Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 6

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Ngươi!” Thừa Đại Tài trợn trừng mắt, “Thừa Nhị à Thừa Nhị, trước đây ta thật không ngờ ngươi là hạng người thế này! Trong nhà rõ ràng có đậu mà còn cố làm ra vẻ nghèo khổ để lừa mọi người, bây giờ lại không thèm giúp ca một tay, ngươi đúng là khiến người ta thất vọng tột cùng!”

Thừa Tuyển Doãn không ngạc nhiên khi Thừa Đại Tài biết chuyện đậu: “Nếu ca cảm thấy ta đang lừa người, thì cứ việc nói với mọi người chuyện ta ăn đậu.”

Bây giờ chẳng phải năm đói kém gì, người khác biết hắn nghèo đến mức phải ăn đậu, cũng chỉ thấy thương cảm mà thôi.

Thừa Đại Tài thấy hắn chẳng thèm để tâm, bực mình vung tay áo bỏ đi: “Tốt nhất là ngươi đừng hối hận!”

Thừa Tuyển Doãn lạnh lùng nhìn theo bóng lưng gã khuất dần, các đường gân trên mu bàn tay giấu trong tay áo nổi lên rõ ràng.

Nhà Lương thị đúng là chẳng có ai tốt đẹp cả, nhưng hắn cũng chẳng dại gì vì báo thù mà vùi lấp bản thân.

Kiếp này, không gì quan trọng bằng Đường ca nhi.

Còn chuyện báo thù? Hắn nhất định sẽ tìm được cơ hội.

“Phu quân.” Cảnh Đường Vân từ trong nhà bước ra. Thừa Tuyển Doãn thu lại cảm xúc mới quay người lại: “Đừng sợ gã nhé.”

Đường ca nhi nắm lấy vạt áo hắn: “Có phu quân ở đây, em không sợ.”

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn lập tức dịu lại: “Mệt thì vào nhà nghỉ đi.”

Chờ Cảnh Đường Vân quay vào nhà, Thừa Tuyển Doãn mới lấy miếng thịt mua từ hôm qua ra. Miếng thịt này không phải để bán, là hắn cố tình mua về để nấu cho Đường ca nhi ăn. Khi Đường ca nhi trong nhà ngửi thấy mùi thịt nấu thơm nức, bèn chạy thình thịch ra ngoài, vừa nhìn thấy nồi thịt, vừa nuốt nước miếng vừa tức giận: “Huynh lại nấu thịt!”

Cậu lại nghĩ nghĩ gì đó, liền nhấc nắp đậy chỗ khác lên xem, thấy bên trong là cơm trắng thơm ngào ngạt, mắt lập tức tròn xoe: “Huynh còn dám nấu cơm trắng nữa!”

Trong cái làng này, nhà ai dám ăn thế cơ chứ?

Cậu quay sang nhìn Thừa Tuyển Doãn, giả bộ giận dữ nắm tay lại đấm vào người hắn, nhưng lại không nỡ dùng sức.

Thừa Tuyển Doãn được nước làm tới, cười lớn, để mặc cho cậu đánh: “Không còn cách nào, tôi thèm thịt quá, nhịn không nổi.”

Đường ca nhi nghe vậy thì dừng tay, mím môi nói: “Vậy phu quân ăn nhiều chút nha, nếu không đủ nhà mình vẫn còn tiền.”

Nhìn mặt mày Đường ca nhi đầy lo lắng còn định bỏ tiền mua thêm thịt cho mình, tim Thừa Tuyển Doãn bỗng mềm xèo.

Lúc ăn cơm, Đường ca nhi cứ nhớ đến chuyện phải gắp thịt cho phu quân, liên tục gắp đầy vào bát hắn. Thừa Tuyển Doãn cũng không từ chối, ăn xong bát cơm và thịt rồi mới nói: “Tôi no rồi, không ăn nổi nữa.”

Cảnh Đường Vân vừa nghe liền định cất thịt đi để dành ngày mai, nhưng Thừa Tuyển Doãn lập tức ngăn lại: “Vừa nãy mùi thịt lan ra ngoài rồi, chắc chẳng mấy chốc Lương thị sẽ lần theo mùi mà tới kiếm chác, mình nỡ lòng nào?”

Đường ca nhi dĩ nhiên không nỡ, thế là vừa oán trách Thừa Tuyển Doãn nấu mà không biết lượng sức, vừa ăn thịt tiếp.

Ăn đến khi không nhét nổi nữa, cậu nhìn nồi thịt vẫn còn một nửa mà ánh mắt đầy tiếc nuối. Đúng lúc ấy, Thừa Tuyển Doãn thản nhiên cầm đũa lên: “Mình yên tâm, chỗ còn lại tôi ăn hết, không để phí đâu.”

Đường Vân nhìn Thừa Tuyển Doãn ăn nốt cả bát cơm dở dang của cậu, lúc này mới hiểu rõ, hắn nãy giờ giả bộ no, là để mình ăn thoải mái.

Cậu tức đến phồng má: “Mình lại gạt em rồi!”

Thừa Tuyển Doãn cũng không phủ nhận: “Không gạt thì mình dám ăn thoải mái sao?”

Đường Vân “hừ hừ” hai tiếng, trông như giận lắm, nhưng khóe môi đã lén lút cong lên.

Chẳng bao lâu sau, Lương thị thật sự mò tới. Thừa Tuyển Doãn đã chuẩn bị từ trước, bà ta còn chưa vào tới cửa, hắn đã hắt nguyên chậu nước ra, suýt làm ướt cả giày bà ta.

Lương thị đang định mắng chửi, thì Thừa Tuyển Doãn đã cướp lời: “Nương đến rồi à? Là đại ca bảo nương mang mười hai lượng bạc còn nợ con tới trả à?”

Lương thị nghẹn họng, thấy có hàng xóm lén nhìn sang, bà ta vội đổi giọng: “Con à, cha con bảo con về nhà một chuyến.”

“Vâng, con về ngay.” Thừa Tuyển Doãn vừa nghe liền đặt thùng gỗ xuống, xoay người bước ra ngoài, tiện tay khóa cửa lại.

Lương thị thấy hắn tay không đi ra, lập tức cao giọng: “Con cứ thế mà đi à?”

Hắn chẳng phải mới có thịt ăn sao? Sao chẳng để phần lại chút nào?

Thừa Tuyển Doãn tỏ vẻ khó hiểu: “Con phải đi thế nào mới được?”

Lương thị nhỏ giọng gợi ý: “Nương biết con hiếu thảo, có mang chút thịt theo là được rồi, không cần nhiều.”

Thừa Tuyển Doãn làm ra vẻ tỉnh ngộ, cười nói: “Biết nương là vì lo cho chúng con. Con nghĩ hôm qua mọi người mới ăn rồi, chắc chưa thèm đâu, nên không để lại.”

Mặt Lương thị xanh lét, trên đường về nhà, tức đến mức không nói nổi câu nào.

Thừa Tuyển Doãn thì thấy thế lại nhẹ nhõm, yên tĩnh được chốc lát cũng hay.

Vừa bước vào nhà họ Thừa, hắn đã cảm thấy không khí có gì đó là lạ.

Thừa Uông trầm mặt ngồi trên ghế, vừa thấy hắn vào liền lớn tiếng quát: “Thừa Nhị, trong mắt ngươi còn có ta không hả? Ruộng ở nhà ngươi định không làm nữa à?!”

Thừa Tuyển Doãn liếc nhìn Lương thị vừa khóa cửa, rồi liếc qua ánh mắt đắc ý của Thừa Đại Tài, khẽ cười: “Sao thế? Cha định giao hết ruộng cho con sao?”

Chưa kịp để Thừa Uông mở miệng, Lương thị đã nhảy dựng lên: “Ngươi đừng có mơ!”

Thừa Tuyển Doãn cười lạnh: “Ruộng không cho con, vậy sao bắt con làm?”

“Ngỗ nghịch!”  Thừa Uông không ngờ đứa con xưa nay luôn nghe lời lại dám cãi lại, “Ta là cha ngươi!”

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn chợt lạnh: “Giấy phân gia viết rất rõ, con mỗi tháng đưa ba trăm văn, chứ không có dòng nào nói con đã phân gia rồi mà còn phải làm không công cho nhà mình. Chuyện này kể cả đưa ra lý chính xử cũng là con có lý.”

Câu này vừa dứt, cả nhà sững sờ. Không ai ngờ chỉ mới phân gia xong, Thừa Tuyển Doãn như biến thành người khác, nói ra những lời dám đập thẳng vào mặt, mà bọn họ lại không tìm được cách phản bác nào.

Lương thị thấy đã đóng cửa, chẳng ai nghe được, liền mở miệng mắng Thừa Tuyển Doãn không tiếc lời. Thừa Đại Tài thì làm bộ làm tịch khuyên giải: “Đệ à, đều là người một nhà cả, cần gì phải làm mọi chuyện tới mức này? Trước kia ruộng cũng là đệ chăm, giờ đệ bỏ không làm, thì ai làm? Chẳng lẽ đệ định để cha mẹ già thế kia phải xuống ruộng làm mấy việc cực nhọc sao?”

Thừa Tuyển Doãn bật cười đầy mỉa mai: “Sao? Chẳng lẽ huynh không phải là người?”

Sắc mặt Thừa Đại Tài lập tức cứng đờ, Lương thị thì quát ầm lên: “Con trai bảo bối của ta là người cầm bút, sao có thể đi làm mấy việc bẩn thỉu nặng nhọc như vậy chứ!”

Thừa Uông trầm giọng: “Thừa Nhị, con định ép chết chúng ta thật à?”

Thừa Tuyển Doãn im lặng, không đáp. Khóe môi Thừa Đại Tài khẽ nhếch lên một nụ cười đắc ý.

Thực ra đây không phải lần đầu Thừa Tuyển Doãn phản kháng, nhưng chỉ cần cha gã nói ra câu này, thì hắn đều phải nhún nhường. Lần nào cũng vậy.

Lương thị cũng im bặt, hơi ngẩng đầu lên chờ hắn chịu thua, trong bụng còn tính lát nữa sẽ bắt hắn mang thịt và tiền bạc tới. Nếu không đưa, thì chính là bất hiếu!

Thừa Tuyển Doãn thu hết mọi biểu cảm của ba người kia vào mắt, ánh mắt dần tối lại: “Thì sao chứ?”

Cả ba người đều sững sờ, không ai tin vào tai mình, tròn mắt nhìn hắn.

“Đã phân gia rồi, các người còn định dùng gì để khống chế tôi? Cái gọi là tình thân sao?” Thừa Tuyển Doãn bật cười chua chát  “Nó là cái thứ gì?”

Hắn không chút khách sáo đẩy Lương thị đang chắn ở cửa sang một bên, ánh mắt lạnh như băng: “Tốt nhất các người đừng có lại tìm tôi gây chuyện nữa!”

Nói rồi, hắn mở cửa, sải bước đi thẳng ra ngoài.

Thừa Uông chưa từng bị đứa con này phản lại như thế, tức đến mức ngực phập phồng liên tục.

Lương thị hùng hổ đuổi theo, giơ tay chỉ vào mặt hắn chửi như điên: “Thừa Tuyển Doãn! Đồ súc sinh! Mày phân gia rồi là mặc kệ cha mẹ luôn hả? Biết thế năm đó ta đã b*p ch*t mày từ trong trứng!”

Càng mắng càng ác, bà ta thấy hắn cứ đứng yên chịu mắng, vớ luôn chậu nước bên cạnh hắt thẳng về phía hắn.

Thừa Tuyển Doãn vẫn đứng yên, nhưng ánh mắt vừa trầm xuống thì bóng một người nhỏ nhắn từ đâu chạy tới lao ra chắn trước mặt hắn.

Đồng tử hắn chợt co rút lại, vội vươn tay ra kéo nhưng không kịp nữa rồi.

Nước lạnh hắt thẳng lên người Cảnh Đường Vân, gió lạnh tạt qua khiến mặt cậu tái nhợt đi trong chớp mắt.

Hàng xóm nghe được động tĩnh liền kéo ra xem, nhìn thấy cảnh đó ai nấy đều hít vào một hơi, trời lạnh thế này mà dội nước lạnh vào người, là muốn lấy mạng con người ta à?!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4: – Kiếm chuyện
Chương 5
Chương 6
Chương 7: Món lương bì
Chương 8
Chương 9: Tương mè rang
Chương 10: Thuê người
Chương 11: – Thôn Đa Đậu
Chương 12: Đại bá mẫu
Chương 13: Say rượu
Chương 14: – Ghen tuông
Chương 15: Xem bệnh
Chương 16: Bán nhân sâm
Chương 17: - Ngọc bội
Chương 18: Thuê người, thu mua
Chương 19: Toan tính của nhà họ Thừa bị phá sản
Chương 20: Cảnh cáo
Chương 21: Uy h**p
Chương 22: Mỹ nhân kế
Chương 23: Hũ tre
Chương 24: Phu phu đánh nhau rồi à?
Chương 25: Thanh danh
Chương 26: Tham Ăn
Chương 27: Tình địch xuất hiện
Chương 28: Trần Nhiễu Bình
Chương 29: - Cảnh cáo
Chương 30: – Nghĩa lớn
Chương 31: Bộ mặt thật của Nam thị
Chương 32: Tầm Du tìm đến cửa
Chương 33: Tầm Du đến xin lỗi
Chương 34: Luyện dầu thực vật
Chương 35: Mua đất!
Chương 36: – Nam thị bị đuổi việc
Chương 37: Thừa Đại Tài tiêu hết tiền
Chương 38: - Tiểu Lương thị
Chương 39: Dân làng kiếm chuyện
Chương 40: - Bị phát hiện giả xấu
Chương 41: - Mua sắm Tết
Chương 42: - Trong thuốc có độc
Chương 43: Một phen hú vía
Chương 44: Đường ca nhi mang thai
Chương 45: Nam thị bị ép tái giá
Chương 46: Mua đầu bếp
Chương 47: - Bị Thừa Đại Tài quấy rối
Chương 48: Họ Ốc bắt
Chương 49: - Ốc Dữ phẫn nộ
Chương 50: – Ốc Tiệm hạ lệnh bắt người
Chương 51: – Thừa Tuyển Doãn bị bắt
Chương 52: – Đường ca nhi bôn ba cứu chồng
Chương 53: - Vạn Bách Phiếm
Chương 54: Cứu Thừa Tuyển Doãn
Chương 55: Trần Nhiễu Bình thắng lợi trở về
Chương 56: – Thánh chỉ tới
Chương 57: Cảnh Mỹ Hạnh bị bắt quả tang
Chương 58: – Thiên tai giáng xuống
Chương 59: Mở kho bán lương thực
Chương 60: Thoát chết trong gang tấc
Chương 61: Thừa Đại Tài dẫn trộm vào thôn
Chương 62: Tuyển người vào xưởng
Chương 63: Thừa Đại Tài chịu khổ
Chương 64: Mạc thị chết
Chương 65: Thừa Đại Tài tự sát được cứu
Chương 66: Hiệu quả của phương pháp bón ruộng
Chương 67: Vạn Bách Phiếm tìm con
Chương 68: Cha con tương kiến
Chương 69: Cái chết của Lương thị và Thừa Uông
Chương 70: Vào Kinh nhận thân
Chương 71: Đến huyện Thuyền Thiết
Chương 72: Trừng trị kẻ ác
Chương 73: Than đá
Chương 74: Người thân của Đường ca nhi?
Chương 75: Gia đình đoàn tụ
Chương 76: Thái tử viếng thăm
Chương 77: Phu phu cãi nhau
Chương 78
Chương 79
Chương 80: Cứu người
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84: Xưởng nước xốt mới
Chương 85: Tiểu Trúc Tử bị bắt nạt?
Chương 86: Thăng quan
Chương 87: Đường ca nhi bị để mắt
Chương 88: Hoa đào thối
Chương 89: Thừa Tuyển Doãn nổi giận
Chương 90: Giấc mộng hão huyền của Vu Oánh Mãn
Chương 91: Đường ca nhi tự mình thử hiểm
Chương 92: Làm hòa
Chương 93: Tiểu Trúc Tử bị ám sát
Chương 94: Tiểu Trúc Tử bị mất tiếng
Chương 95
Chương 96
Chương 97: Về kinh
Chương 98: Nhậm chức Thủ phụ
Chương 99: Lương thảo
Chương 100: Hồn nhiên ngốc nghếch
Chương 101: Sự thật kinh hoàng
Chương 102: Lập kế
Chương 103: Hướng Tuyệt bị bắt
Chương 104
Chương 105: Ngoại truyện - Trở về thôn Thiên Trùng

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 6
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...