"Ta không có người khác trong lòng, không cần nghe người khác nói lung tung, chúng ta là vợ chồng, chỉ có nhau, không có ai khác."
Trần Lạc Dao chạm phải ánh mắt hắn.
Đôi môi đỏ mọng khẽ động đậy.
Nhưng không lên tiếng.
Hắn nhìn nàng, ánh mắt cụp xuống, liếc thấy bàn tay nàng vô thức nắm chặt đến mức xương ngón tay trắng bệch, liền nuốt xuống những lời định nói.
Chỉ nói: "Tuy hôm nay là đêm tân hôn, theo lẽ thường phải động phòng, nhưng chúng ta chưa quen biết nhau lâu, nếu nàng không muốn, ta sẽ không ép buộc nàng."
Trong phòng nhất thời yên tĩnh.
Hình như hắn đã uống rượu bên ngoài, lúc này hai người đứng gần nhau, nàng có thể ngửi thấy mùi rượu rất nhạt trên người hắn.
Nhưng ánh mắt hắn sáng rõ, không hề có chút say xỉn nào.
Trần Lạc Dao mím môi, hai người nhìn nhau trong giây lát.
Trong không khí yên tĩnh và đặc quánh, hàng mi nàng run lên, mí mắt khẽ cụp xuống.
Đầu ngón tay run rẩy không dễ phát hiện, chậm rãi nâng lên, dưới ánh mắt của hắn, đặt lên thắt lưng hắn.
Giọng nói rất nhỏ rất nhẹ, âm cuối dường như vẫn còn nghe thấy được vẻ căng thẳng bị nàng cố gắng kìm nén.
"Thiếp... thiếp xin cởi áo cho phu quân."