Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 31: Bộ mặt thật của Nam thị

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thừa Tam Tự vẫn mang theo một bụng nghi vấn rời đi.

Cảnh Đường Vân bước vào sân, cảm giác có người đang nhìn mình, bèn quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt của Nam thị.

Nam thị không tránh né, chỉ hỏi: “Đường ca nhi, ngày nào cũng thấy em uống thuốc, thuốc đó là thuốc gì vậy?”

Cảnh Đường Vân còn chưa kịp trả lời, Hách thị đã lên tiếng quát: “Liên quan gì tới cô?”

Nam thị mím môi, cụp mắt xuống.

Cảnh Đường Vân bưng chén thuốc lên, nhăn mũi một cái rồi dốc cạn, sau đó mới đáp: “Thuốc điều dưỡng thân thể.”

Hách thị bất đắc dĩ: “Đường ca nhi, con không cần phải trả lời cô ta đâu.”

“Không có gì phải giấu cả.” Cảnh Đường Vân mỉm cười, liếc Nam thị một cái, nói: “Trước kia em không để tâm, là phu quân em xót em, dắt em đi khám rồi kê thuốc. Chỉ mấy thang thuốc này thôi mà cũng tiêu hết số tiền huynh ấy kiếm được trong mấy ngày qua.”

Đàm ca nhi ở bên cạnh thốt lên đầy ngưỡng mộ: “Thừa Nhị đối với cậu thật tốt!”

Sáng sớm hôm sau, Hách Đa Dư tới tìm. “Tầm Du thật sự không biết chuyện này.”

Thừa Tuyển Doãn trầm mặc một lúc rồi nói: “Lại phải phiền Hách huynh giúp tôi thêm một việc.”

Hách Đa Dư sảng khoái đáp: “Khách sáo rồi, cậu cứ nói.”

Thừa Tuyển Doãn ghé sát tai hắn thì thầm: “Phiền Hách huynh truyền giúp một tin tới huyện thành, nói rằng—”

Hắn dừng lại, đáy mắt lóe lên ánh sáng sắc bén: “Công tử của Tri phủ Cầm châu, Cầm Mạnh Liên, là bằng hữu thân thiết của tôi, đã đặt trước rất nhiều mẻ tương xốt nhà tôi. Về sau muốn mua tương e rằng sẽ càng khó hơn.”

Hách Đa Dư kinh ngạc xen lẫn vui mừng: “Hay lắm, cách này hay.”

Công thức làm lương bì ở huyện thành đã chẳng còn là bí mật, Hách Đa Dư không tin Tầm Du lại không có trong tay. Chỉ là nhà hàng Hảo Ngộ Kiến vẫn luôn không bán lương bì, chẳng qua là vì Ốc Dữ không muốn mua tương xốt, chỉ muốn tìm cơ hội chiếm được công thức tương mà thôi. Nếu tin này truyền ra, Ốc Dữ vì sợ đắc tội với Cầm Mạnh Liên, nhất định sẽ không dám dễ dàng ra tay với Thừa huynh đệ.

Làm nghề ẩm thực thì điều tối kỵ nhất chính là bị so sánh. Khi các nhà hàng khác đều có tương để nâng tầm món ăn mà Hảo Ngộ Kiến vẫn giậm chân tại chỗ, Ốc Dữ nhất định sẽ nóng ruột, cuối cùng cũng chỉ có thể nhân nhượng mà mua tương trước để ứng phó.

Chỉ cần Hảo Ngộ Kiến có tương, ắt sẽ bắt đầu bán lương bì, đến lúc đó, Mạc thị thấy Hảo Ngộ Kiến đã có công thức rồi, tự nhiên cũng sẽ từ bỏ ý định đến tìm hai vợ chồng Mạc Nhị để đòi công thức.

Hách Đa Dư hành động rất nhanh, ngay trong chiều hôm đó, các thương nhân trong huyện đã rơi vào một trận hoảng loạn vì sợ mua không được tương. Những thương nhân đã đặt hàng liền dẫn người đến gia tăng số lượng, những ai chưa đặt thì vội vã chạy đến hỏi mua.

Chỉ trong chốc lát, đầu thôn Thiên Trùng thôn xe ngựa nối đuôi nhau không dứt, lũ trẻ lanh lợi chủ động ra đón khách, gặp phải thương nhân rộng rãi thì dễ dàng kiếm được tiền tiêu cả năm nhà mình còn không bằng. Những phụ nhân đầu óc nhanh nhạy cũng tranh thủ gánh quang gánh ra đầu thôn bán sản vật rừng núi, kết quả bán được không ít.

Thấy thế, người trong thôn học theo rầm rộ, một ngày mà thật sự kiếm được không ít tiền. Tối hôm đó, phần lớn nhà trong thôn đều tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, thỉnh thoảng còn vang lên lời cảm tạ Thừa Nhị.

Có người vui thì cũng có kẻ buồn. Khi các gia đình khác đang vui vẻ nhẹ nhàng kiếm tiền, thì nhà họ Cảnh lại chìm trong bóng tối u ám.

Cảnh Mỹ Hạnh mặt đầy oán độc: “Nhịn? Cha còn muốn con nhịn tới bao giờ nữa đây!”

Cô ta có gì thua kém Đường ca nhi chứ? Cớ gì Đường ca nhi sống phơi phới rạng rỡ, còn nhà bọn họ thì bị cả làng cô lập bài xích!

“Đủ rồi!” Cảnh Nhị giận dữ quát, “Cha là cha của con! Ai cho con cái quyền nói chuyện với cha như vậy hả!”

Cảnh Mỹ Hạnh tức tối cắn chặt môi dưới.

Lâm thị nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, dịu giọng dỗ dành: “Không phải cha con không muốn đi tìm Đường ca nhi tính sổ, mà là người trong thôn đều là kẻ gió chiều nào theo chiều ấy. Bọn họ thấy được lợi ích từ Thừa Nhị, ai nấy đều không chịu giúp chúng ta. Không có ai giúp, cha con đi tìm lý chính cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”

Bọn họ cũng không ngờ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, địa vị của Thừa Nhị trong thôn lại có thể lên cao đến vậy.

“Con hiểu rồi.” Cảnh Mỹ Hạnh đột ngột đứng bật dậy, sải bước đi ra ngoài, trong mắt ngập tràn thù hận.

Bọn họ không giúp cô, vậy thì cô tự ra tay!

Lâm thị vội vàng hỏi: “Con đi đâu đó!”

Cảnh Mỹ Hạnh không quay đầu lại, đáp cộc lốc: “Đi tìm Vân ca nhi.”

Nhưng cô ta không hề đi tìm Vân ca nhi, mà rẽ sang hướng căn lều tranh hẻo lánh ngoài đầu làng, gõ ba cái thật có tiết tấu lên cánh cửa.

Cửa mở ra, dưới ánh trăng, nửa khuôn mặt Nam thị khuất trong bóng tối.

Thấy Cảnh Mỹ Hạnh, sắc mặt Nam thị thoáng biến đổi: “Cô đến đây làm gì?”

Cảnh Mỹ Hạnh chất vấn: “Tôi nói với chị bao nhiêu chuyện như vậy, rốt cuộc chị có chịu làm không hả?”

Sao cô ta chẳng nghe được chút gió thổi nào hết?

Ánh mắt Nam thị tối đi: “Hắn không cho tôi lại gần.”

“Là do chị làm chưa tới nơi tới chốn.” Cảnh Mỹ Hạnh lạnh giọng: “Trên đời này làm gì có nam nhân nào không háo sắc? Chị tìm cơ hội leo thẳng lên giường hắn đi, xem hắn có còn từ chối được chị không?”

Sắc mặt Nam thị hoảng hốt: “Cô đừng nói bậy bạ ở đây.”

“Chị còn giả vờ cái gì nữa?” Cảnh Mỹ Hạnh cười khẩy một tiếng, “Không phải chị đã nhắm vào Thừa Nhị từ lâu rồi sao? Giả vờ đáng thương trăm phương nghìn kế cũng phải chui đầu đi làm thuê cho hắn, chẳng phải chỉ vì muốn tiếp cận hắn thôi à?”

Người trong thôn ai cũng nghĩ Nam thị là kẻ đáng thương, nhưng cô ta thì không nghĩ vậy.

Cha mẹ Nam thị trọng nam khinh nữ, đối xử với chị ta còn tệ hơn với nô bộc. Trước khi gả cho tên bệnh ốm yếu, cha mẹ Nam thị từng nhiều lần muốn bán chị ta đi, nhưng cuối cùng vì nhiều lý do mà chẳng bán được.

May mắn thay, sau khi lấy chồng, ngay trong đêm tân hôn chồng đã chết, Nam thị trở thành quả phụ, bởi cái danh xui xẻo đó mà không ai dám lại gần. Nhìn ngoài thì là bị vứt bỏ, thực ra lại là được giải thoát.

Khi biết Nam thị được Thừa Nhị thuê làm việc, cô ta liền đoán được ngay là Nam thị có dã tâm, bèn chủ động tiếp cận, dụ dỗ Nam thị cùng thông đồng.

Nam thị không từ chối, nhưng tiến triển quá chậm, cô ta đã không thể đợi thêm nữa rồi.

Trong mắt Nam thị lóe lên hàn ý: “Vậy còn cô thì sao? Cô sốt sắng bắt tôi leo lên giường Thừa Nhị, chẳng phải cũng vì cái công thức làm tương đó ư?” Giọng nàng ta lạnh như băng: “Muốn thông đồng với tôi thì biết điều mà chờ đi, đến lúc cần cô, tôi tự nhiên sẽ tìm.”

Cảnh Mỹ Hạnh nghiến răng, hạ giọng gằn từng chữ: “Tôi chờ không nổi nữa!”

Nhìn Đường ca nhi sống ngày càng sung túc, cô ta chỉ thấy như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm trong lòng, đau đớn khó chịu tới phát điên.

Nam thị nhìn cô ta một lúc, bỗng nhếch môi nở một nụ cười mơ hồ: “Đường ca nhi mỗi ngày đều uống thuốc, nghe nói là để điều dưỡng thân thể, nếu cô thật sự sốt ruột, hoàn toàn có thể tự ra tay.”

Cảnh Mỹ Hạnh lập tức hiểu ý, giọng lạnh đi: “Ban ngày bọn họ làm việc trong sân, ban đêm thì đi vào ngủ, tôi chẳng có cơ hội gì mà ra tay.”

Nam thị cụp mắt: “Bây giờ không có, nhưng nếu Thừa Nhị xây xong nhà mới thì sao? Tôi nghe nói hắn định thuê lại cái sân và nhà dưới núi kia.”

Nghĩa là sau khi sửa lại nhà hoàn thành, ban ngày Thừa Nhị sẽ làm việc trong sân dưới núi, còn buổi tối thì về lại nhà.

Chỉ cần Cảnh Mỹ Hạnh tránh mặt được Đường ca nhi, muốn làm gì thì cũng không phải chuyện khó. Trong mắt Cảnh Mỹ Hạnh bỗng hiện lên tia lạnh lẽo tàn độc: “Tôi hiểu rồi.”

Nam thị khẽ nhếch môi, nhẹ giọng nhắc: “Tôi khuyên cô đừng để Đường ca nhi chết quá nhanh, nếu không thì cô cũng khó thoát được liên lụy.”

Cảnh Mỹ Hạnh nhìn nàng ta chăm chăm: “Chị còn ác hơn tôi tưởng đấy.”

Chả trách cha mẹ Nam thị chết bất đắc kỳ tử ngay trong năm thứ hai sau khi nàng ta làm quả phụ.

Nam thị không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ khép cửa lại.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4: – Kiếm chuyện
Chương 5
Chương 6
Chương 7: Món lương bì
Chương 8
Chương 9: Tương mè rang
Chương 10: Thuê người
Chương 11: – Thôn Đa Đậu
Chương 12: Đại bá mẫu
Chương 13: Say rượu
Chương 14: – Ghen tuông
Chương 15: Xem bệnh
Chương 16: Bán nhân sâm
Chương 17: - Ngọc bội
Chương 18: Thuê người, thu mua
Chương 19: Toan tính của nhà họ Thừa bị phá sản
Chương 20: Cảnh cáo
Chương 21: Uy h**p
Chương 22: Mỹ nhân kế
Chương 23: Hũ tre
Chương 24: Phu phu đánh nhau rồi à?
Chương 25: Thanh danh
Chương 26: Tham Ăn
Chương 27: Tình địch xuất hiện
Chương 28: Trần Nhiễu Bình
Chương 29: - Cảnh cáo
Chương 30: – Nghĩa lớn
Chương 31: Bộ mặt thật của Nam thị
Chương 32: Tầm Du tìm đến cửa
Chương 33: Tầm Du đến xin lỗi
Chương 34: Luyện dầu thực vật
Chương 35: Mua đất!
Chương 36: – Nam thị bị đuổi việc
Chương 37: Thừa Đại Tài tiêu hết tiền
Chương 38: - Tiểu Lương thị
Chương 39: Dân làng kiếm chuyện
Chương 40: - Bị phát hiện giả xấu
Chương 41: - Mua sắm Tết
Chương 42: - Trong thuốc có độc
Chương 43: Một phen hú vía
Chương 44: Đường ca nhi mang thai
Chương 45: Nam thị bị ép tái giá
Chương 46: Mua đầu bếp
Chương 47: - Bị Thừa Đại Tài quấy rối
Chương 48: Họ Ốc bắt
Chương 49: - Ốc Dữ phẫn nộ
Chương 50: – Ốc Tiệm hạ lệnh bắt người
Chương 51: – Thừa Tuyển Doãn bị bắt
Chương 52: – Đường ca nhi bôn ba cứu chồng
Chương 53: - Vạn Bách Phiếm
Chương 54: Cứu Thừa Tuyển Doãn
Chương 55: Trần Nhiễu Bình thắng lợi trở về
Chương 56: – Thánh chỉ tới
Chương 57: Cảnh Mỹ Hạnh bị bắt quả tang
Chương 58: – Thiên tai giáng xuống
Chương 59: Mở kho bán lương thực
Chương 60: Thoát chết trong gang tấc
Chương 61: Thừa Đại Tài dẫn trộm vào thôn
Chương 62: Tuyển người vào xưởng
Chương 63: Thừa Đại Tài chịu khổ
Chương 64: Mạc thị chết
Chương 65: Thừa Đại Tài tự sát được cứu
Chương 66: Hiệu quả của phương pháp bón ruộng
Chương 67: Vạn Bách Phiếm tìm con
Chương 68: Cha con tương kiến
Chương 69: Cái chết của Lương thị và Thừa Uông
Chương 70: Vào Kinh nhận thân
Chương 71: Đến huyện Thuyền Thiết
Chương 72: Trừng trị kẻ ác
Chương 73: Than đá
Chương 74: Người thân của Đường ca nhi?
Chương 75: Gia đình đoàn tụ
Chương 76: Thái tử viếng thăm
Chương 77: Phu phu cãi nhau
Chương 78
Chương 79
Chương 80: Cứu người
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84: Xưởng nước xốt mới
Chương 85: Tiểu Trúc Tử bị bắt nạt?
Chương 86: Thăng quan
Chương 87: Đường ca nhi bị để mắt
Chương 88: Hoa đào thối
Chương 89: Thừa Tuyển Doãn nổi giận
Chương 90: Giấc mộng hão huyền của Vu Oánh Mãn
Chương 91: Đường ca nhi tự mình thử hiểm
Chương 92: Làm hòa
Chương 93: Tiểu Trúc Tử bị ám sát
Chương 94: Tiểu Trúc Tử bị mất tiếng
Chương 95
Chương 96
Chương 97: Về kinh
Chương 98: Nhậm chức Thủ phụ
Chương 99: Lương thảo
Chương 100: Hồn nhiên ngốc nghếch
Chương 101: Sự thật kinh hoàng
Chương 102: Lập kế
Chương 103: Hướng Tuyệt bị bắt
Chương 104
Chương 105: Ngoại truyện - Trở về thôn Thiên Trùng

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 31: Bộ mặt thật của Nam thị
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...