Giờ Tỵ ngày hôm sau.
Du Thính Vãn gặp lại Tống Kim Nghiên sau bao ngày xa cách tại một tiểu viện tạm dừng chân.
Vóc dáng người đàn ông có phần gầy gò hơn trước, nhưng đôi mắt sáng như sao trời khi nhìn về phía nàng vẫn sáng rực, ôn hòa, nho nhã như ngọc.
"Ta cứ tưởng cả đời này không còn cơ hội gặp lại nàng nữa." Hắn nhìn nàng trìu mến, đáy mắt là nỗi nhớ nhung cuồn cuộn, muốn ôm nàng vào lòng nhưng lại sợ nàng kinh hãi.
Cuối cùng, hắn chỉ lặng lẽ đứng trước mặt nàng, nhìn nàng: "Vãn Vãn, gần đây nàng có khỏe không?"
Ánh mắt Du Thính Vãn cũng dừng trên người hắn.
Khóe mắt nàng ánh lên vẻ dịu dàng: "Ta vẫn khỏe, còn chàng?"
Tống Kim Nghiên cúi đầu cười, trên mặt là vẻ bất đắc dĩ chấp nhận hiện thực.