Lều
Chương 41
Chương 41: Ngủ ngon.
Chương 42
Chương 42: Phiền Muộn
Chương 43
Chương 43: Khúc Mở Đầu
Chương 44
Chương 44: Chăm Chỉ
Chương 45
Chương 45: Ấm Lên
Chương 46
Chương 46: Dập Dờn
Chương 47
Chương 47: Xấu Hổ
Chương 48
Chương 48: Hôn
Chương 49
Chương 49: Nắm Tay
Chương 50
Chương 50: Lựa Chọn
Chương 51
Chương 51: Thất Tịch
Chương 52
Chương 52: Lưu Manh
Chương 53
Chương 53: Ăn Ý
Chương 54
Chương 54: Phụ Huynh
Chương 55
Chương 55: Si Tình
Chương 56
Chương 56: Chăm Sóc
Chương 57
Chương 57: Vỗ Về
Chương 58
Chương 58: Xấu Hổ [H]
Chương 59
Chương 59: Chịu Trách Nhiệm
Chương 60
Chương 60: Hôn Lễ
Chương 61
Chương 61: Trùng Hợp
Chương 62
Chương 62: Nỗi Khổ
Chương 63
Chương 63: Cẩu Huyết
Chương 64
Chương 64: Trốn Tránh
Chương 65
Chương 65: Sững Sờ
Chương 66
Chương 66: Hòa
Chương 67
Chương 67: Quý Trọng
Chương 68
Chương 68: Năm Mới
Chương 69
Chương 69: Ảnh Cũ
Chương 70
Chương 70: Ngửa Bài
Chương 71
Chương 71: Hứa Hẹn
Chương 72
Chương 72: Bại Lộ
Chương 73
Chương 73: Nói Chuyện
Chương 74
Chương 74: Sống Riêng
Chương 75
Chương 75: Tủi Thân
Chương 76
Chương 76: Khách Sạn
Chương 77
Chương 77: Xấu Hổ
Chương 78
Chương 78: Đút Em
Chương 79
Chương 79: Tắm
Chương 80
Chương 80: Chấp Nhận
Chương 81
Chương 81: Cầu Hôn
Chương 82
Chương 82: Thay Đổi
Chương 83
Chương 83: Kết Thúc
Chương 84

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 3
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...