Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 105: Ngoại truyện - Trở về thôn Thiên Trùng

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cổng thôn Thiên Trùng người qua lại tấp nập, thôn nhỏ hẻo lánh hoang vắng ngày xưa nay đã phát triển thành thôn giàu có nhất trong vòng mười dặm tám thôn.

Thừa Tam Tự đang đánh xe ngựa đi ra ngoài, từ xa liếc thấy một nhóc con mập mạp đang từng bước đi tới.

Y dừng xe ngựa, chặn tiểu béo lại, "Nhóc con, ngươi từ đâu đến? Người nhà ngươi đâu?"

Tiểu béo căng mặt, siết chặt nắm tay nhỏ, giọng non nớt hỏi: "Thúc thúc, xin hỏi đây phải là thôn Thiên Trùng không ạ?"

Thừa Tam Tự thấy đứa bé này khá thú vị, rõ ràng rất tức giận, nhưng hỏi lại rất lễ phép, y cười hỏi, "Đúng vậy, ngươi tìm nhà nào trong thôn Thiên Trùng?"

"Nhà Thừa nhị ạ."

Thừa Tam Tự sững lại, suýt nữa tưởng mình nghe nhầm, "Ngươi tìm nhà ai?"

Tiểu béo kiên nhẫn đáp, "Nhà Thừa nhị!"

Thừa Tam Tự hít một hơi khí lạnh, "Thừa nhị là ai của ngươi?"

Tiểu béo nghiêm trang nói, "Cha."

Thừa Tam Tự nhìn tiểu béo không có chút nào giống Đường ca nhi hay Thừa Tuyển Doãn này, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, "Vậy mẫu thân ngươi là ai?"

Tiểu béo đáp, "Cha nhỏ của ta là Lý ca nhi."

Thừa Tam Tự không dám tin.

Thừa huynh lại dám, dám bao dưỡng tình nhân!

Đứa con rơi này... còn tìm đến tận cửa.

Y không quản xe ngựa nữa, ôm tiểu béo điên cuồng chạy về nhà.

Người trong thôn thấy y ôm tiểu béo đều thấy kỳ lạ, có người cười hỏi y đây là ai, Thừa Tam Tự không dám đáp.

Y như kẻ trộm ôm tiểu béo xông về nhà, "rầm" một tiếng đóng chặt cửa lại.

Lý chính bị đánh thức, mặt đen lại hỏi: "Người lớn thế này rồi còn hấp tấp..."

Ông ấy khựng lại, chỉ vào tiểu béo trừng mắt, "Nó là ai đấy?"

Không đợi Thừa Tam Tự trả lời, Lý chính như pháo bị châm ngòi, túm cái mẹt bên cạnh đánh Thừa Tam Tự tới tấp, "Thằng nhóc thối nhà ngươi! Bảo ngươi thành thân thì không thành thân! Thì ra sớm đã có người trong lòng rồi! Con đã sinh ra còn không định cho người ta một danh phận, ngươi muốn chết hả!"

Thừa Tam Tự oan ức vô cùng, đang định giải thích, tiếng khóc chói tai vang lên.

Tiểu béo bị dọa khóc, "Ta muốn Tiểu Trúc Tử! Huhu... Ta muốn Tiểu Trúc Tử!"

Lý chính và Thừa Tam Tự luống cuống dỗ tiểu béo, nhưng dỗ thế nào cũng không nín.

Hách thị vừa về đến cổng nhà đã nghe tiếng khóc, vội bước vào.

Thấy đứa bé khóc đến khản cả giọng, ông cũng không kịp hỏi nhiều, chỉ có thể dỗ bé nín trước.

Ngưu thẩm vội vàng chạy đến, mặt đầy vui mừng.

"Thừa Nhị, Thừa Nhị về rồi!"

Lý chính và Hách thị nghe vậy, lập tức vứt đồ trong tay chạy ra ngoài. Thừa Tam Tự ôm tiểu béo mắt đẫm lệ, mặt đầy lo lắng.

Thừa Tuyển Doãn về, Đường ca nhi chắc chắn cũng về. Không về sớm không về muộn, lại chọn đúng lúc này về, làm sao bây giờ.

Cổng thôn, xe ngựa vừa dừng, Tiểu Trúc Tử đã không kịp chờ đợi nhảy ra khỏi xe.

Thừa Tuyển Doãn và Đường ca nhi nắm tay nhau bước xuống xe ngựa, người trong thôn nhìn hai người khí chất thay đổi, có chút không dám nhận.

Thừa Tuyển Doãn cười mở lời trước, "Sao vậy? Chẳng lẽ chúng tôi đi vắng vài năm, về rồi các vị không nhận ra chúng tôi nữa?"

Mọi người lúc này mới cười, Thừa Tuyển Doãn và Đường ca nhi nhìn những khuôn mặt quen thuộc trước mắt, lần lượt chào hỏi.

Ngưu thẩm chú ý đến Tiểu Trúc Tử, cười trêu, "Đây là con nhà ai, sao lại mặt ủ mày chau thế?"

Đường ca nhi khẽ ho một tiếng, "Các vị có thấy một đứa trẻ mập mạp không?"

"Có!" Hách thị chen vào, "Có phải rất hay khóc không?"

Đường ca nhi gật đầu, "Đúng vậy."

Tiểu Trúc Tử "vụt" một cái chạy đến trước mặt Hách thị, "Nó ở đâu rồi ạ?"

Thừa Tuyển Doãn nhìn vẻ lo lắng của Tiểu Trúc Tử, vô cùng chột dạ.

Bảo Bảo sáng nay nghe thấy người khác nói nó mập, giận dỗi bỏ chạy. Hắn không dám ngăn, sợ Bảo Bảo khóc, liền sai Kim ngầm theo sau Bảo Bảo. Tiểu Trúc Tử không biết chuyện, chỉ nghĩ Bảo Bảo chạy đi bị lạc mất, lo lắng đến mức không uống nổi một ngụm nước, cái mặt nhỏ từ sáng đến giờ vẫn đen sầm.

Nếu không phải họ nói với Tiểu Trúc Tử Bảo Bảo chạy đến thôn Thiên Trùng, Tiểu Trúc Tử e là vẫn muốn tìm Bảo Bảo ở huyện thành Sơn Hương.

Đường ca nhi trừng Thừa Tuyển Doãn một cái, nhờ Hách thị, "Đó là bạn của Tiểu Trúc Tử, làm phiền người dẫn nó đi tìm đứa bé đó."

"Được, được." Hách thị liên tục đáp lời, lúc quay người lại liếc thấy một bóng người quen thuộc, ông ấy dừng bước, lại quay đầu nhìn.

Thấy Cảnh Nhất và Hùng Bối Miêu đứng cạnh chiếc xe ngựa thứ hai, Hách thị trợn tròn mắt, há miệng nhưng không nói nên lời.

Hùng Bối Miêu và Cảnh Nhất nhớ quê nên ngượng, vừa nãy còn chần chừ không chịu xuống xe, bây giờ xuống rồi lại không dám tiến lên.

Hùng Bối Miêu nhìn những người dân làng trước mắt, lau nước mắt, "Già rồi, đều già rồi."

Thoáng cái đã mấy chục năm trôi qua.

"Hùng thị, Cảnh Nhất, là các ngươi sao?" Hách thị cuối cùng cũng thốt ra lời.

Mọi người đột ngột nhìn họ, sau một lúc im lặng, bùng lên tiếng kinh ngạc.

"Thật sự là Hùng thị và Cảnh Nhất?"

"Họ không phải chứ..."

Mọi người bàn tán xôn xao, Cảnh Nhất nắm chặt tay Hùng Bối Miêu, bước về phía đám đông.

----------

Nhà Cảnh Nhất là nhà nghèo nhất thôn Thiên Trùng, lúc nhà người ta ngày nào cũng có thịt ăn, nhà họ thường nghèo đến mức không có gì để nấu.

Hôm đó Lâm thị vừa đào rau dại về, từ xa thấy mấy phụ nhân tụm lại bàn tán điều gì đó, bà ta cúi đầu muốn tránh đi, sợ bị trêu chọc, lại nghe rõ lời họ nói.

"Cảnh Nhất và Hùng thị về rồi, thì ra năm đó họ không chết, chỉ bị tham quan bắt đi."

"Thật sao?"

"Hai người sống sờ sờ đứng trước mặt ta này, làm sao mà giả được? Ngươi không biết bây giờ nhà Thừa nhị phô trương cỡ nào đâu, đồ họ mang về toàn là xe ngựa kéo! Chiếc kiệu còn dát vàng, dưới ánh nắng chói mắt, còn nô bộc nhà họ, ăn mặc dùng đồ còn tốt hơn cả lão gia ở huyện thành."

"Ai mà ngờ Thừa Nhị trước kia còn nghèo hơn chúng ta?"

"Người ta Thừa Nhị là Vương gia, Dũng Chân Vương gia lừng danh, nghe nói bây giờ còn làm Thủ phụ, nghe nói Thủ phụ là quan lớn lắm, ngoài Hoàng thượng ra, tất cả quan đều phải nghe lời hắn."

"Biết vậy, lúc đó ta nên gả con gái cho hắn, làm thiếp cũng được."

"Con gái nhà ngươi thế nào mà so được với Đường ca nhi? Đừng mơ mộng hão huyền nữa."

Họ cười đùa, lại nghe tiếng "rầm" một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống.

Họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng lưng chạy đi nhanh như bay.

Lâm thị vội chạy về nhà, kéo Cảnh nhị đang nằm ườn trên giường không chịu dậy, "Ca ngươi chưa chết! Hắn ta về rồi! Hắn ta cùng Hùng thị về rồi."

Cảnh nhị gạt tay Lâm thị ra, "Bà điên à? Mộ ca ta cỏ đã mọc rồi, làm sao mà chưa chết!"

Lâm thị như phát điên kéo lão ta ra ngoài, vừa kéo vừa lải nhải, "Ngươi mau đi xin tiền họ đi, họ giàu lắm."

Cái cuộc sống quỷ quái này bà ta không chịu nổi một ngày nào nữa.

Cảnh nhị chỉ nghĩ Lâm thị phát điên, đang định giãy ra khỏi Lâm thị, lại nghe người trong thôn đi ngang qua bàn tán.

"Thật sự còn sống, chúng ta đều tưởng họ chết rồi."

"Đúng vậy, mất tích mấy chục năm, lại còn sống trở về, Cảnh Nhất thật là mạng lớn."

Cảnh Nhị toàn thân cứng đờ, Lâm thị kích động kéo hắn ta, "Ngươi nghe chưa! Họ không chỉ chưa chết, còn giàu to rồi, Thừa Nhị bây giờ có tiền đồ lớn, nô bộc nhà họ ăn mặc còn tốt hơn lão gia ở huyện thành, ngươi là em trai ruột, chỉ cần ngươi chịu xin lỗi họ, chịu nói mềm một tiếng, họ chỉ cần lộ ra một chút cũng đủ cho chúng ta sống sung sướng rồi!"

Cảnh Nhị mặt đầy hưng phấn, như phát điên chạy về phía Thừa trạch.

Trong nhà, Tiểu Trúc Tử đang chiến tranh lạnh với Bảo Bảo. Bảo Bảo ấm ức kéo tay áo Tiểu Trúc Tử, Tiểu Trúc Tử rút tay áo mình lại, quay đầu không để ý đến nó.

Bảo Bảo biết mình làm sai, lại cẩn thận áp sát Tiểu Trúc Tử, "Tiểu Trúc Tử, ngươi để ý ta đi."

Tiểu Trúc Tử không lên tiếng, Bảo Bảo mắt đỏ hoe, cố nén nước mắt đang định lùi lại, Tiểu Trúc Tử lại chính xác nắm lấy tay nó.

"Ngươi có nghe lời không?"

Bảo Bảo bật cười, hít hít mũi, "Nghe lời mà."

Tiểu Trúc Tử lấy khăn tay từ trong ngực ra, thành thạo lau nước mắt cho Bảo Bảo, "Nghe lời thì không chạy, ngươi mà chạy nữa ta đánh vào mông ngươi đấy!"

Bảo Bảo cười hì hì, "Ngươi không nỡ đánh ta đâu."

Tiểu Trúc Tử căng mặt, "Ta nỡ đấy! Ngươi không nghe lời, ta nhất định sẽ đánh ngươi, đánh cho ngươi mông ngươi nở hoa, khóc thét lên."

Bảo Bảo "ồ" một tiếng, xắn tay áo lộ ra cánh tay bị va chạm, "Tiểu Trúc Tử ơi, đau lắm."

Bảo Bảo da trắng nõn, vết thương tím xanh trên cánh tay nó đặc biệt chói mắt.

Sắc mặt Tiểu Trúc Tử vừa mới dịu xuống lại lập tức trầm xuống, cậu bé luống cuống tìm thuốc mỡ, bôi thuốc cho Bảo Bảo thì cẩn thận từng li từng tí, sợ làm Bảo Bảo đau.

Ngoài cửa chợt truyền đến tiếng khóc gào, Tiểu Trúc Tử tay run lên, Bảo Bảo ăn đau, mắt liền đỏ.

Tiểu Trúc Tử đau lòng luống cuống, "Ngươi đừng khóc, đừng khóc! Ta thổi cho ngươi."

Bảo Bảo lại cười, nó lắc đầu, cười đắc ý và kiêu ngạo, "Ngươi chính là không nỡ đánh ta."

Tiểu Trúc Tử căng mặt, không lên tiếng.

Bôi thuốc xong cho Bảo Bảo, cậu bé nắm tay nhỏ của Bảo Bảo, mạnh mẽ nói: "Nghe lời! Ngươi không được để mình bị thương nữa!"

Bảo Bảo cất giọng non nớt, "Nghe lời, không bị thương."

Cảnh Nhất nghe nói CảnhNnhị và Lâm thị làm ầm ở cổng, cau mày, giơ tay sai người hầu đuổi họ đi.

Ông dù có hận Cảnh nhị, nhưng nghe nói về tình trạng hiện tại của Cảnh nhị, ông lại không còn ý muốn trả thù. Cảnh nhị và Lâm thị đã nhận được báo ứng xứng đáng, ông không cần vì họ mà làm hỏng tâm trạng của mình.

Thừa Tam Tự đang ở đại sảnh than phiền với Thừa Tuyển Doãn, "Lúc đó ta ôm tiểu béo, còn tưởng là con ngoài giá thú của huynh, làm ta sợ chết khiếp."

Thừa Tuyển Doãn mặt đen lại, "Ta là loại người đó sao!"

Lý chính nói thêm, "Đúng vậy! Thừa Nhị không giống con."

Thừa Tam Tự thở dài, "Cha, con còn là con ruột của người không?"

Ngưu Tử ôm một đứa bé gái nhỏ, cười bên cạnh, "Trong lòng Lý chính, những người cùng thế hệ với chúng ta không ai hơn Thừa Nhị đâu."

Đường ca nhi đeo cái kim phúc đã chuẩn bị sẵn vào cổ đứa bé gái, "Các người thành thân và sinh con chúng tôi không có mặt, lần này phải bù đắp lễ vật thôi."

Ngưu Tử không từ chối.

-----------

Hoàng hôn buông xuống, Cảnh Nhị và Lâm thị nghe tiếng cười nói vui vẻ từ Thừa trạch truyền ra, vừa than trách nhau, vừa khóc lóc số phận bất công, vừa còng lưng, chật vật rời đi.

Một chiếc xe ngựa vội vã lướt qua họ dừng lại trước cổng Thừa trạch, Hùng Lực Hiển nhảy xuống xe ngựa, kéo vạt áo vội vã đi vào.

Thường thị vừa lau nước mắt vừa đuổi theo chồng, "Chậm thôi."

Không lâu sau, trong nhà Thừa trạch bùng lên tiếng khóc nghẹn ngào mừng rỡ.

"Đệ đệ ơi!"

"Ca!"

—Hết phiên ngoại—

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4: – Kiếm chuyện
Chương 5
Chương 6
Chương 7: Món lương bì
Chương 8
Chương 9: Tương mè rang
Chương 10: Thuê người
Chương 11: – Thôn Đa Đậu
Chương 12: Đại bá mẫu
Chương 13: Say rượu
Chương 14: – Ghen tuông
Chương 15: Xem bệnh
Chương 16: Bán nhân sâm
Chương 17: - Ngọc bội
Chương 18: Thuê người, thu mua
Chương 19: Toan tính của nhà họ Thừa bị phá sản
Chương 20: Cảnh cáo
Chương 21: Uy h**p
Chương 22: Mỹ nhân kế
Chương 23: Hũ tre
Chương 24: Phu phu đánh nhau rồi à?
Chương 25: Thanh danh
Chương 26: Tham Ăn
Chương 27: Tình địch xuất hiện
Chương 28: Trần Nhiễu Bình
Chương 29: - Cảnh cáo
Chương 30: – Nghĩa lớn
Chương 31: Bộ mặt thật của Nam thị
Chương 32: Tầm Du tìm đến cửa
Chương 33: Tầm Du đến xin lỗi
Chương 34: Luyện dầu thực vật
Chương 35: Mua đất!
Chương 36: – Nam thị bị đuổi việc
Chương 37: Thừa Đại Tài tiêu hết tiền
Chương 38: - Tiểu Lương thị
Chương 39: Dân làng kiếm chuyện
Chương 40: - Bị phát hiện giả xấu
Chương 41: - Mua sắm Tết
Chương 42: - Trong thuốc có độc
Chương 43: Một phen hú vía
Chương 44: Đường ca nhi mang thai
Chương 45: Nam thị bị ép tái giá
Chương 46: Mua đầu bếp
Chương 47: - Bị Thừa Đại Tài quấy rối
Chương 48: Họ Ốc bắt
Chương 49: - Ốc Dữ phẫn nộ
Chương 50: – Ốc Tiệm hạ lệnh bắt người
Chương 51: – Thừa Tuyển Doãn bị bắt
Chương 52: – Đường ca nhi bôn ba cứu chồng
Chương 53: - Vạn Bách Phiếm
Chương 54: Cứu Thừa Tuyển Doãn
Chương 55: Trần Nhiễu Bình thắng lợi trở về
Chương 56: – Thánh chỉ tới
Chương 57: Cảnh Mỹ Hạnh bị bắt quả tang
Chương 58: – Thiên tai giáng xuống
Chương 59: Mở kho bán lương thực
Chương 60: Thoát chết trong gang tấc
Chương 61: Thừa Đại Tài dẫn trộm vào thôn
Chương 62: Tuyển người vào xưởng
Chương 63: Thừa Đại Tài chịu khổ
Chương 64: Mạc thị chết
Chương 65: Thừa Đại Tài tự sát được cứu
Chương 66: Hiệu quả của phương pháp bón ruộng
Chương 67: Vạn Bách Phiếm tìm con
Chương 68: Cha con tương kiến
Chương 69: Cái chết của Lương thị và Thừa Uông
Chương 70: Vào Kinh nhận thân
Chương 71: Đến huyện Thuyền Thiết
Chương 72: Trừng trị kẻ ác
Chương 73: Than đá
Chương 74: Người thân của Đường ca nhi?
Chương 75: Gia đình đoàn tụ
Chương 76: Thái tử viếng thăm
Chương 77: Phu phu cãi nhau
Chương 78
Chương 79
Chương 80: Cứu người
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84: Xưởng nước xốt mới
Chương 85: Tiểu Trúc Tử bị bắt nạt?
Chương 86: Thăng quan
Chương 87: Đường ca nhi bị để mắt
Chương 88: Hoa đào thối
Chương 89: Thừa Tuyển Doãn nổi giận
Chương 90: Giấc mộng hão huyền của Vu Oánh Mãn
Chương 91: Đường ca nhi tự mình thử hiểm
Chương 92: Làm hòa
Chương 93: Tiểu Trúc Tử bị ám sát
Chương 94: Tiểu Trúc Tử bị mất tiếng
Chương 95
Chương 96
Chương 97: Về kinh
Chương 98: Nhậm chức Thủ phụ
Chương 99: Lương thảo
Chương 100: Hồn nhiên ngốc nghếch
Chương 101: Sự thật kinh hoàng
Chương 102: Lập kế
Chương 103: Hướng Tuyệt bị bắt
Chương 104
Chương 105: Ngoại truyện - Trở về thôn Thiên Trùng

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 105: Ngoại truyện - Trở về thôn Thiên Trùng
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...