Trong lòng thấp thỏm, không nhịn được nghĩ Ninh Thư công chúa làm sao biết hắn ở chỗ này, hắn ngày thường vẫn luôn chú ý, chỉ canh chừng an toàn bên ngoài biệt viện, chưa từng đến gần nửa bước, lẽ ra sẽ không bị bại lộ mới đúng.
Hắn còn chưa nghĩ ra kết quả, bỗng nhiên, nghe thấy Ninh Thư công chúa nhà bọn họ nói:
“Nếu ta nhớ không lầm, mấy ngày nữa, chính là sinh thần của điện hạ nhà các ngươi phải không?”
Trình Vũ đột nhiên hoàn hồn, lập tức gật đầu.
“Đúng vậy, công chúa.”
Du Thính Vãn thấy hắn còn đang quỳ, liền nói trước:
“Ngươi đứng dậy trước đi.”
Trình Vũ cúi đầu, đứng dậy, “Tạ công chúa.”
Hắn chủ động hỏi:
“Thuộc hạ có thể giúp gì cho công chúa?”
Du Thính Vãn như có điều suy nghĩ, “Quả thật có một việc, muốn nhờ ngươi giúp đỡ.”
Lúc này Trình Vũ còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, rất sảng khoái nói:
“Công chúa cứ nói, thuộc hạ nguyện xông pha khói lửa.”
Du Thính Vãn cong môi, “Cũng không nghiêm trọng như vậy.”
“Ta định hai ngày này về hoàng cung một chuyến, nhưng không muốn để chủ tử nhà các ngươi biết, cho nên—”
Nàng vừa nói được một nửa.
Tên ám vệ nhát gan nào đó, ‘bịch’ một tiếng, lập tức quỳ thẳng xuống.
“Công chúa thứ tội! Điện hạ tâm tư tỉ mỉ, thuộc hạ ngu dốt, vạn lần không thể qua mặt chủ tử!”