Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 42: - Trong thuốc có độc

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tuy nhà chứa củi lộn xộn, nhưng chẳng thiếu thứ gì. Dù sao thì ở đây nhìn qua cũng chỉ toàn là củi đã chẻ sẵn, vừa nặng lại vừa chẳng đáng tiền, tên trộm tự nhiên sẽ không lấy.

Hắn bước đến góc phòng chứa củi, dời hai chồng củi khô ra, nhặt lên một gói vải rách nát như rác rưởi nằm tận dưới cùng, tay nâng nâng cảm nhận được sức nặng quen thuộc, ánh mắt hắn trầm xuống.

Cây cao đón gió, sau khi mua đất mua bò, hắn không dám để tiền ở cùng một chỗ nữa, vì vậy mới ngầm cho phép Cảnh Đường Vân đem phần lớn bạc đưa cho hắn xây xưởng.

Hắn nhét gói vải vào trong áo, dọn dẹp lại phòng chứa củi cho gọn gàng, rồi vòng về phòng bên nhìn Cảnh Đường Vân đang ủ rũ cau mày, hỏi: “Đường ca nhi có thể giúp tôi một việc không?”

Cảnh Đường Vân ngẩng đầu nhìn hắn: “Phu quân muốn em giúp gì vậy?”

Thừa Tuyển Doãn chỉ vào đống chăn đệm bị cắt nát: “Giúp tôi vá lại mấy cái chăn đệm này.”

“Phu quân...” Cảnh Đường Vân mím môi, “Chúng mình có thể không dùng lại mấy cái chăn đệm đó không?”

Lý trí cậu biết như vậy là lãng phí, cậu không nên nói thế. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc chăn đệm mà mình đắp phải chỗ này vá một miếng, chỗ kia chắp một miếng, cậu lại thấy trong người khó chịu.

Nếu là cậu của trước đây, chỉ cần có chăn đắp ấm là vui rồi, nhưng giờ thì sao lại trở nên như vậy? Cậu rũ mắt xuống, tự giận mình sống không biết tiết kiệm.

Thừa Tuyển Doãn xoa đầu cậu, bật cười: “Tôi sao nỡ để Đường ca nhi đắp mấy cái chăn rách đó chứ?”

Cảnh Đường Vân mắt hoe đỏ, nói: “Nhưng chúng mình không còn tiền mà?”

Thừa Tuyển Doãn đưa gói vải cho cậu: “Tiền của tôi vẫn còn đây.”

Cảnh Đường Vân xúc động mở gói vải ra, nhìn thấy bên trong có mấy chục lượng bạc thì không khỏi bật cười vui vẻ.

Cậu cẩn thận buộc chặt gói lại, rồi đưa trả cho Thừa Tuyển Doãn: “Phu quân giữ đi.”

Tiền mà cậu giữ thì quá dễ bị tìm thấy.

Thừa Tuyển Doãn lấy từ trong gói ra năm lượng bạc, nhét vào túi tiền của Cảnh Đường Vân, nói: “Số tiền này tôi giữ lại là để trả công cho thợ, nếu không có cái lý do ấy, chắc tôi tiêu sạch từ lâu rồi.”

Cảnh Đường Vân nhớ đến dáng vẻ tiêu tiền như nước của Thừa Tuyển Doãn, cau mày nói: “Vậy đợi xây xong xưởng rồi, số tiền này cứ để em giữ đi!”

Thừa Tuyển Doãn mang ý cười trong mắt: “Được.”

Cảnh Đường Vân hỏi: “Chăn đệm chúng mình không dùng, thì vá lại để cho ai?”

Thừa Tuyển Doãn nhìn ra ngoài cửa: “Cho khách mới đến dùng.”

Mặt trời đã ngả về tây, Thừa Tuyển Doãn chở Cảnh Đường Vân cùng ngồi xe bò đến viện chế tương. Lúc này đám thợ đang chuẩn bị tan làm, Thừa Tuyển Doãn lái xe bò vào, đem từng món đồ đã chuẩn bị phân phát cho họ.

Bọn họ vốn định từ chối, nhưng chẳng ai nói lại được Thừa Tuyển Doãn.

Ngưu thẩm vừa thấy bên trong có cả tào phớ, món mà mọi người thèm nhỏ dãi, thì cười rạng rỡ: “Tôi đã nói sao hôm nay Thừa Nhị không bán, hóa ra là để dành cho chúng tôi!”

Hách thị trong lòng ấm áp: “Thừa Nhị có lòng rồi.”

Mọi người mang đầy tay đồ rời khỏi viện, ai nấy đều trở về nhà mình. Chẳng bao lâu sau, chuyện này lan khắp cả làng, khiến không ít người ghen tỵ đến đỏ mắt.

Nam thị đang giặt đồ bên bờ sông, nước mùa đông lạnh thấu xương, tay nàng ta ngâm trong nước đến đỏ bừng. Nghe được chuyện này, nàng liền siết chặt quần áo trong tay, trong mắt đầy vẻ không cam lòng.

“Nghe nói đã có người đến nhà thằng câm nói chuyện cưới gả rồi đấy.”

“Giờ thằng câm đúng là miếng bánh thơm, tuy nó không biết nói, nhưng người ta kiếm được tiền nhiều mà!”

“Thật tốt quá! Xưởng của Thừa Nhị bao giờ tuyển thêm người nữa nhỉ?”

Một nhóm phụ nữ khác đang giặt đồ gần đó tụm lại bàn tán, mặt mày đầy vẻ hâm mộ.

Nam thị đột nhiên đứng bật dậy, bưng đống quần áo còn chưa giặt xong rồi chạy đi. Động tác của nàng khiến mấy người phụ nữ chú ý, nhưng bọn họ chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: “Đáng đời!”

Trời đã tối hẳn, trong gian phòng bên, ánh nến lay động, Cảnh Đường Vân nhìn bát thuốc đen sì trên bàn, mím môi hỏi: “Phu quân, sao hắn không lấy trộm thuốc đi nhỉ?”

Thừa Tuyển Doãn bật cười: “May là hắn không lấy, không thì củ nhân sâm to đùng kia cũng chẳng giữ nổi đâu.”

Thuốc để bừa bộn như thế, nhưng củ nhân sâm vẫn còn nguyên. Hắn đoán tên trộm chỉ lật qua loa mấy cái, nên mới không thấy củ sâm nằm tận dưới đáy.

“Sao hắn lại không trộm chứ?” Cảnh Đường Vân bất bình, “Thuốc này đắt thế cơ mà!”

Thừa Tuyển Doãn khẽ chạm nhẹ vào mũi cậu, cười nói: “Đừng làm loạn nữa, mau uống đi.”

“Ờ.” Cảnh Đường Vân miễn cưỡng bưng bát thuốc lên, vừa định uống thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Mắt cậu sáng lên, đặt bát thuốc xuống rồi chạy ra cửa, “Em đi mở cửa!”

Thừa Tuyển Doãn nhìn bóng dáng cậu vừa nhảy vừa chạy, bất đắc dĩ bật cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Nếu hắn không ở đây, chắc thuốc đã bị Cảnh Đường Vân nhắm mắt uống sạch rồi. Cảnh Đường Vân chỉ là đang làm nũng với hắn thôi.

Hắn đứng dậy đi theo, Cảnh Đường Vân hỏi: “Ai vậy?”

Ngoài cửa không có ai trả lời, chỉ có vài tiếng cào nhẹ lên cánh cửa vang lên. “Là Thao Thiết về rồi.” Cảnh Đường Vân nhanh chân đi ra sau cửa, mở cửa ra.

Dưới ánh trăng lờ mờ, hai con sói xám cụp tai, vẫy đuôi cười nịnh hót y như chó.

Một con sói con to bằng bàn tay lảo đảo chen ra giữa hai con sói lớn, khi nhìn thấy Cảnh Đường Vân thì nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy tò mò.

Cảnh Đường Vân không nhịn được cười thành tiếng. Sói con này đáng yêu quá!!

Sói con dường như cảm nhận được thiện ý của Cảnh Đường Vân, liền nhún nhảy chạy tới chỗ cậu, nhưng chưa chạy được mấy bước thì đã bị sói cha ngậm cổ tha về, còn gầm nhẹ hai tiếng cảnh cáo.

Sói con kêu “ư ử” hai tiếng đầy ấm ức, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo cha mẹ, đôi mắt tròn xoe tha thiết nhìn Thao Thiết đứng đầu đầy vẻ uy nghiêm, dường như đang thắc mắc tại sao cha mẹ lại không cho nó chạy lên trước Thao Thiết đại nhân.

Cảnh Đường Vân ngồi xổm xuống ôm lấy Thao Thiết, dịu dàng v**t v*, “Cực khổ cho ngươi rồi.”

Thao Thiết híp mắt lại, đuôi vẫy liên tục. Nó đâu chỉ dẫn mấy con sói này về không, nó còn bỏ công ra dạy chúng cách làm chó nữa đấy.

Thừa Tuyển Doãn nhấc Thao Thiết ra khỏi lòng Cảnh Đường Vân rồi ném qua một bên. Thao Thiết chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, trừng mắt không thể tin nổi: [Thừa Tuyển Doãn! Ngươi dám qua cầu rút ván! Ta phải giết ngươi!]

“Bịch!” Thao Thiết ngã cái rầm xuống đất, dẹt như cái bánh, tiếng mắng chửi cũng tắt ngúm.

Hai con sói lớn liếc nhau, đuôi vẫy phất phơ, cười càng nịnh bợ hơn. Con người này còn đáng sợ hơn cả Thao Thiết!

Thừa Tuyển Doãn chọn sói không phải ngẫu nhiên, bởi vì sói đủ thông minh, biết nhìn sắc mặt người khác, biết phân rõ tình thế và lợi hại.

Sói con nghiêng đầu 90 độ, có vẻ thắc mắc vì sao Thao Thiết đột nhiên bay lên.

Thừa Tuyển Doãn nhấc bổng sói con bỏ vào lòng Cảnh Đường Vân, “Nó rất thích em.”

Cảnh Đường Vân còn đang tức vì Thừa Tuyển Doãn thô bạo với Thao Thiết, nhưng khi có một bé sói đáng yêu chui vào lòng, lập tức quăng Thao Thiết ra sau đầu.

Cậu ôm sói con vào lòng, quay đầu hỏi: “Phu quân, mình đặt tên gì cho nó đây?”

Thừa Tuyển Doãn đóng cửa viện lại, ôm eo cậu cùng vào phòng, “Em thích tên gì?”

Hai con sói nhìn Thừa Tuyển Doãn, lại nhìn Thao Thiết, do dự một lúc rồi rón rén, lén lút lẻn qua bỏ lại Thao Thiết, đi vào nhà theo hắn.

Trận tuyết đầu tiên của mùa đông đến bất ngờ, từng bông tuyết rơi chầm chậm lên người Thao Thiết, nó ngẩng đầu lên, “rắc” một tiếng cắn nát bông tuyết trong miệng, đôi đồng tử đen như mực bốc lên lửa giận hừng hực.

Thừa Tuyển Doãn, mối thù này không báo, ta không phải Thao Thiết!

Trong nhà, Cảnh Đường Vân ôm sói con ngồi xuống, Thừa Tuyển Doãn mỉm cười, “Cửa cũng mở rồi, sói cũng sờ rồi, đến lúc uống thuốc rồi.”

Cảnh Đường Vân bĩu môi nhìn hắn, lầu bầu: “Uống thì uống, phu quân chỉ quan tâm em có uống thuốc không, chẳng quan tâm gì đến em cả.”

Thừa Tuyển Doãn biết rõ cậu đang cố tình gây sự, nhưng vẫn thuận theo: “Em uống xong thuốc, tôi sẽ chỉ quan tâm em thôi.”

“Vậy mình phải giữ lời đó nha.” Cảnh Đường Vân bưng bát thuốc lên, chưa kịp đưa tới miệng thì sói con trong lòng bất ngờ vung móng hất đổ bát.

“Choang!” Bát vỡ tan tành dưới đất, nước thuốc đen ngòm văng tung tóe.

Cảnh Đường Vân sợ đến ngẩn người, Thừa Tuyển Doãn lập tức nhấc sói con lên, sắc mặt trầm xuống. Hai con sói lớn lập tức đứng bật dậy, đôi mắt màu hổ phách gắt gao nhìn chằm chằm Thừa Tuyển Doãn.

Sói con nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm, tai cụp xuống, khe khẽ r*n r*.

“Huynh dọa nó rồi.” Cảnh Đường Vân ôm lại sói con, “Nó đâu có làm em bị thương.”

“Tôi biết.” Thừa Tuyển Doãn chỉ là bị dọa sợ. Hắn không nên vì con sói này còn nhỏ mà coi nhẹ sự nguy hiểm, tùy tiện đưa nó cho Cảnh Đường Vân ôm.

Nếu lúc nãy sói con thật sự định làm hại Cảnh Đường Vân, hắn hoàn toàn không kịp ngăn lại. Hắn muốn bảo Cảnh Đường Vân đặt sói con xuống, nhưng thấy cậu đang dịu dàng dỗ dành nó với vẻ đầy xót xa, cuối cùng chỉ nuốt lại lời vào trong.

Hai con sói lớn lại nằm xuống, nhưng lần này sát gần Cảnh Đường Vân hơn chút nữa. Bản năng động vật mách bảo chúng: con người này có thể bảo vệ chúng.

Cảnh Đường Vân vuốt đầu sói con, dịu giọng hỏi: “Sao lại hất thuốc đi vậy?”

Sói con “ư ử” mấy tiếng, Cảnh Đường Vân không hiểu, nhưng cha mẹ nó thì hiểu.

Sói cha đứng dậy đi đến chỗ nước thuốc, ngửi một cái, bất ngờ lè lưỡi lật ngửa ra đất, mắt trợn trắng, thân thể cứng đơ nằm im bất động.

Cảnh Đường Vân tái mét mặt, “Nó bị thối quá chết luôn rồi sao?”

Cậu đã nói thuốc này rất khó uống mà!

Thừa Tuyển Doãn: “…”

Hắn nhìn cái đuôi đang len lén ngoe nguẩy của sói cha, ánh mắt tối lại, “Đừng giả chết nữa, dậy đi.”

Sói cha rụt lưỡi lại, đứng lên thân mật dụi dụi vào người Cảnh Đường Vân, như thể đang trấn an.

Cảnh Đường Vân: “…” Quả nhiên không ai nói sai, sói rất gian xảo.

Sói cha trở lại bên cạnh sói mẹ, há miệng đầy đắc ý. Thao Thiết đã nói với chúng rằng con người không hiểu ngôn ngữ của chúng, nếu nói không được thì cứ diễn ra. Nó thật là một con sói thông minh, lần đầu diễn mà đã đạt như vậy. Sói mẹ dường như không chịu nổi bộ mặt đắc ý đó của nó, một vuốt bịt miệng nó lại.

Cảnh Đường Vân chậm rãi siết chặt vạt áo, ngực như nghẹn lại, cảm giác lạnh lẽo lan dần toàn thân, “Phu quân… thuốc này có độc sao?”

Thừa Tuyển Doãn thấy bất an trong đáy mắt cậu, liền kéo cậu vào lòng, dịu dàng vuốt lưng cậu từng chút một, “Không sao, em chưa uống.”

Cảnh Đường Vân cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể phu quân, trong lòng đã dần ổn định lại, mà không hề hay biết, ở nơi cậu không nhìn thấy được, sắc mặt Thừa Tuyển Doãn đã sớm trắng bệch không còn chút máu.

Lần này chưa uống, nhưng những lần trước… đã uống rồi thì sao? Là thuốc… hay là độc?

Nếu Cảnh Đường Vân xảy ra chuyện gì… hắn phải làm sao? Hắn… phải làm sao mới được đây?

Hắn hận bản thân không đủ cẩn trọng, hận chính mình đã để kẻ gian thừa cơ ra tay.

Hắn cố gắng kiềm chế cảm xúc, nói: “Để tôi qua nhà bếp xem lại mấy gói thuốc, em ở đây nghỉ ngơi, đừng ra ngoài, được không?”

Khi nói đến cuối câu, giọng hắn đã run bần bật.

Cảnh Đường Vân im lặng một lát, rồi đáp: “Được.”

Khi Thừa Tuyển Doãn mở cửa, Cảnh Đường Vân đứng sau lưng hắn, khẽ nói: “Phu quân, không sao đâu mà.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4: – Kiếm chuyện
Chương 5
Chương 6
Chương 7: Món lương bì
Chương 8
Chương 9: Tương mè rang
Chương 10: Thuê người
Chương 11: – Thôn Đa Đậu
Chương 12: Đại bá mẫu
Chương 13: Say rượu
Chương 14: – Ghen tuông
Chương 15: Xem bệnh
Chương 16: Bán nhân sâm
Chương 17: - Ngọc bội
Chương 18: Thuê người, thu mua
Chương 19: Toan tính của nhà họ Thừa bị phá sản
Chương 20: Cảnh cáo
Chương 21: Uy h**p
Chương 22: Mỹ nhân kế
Chương 23: Hũ tre
Chương 24: Phu phu đánh nhau rồi à?
Chương 25: Thanh danh
Chương 26: Tham Ăn
Chương 27: Tình địch xuất hiện
Chương 28: Trần Nhiễu Bình
Chương 29: - Cảnh cáo
Chương 30: – Nghĩa lớn
Chương 31: Bộ mặt thật của Nam thị
Chương 32: Tầm Du tìm đến cửa
Chương 33: Tầm Du đến xin lỗi
Chương 34: Luyện dầu thực vật
Chương 35: Mua đất!
Chương 36: – Nam thị bị đuổi việc
Chương 37: Thừa Đại Tài tiêu hết tiền
Chương 38: - Tiểu Lương thị
Chương 39: Dân làng kiếm chuyện
Chương 40: - Bị phát hiện giả xấu
Chương 41: - Mua sắm Tết
Chương 42: - Trong thuốc có độc
Chương 43: Một phen hú vía
Chương 44: Đường ca nhi mang thai
Chương 45: Nam thị bị ép tái giá
Chương 46: Mua đầu bếp
Chương 47: - Bị Thừa Đại Tài quấy rối
Chương 48: Họ Ốc bắt
Chương 49: - Ốc Dữ phẫn nộ
Chương 50: – Ốc Tiệm hạ lệnh bắt người
Chương 51: – Thừa Tuyển Doãn bị bắt
Chương 52: – Đường ca nhi bôn ba cứu chồng
Chương 53: - Vạn Bách Phiếm
Chương 54: Cứu Thừa Tuyển Doãn
Chương 55: Trần Nhiễu Bình thắng lợi trở về
Chương 56: – Thánh chỉ tới
Chương 57: Cảnh Mỹ Hạnh bị bắt quả tang
Chương 58: – Thiên tai giáng xuống
Chương 59: Mở kho bán lương thực
Chương 60: Thoát chết trong gang tấc
Chương 61: Thừa Đại Tài dẫn trộm vào thôn
Chương 62: Tuyển người vào xưởng
Chương 63: Thừa Đại Tài chịu khổ
Chương 64: Mạc thị chết
Chương 65: Thừa Đại Tài tự sát được cứu
Chương 66: Hiệu quả của phương pháp bón ruộng
Chương 67: Vạn Bách Phiếm tìm con
Chương 68: Cha con tương kiến
Chương 69: Cái chết của Lương thị và Thừa Uông
Chương 70: Vào Kinh nhận thân
Chương 71: Đến huyện Thuyền Thiết
Chương 72: Trừng trị kẻ ác
Chương 73: Than đá
Chương 74: Người thân của Đường ca nhi?
Chương 75: Gia đình đoàn tụ
Chương 76: Thái tử viếng thăm
Chương 77: Phu phu cãi nhau
Chương 78
Chương 79
Chương 80: Cứu người
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84: Xưởng nước xốt mới
Chương 85: Tiểu Trúc Tử bị bắt nạt?
Chương 86: Thăng quan
Chương 87: Đường ca nhi bị để mắt
Chương 88: Hoa đào thối
Chương 89: Thừa Tuyển Doãn nổi giận
Chương 90: Giấc mộng hão huyền của Vu Oánh Mãn
Chương 91: Đường ca nhi tự mình thử hiểm
Chương 92: Làm hòa
Chương 93: Tiểu Trúc Tử bị ám sát
Chương 94: Tiểu Trúc Tử bị mất tiếng
Chương 95
Chương 96
Chương 97: Về kinh
Chương 98: Nhậm chức Thủ phụ
Chương 99: Lương thảo
Chương 100: Hồn nhiên ngốc nghếch
Chương 101: Sự thật kinh hoàng
Chương 102: Lập kế
Chương 103: Hướng Tuyệt bị bắt
Chương 104
Chương 105: Ngoại truyện - Trở về thôn Thiên Trùng

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 42: - Trong thuốc có độc
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...