Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 1

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Một chiếc xe Lamborghini tiến vào cánh cổng lớn của căn biệt thự xa hoa rồi dừng lại, cửa xe bật mở, một người phụ nữ dắt một bé gái tám tuổi bước ra.

Cô bé rất xinh xắn, gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn lấp lánh nhưng lại đượm buồn. Người phụ nữ quay sang hỏi cô

- Con có thích nơi này không? Từ nay con sẽ sống ở đây.

Phương Ly khẽ lắc đầu.

Đúng là nơi này rất đẹp, rất lớn, nó giống như thế giới cổ tích, giống như thiên đường mà cô từng tưởng tượng ra, mọi thứ đều thật lộng lẫy và chói mắt.

Thế nhưng…cô vẫn thích nơi ở cũ hơn, nơi ấy có mẹ, có anh, có người yêu thương che chở cho cô, có những tháng ngày vui vẻ ấm áp. Đáng tiếc giờ đây họ đều rời xa cô cả rồi.

- Chúng ta vào thôi con.

Người phụ nữ khẽ thở dài rồi dắt tay cô tiến vào đại sảnh, nơi ấy có một người đàn ông tầm ngoài bốn mươi, gương mặt rất hiền từ đang ngồi trên sofa đợi sẵn.

Vừa thấy ông bà liền gật đầu chào rồi cất giọng

- Lão gia đây là đứa bé mà tôi đã nói với ông, xin ông hãy rộng lòng mà thu nhận nó.

Rồi bà xoay qua xoa lấy đôi vai nhỏ đang run lên của cô như muốn an ủi.

Tuổi thơ của Phương Ly là một chuỗi ngày bất hạnh. Năm bốn tuổi trong lúc cả gia đình cùng ra ngoài du lịch thì gặp phải tai nạn giao thông, cô may mắn sống sót nhưng cả cha lẫn mẹ đều vì che chở cho cô mà đều qua đời.

Họ hàng sau đó không ai muốn chăm sóc, họ đưa cô đến bỏ lại ở cô nhi viện.

Năm sáu tuổi Phương Ly được một người phụ nữ tốt bụng nhận nuôi, bà còn có một đứa con trai hơn cô hai tuổi, người cô luôn gọi là anh hai.

Vẫn tưởng cuộc sống từ đây sẽ yên bình nào ngờ ông trời lại tàn nhẫn cướp đi hạnh phúc đó. Hai năm sau, trong nhà lại xảy ra biến cố lớn, anh hai bị người ta bắt cóc, mẹ nuôi thì trở thành người thực vật.

Người phụ nữ đứng bên cạnh là dì Lan, em gái của mẹ nuôi cô, dì cũng có ý định đem cô về cùng sống chung nhưng cả gia đình dì đều cho rằng cô là ngôi sao chổi xấu số nên đồng loạt dùng những lời lẽ cay nghiệt để miệt thị và tống khứ cô đi.

Dì chỉ còn cách đưa cô đến đây.

Nhìn thấy gương mặt ngây thơ hốc hác với đôi mắt đỏ hoe, đó là dấu tích của bao nhiêu đêm cô khóc nhớ mẹ và anh khiến cho Phương lão gia động lòng thương cảm.

- Tên của con là gì? Bao nhiêu tuổi rồi? - Phương lão gia hỏi

- Dạ con tên Phương Ly, con…tám tuổi. - Phương Ly có chút rụt rè đáp

- Con gái của ta tên Phương Du, cùng tuổi với con. Thôi thì từ nay con hãy ở lại đây, ngoài những lúc làm việc nhà ra con sẽ học cùng và chăm sóc con gái của ta.

- Dạ con…cảm ơn…lão gia. - Phương Ly hơi cúi đầu

- Ừ, con ngoan lắm.

Phương Du chính là tiểu thư duy nhất của Phương gia, khi cô được ba tuổi thì phu nhân qua đời, từ đó trở đi Phương lão gia dành tất cả tình yêu thương và chiều chuộng cô, đối với người ngoài thì ông ấy nghiêm khắc nhưng đối với con gái của mình thì hoàn toàn ngược lại.

- Dì Lan, mau dẫn con bé lên phòng giới thiệu với Du Du đi. - Lão gia nói

- Dạ lão gia.

Phương Ly và dì Lan mới đứng ngoài cửa phòng mà đã nghe được tiếng ném đồ đạc bên trong của vị tiểu thư tên Phương Du đó, sau đó là tiếng la hét đầy non nớt

- Con không chịu, con không chịu đâu, đi học cùng đứa nghèo hèn đó, con thà chết cũng không đi, không đi đâu.

- Tiểu thư, cẩn thận lão gia nghe được đấy. - Quản gia đưa một ngón tay lên miệng nhắc nhở

Dì Lan thở dài một hơi rồi nắm chặt tay Phương Ly mở cửa bước vào.

CẠCH - Cửa phòng mở ra

Phương Ly nhìn thấy trên giường là một cô bé hoàn toàn không giống cô, một chút cũng không giống.

Tiểu thư Phương Du được sống trong một căn phòng vừa to vừa đẹp, đồ đạc hết thảy toàn màu hồng, có rất nhiều chú gấu bông đủ loại và nhiều thứ cô chưa từng thấy bao giờ. Tiểu thư còn mặc lên mình bộ váy công chúa đẹp rực rỡ, tóc được tết bằng nơ rất xinh.

Cô ấy…có tất cả những gì một đứa trẻ bình thường luôn khao khát.

Đứng gần đó là một người phụ nữ trung niên tay cầm khay đồ ăn năn nỉ tiểu thư dùng, bà dành cho Phương Ly ánh nhìn rất đỗi khinh thường.

Dì Lan tiến thêm một bước nhẹ nhàng nói

- Tiểu thư còn nhớ dì không, đây là cháu của dì, bằng tuổi tiểu thư đấy, hy vọng sau này hai đứa có thể làm bạn với nhau.

Nào ngờ tiểu thư lại nằm trên giường khoanh tay lại, trợn mắt nhìn rồi chỉ tay vào Phương Ly và hét lên giận dữ

- Ai để cho con nhỏ ăn mày này vào phòng con, từ nay không cho phép nó lại gần con, không cho phép nó động vào đồ đạc của con, cả dì nữa, tất cả ra ngoài hết đi.

Phương Ly thật không ngờ tiểu thư trông chỉ trạc tuổi cô mà lại có thái độ như vậy, nếu như là cô nói những lời như thế để mẹ cô nghe được nhất định sẽ bị la mắng cho một trận rồi đánh đòn. Nhớ đến mẹ cô lại khẽ rơi nước mắt.

- Thôi con chúng ta ra ngoài để tiểu thư nghỉ ngơi một chút. - Dì Lan quay sang nói rồi dắt tay cô ra ngoài.

Sau khi dặn dò một số chuyện dì ngậm ngùi ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô, nghẹn ngào trong tiếng nấc

- Bắt con chịu khổ rồi, xin lỗi con.

Đôi chân bé xíu lon ton chạy theo đến khi bóng dáng dì quay lưng biến mất sau cánh cổng to lớn.

Trời bất chợt đổ mưa to nhưng cô vẫn đứng đó, đôi mắt trẻ thơ ướt đẫm nước mưa hòa lẫn dòng nước mắt, đến điểm tựa cuối cùng cũng không còn nữa rồi. Trong kí ức của Phương Ly, đó là lần cuối cùng cô khóc to nhất.

Điều khiến tuổi thơ của cô trở nên ảm đạm và khổ đau chẳng ai ngoài bà quản gia và tiểu thư Phương Du.

Hai bé gái bằng tuổi nhau, sống chung trong một ngôi nhà nhưng số phận khác biệt nhau một trời một vực.

Phương Du trước mặt ba mình thì vờ đối xử với Phương Ly như chị em, nhưng khi ông vừa quay đi đã tỏ thái độ, không ngừng chửi mắng cô, xúi giục bà quản gia hành hạ cô.

Khi Phương Du ăn còn bắt cô phải đứng bên cạnh để mà nhìn, thậm chí bắt cô ăn đồ dư thừa của mình, không ăn thì bị chửi có khi bị tát.

Khi cùng nhau ra ngoài hay đi học thì luôn giở giọng rồi sai khiến cô đủ thứ để người khác nhìn vào nhận ra ngay đâu là chủ, đâu là tớ.

"Con nhỏ mồ côi quê mùa, con hầu nghèo hèn, cái đuôi của Phương Du, thứ rác rưởi…" chỉ là một trong số những lời khó nghe người khác dành cho cô.

Vì lẽ đó chẳng một ai muốn làm bạn với cô, cha mẹ của các bạn cũng không muốn con cái mình tiếp xúc với cô. Mỗi ngày cô đều lủi thủi một mình làm việc, một mình đi học, một mình đi về. Đôi lúc cảm thấy thế giới dường như chỉ còn lại mỗi mình mình.

Ở Phương gia, mỗi khi Phương Ly làm sai việc gì là bà quản gia từ chuyện bé xé ra to, mắng nhiếc cho hả giận, lôi thân thế của cô ra chửi rồi lại tát cô, đôi lúc vừa mắng vừa tát rồi thậm chí bắt cô nhịn đói mà ngủ.

Rất nhiều lần như vậy, tuy rất đau, rất muốn khóc nhưng cô không bao giờ khóc to thành tiếng, đặc biệt là không khóc trước mặt họ. Tất cả chỉ là những giọt nước mắt khẽ rơi xuống hai bên má, tối về lại trùm chăn thút thít rồi tự mình thấy thuốc xoa lên vết đau, thật lặng lẽ không ai hay biết.

Đến năm Phương Du mười hai tuổi, không biết là chuyện gì, có lẽ muốn con gái mình nhận được sự giáo dục tốt nhất lão gia đã gửi cô qua Anh cho dì ruột chăm sóc và đi học bên đó.

Phương Ly lúc nào cũng có niềm tin rằng anh của mình nhất định vẫn còn sống ở nơi nào đó, mẹ rồi sẽ tỉnh lại. Đến một ngày gia đình ba người của cô sẽ đoàn tụ cùng nhau.

Nhưng nguyện vọng đó của chưa thành hiện thực thì vào một ngày đẹp trời của năm 16 tuổi lại nghe được tin sét đánh ngang tai - ngày mai tiểu thư Phương Du sẽ về nước, hai người lại cùng nhau đi học.

Phương Ly ngẩng người ngước nhìn bầu trời trong xanh, không biết ngày mai sẽ như thế nào nhỉ?

Và không biết…điều gì đang chờ đợi ở phía trước nữa.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 1
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...