Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 166

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

King…kong…king…kong…

Chuông biệt thự reo vang ing ỏi

- Cho hỏi cô tìm ai? - Chị giúp việc ra mở cửa rồi hỏi

- Chào chị, em tìm Ngọc Mai, em là bạn thân năm cấp ba của cậu ấy.

Chị giúp việc nhìn một hồi thì nhận ra

- Cô Phương Ly đúng không, lâu lắm rồi không gặp cô, nghe cô chủ bảo cô sang nước ngoài du học.

- Vâng ạ, em cũng mới về gần đây.

Vừa đi tới đại sảnh là nghe tiếng la rất to, hôm nay nhà Ngọc Mai hình như có khách đặc biệt

- Cô đứng đây chờ nhé, để tôi vào thông báo tiểu thư một tiếng.

- Cảm ơn chị!

- PHƯƠNG LY…CẬU VỀ RỒI!

Ngọc Mai đang đeo tạp dề chưa kịp cởi ra đã chạy tới ôm chầm lấy cô, cả hai cùng xúc động đến rơi nước mắt.

Đóa hoa băng giá trung học An Hoa năm đó bây giờ rất thục nữ, đầu năm nay bắt đầu học tề gia nội trợ, nghe nói anh Thiếu Dương quyết định năm sau rước Ngọc Mai về nhà cho nên bây giờ cậu ấy phải chuẩn bị từ từ.

Cả hai đứng ở đại sảnh ôm nhau thắm thiết.

- Ngọc Mai, mình nhớ cậu quá!

- Mình cũng vậy, mà cậu ăn gì chưa, để mình dọn cơm ra tụi mình cùng ăn sáng nhé!

Nhưng giờ là buổi trưa mà ‼!

Triệu tiểu thư sắp lấy chồng mà còn ngủ nướng thế này sao?!

- PHƯƠNG LY…EM VỀ RỒI HẢ?

Từ trong bếp một thanh niên chạy ra. Dáng vẻ anh tuấn, gương mặt hiền hòa với đôi mắt sáng đó không lẫn đi đâu được.

Bao nhiêu năm rồi vẫn vậy, bị Ngọc Mai ức hiếp rất nhiều nhưng anh ấy vẫn cưng chiều bạn gái như ngày đầu quen nhau. Giả dụ như hôm nay bạn gái muốn ăn cơm, anh ấy liền đến tận nhà vừa dạy vừa nấu.

Hơn sáu năm quen nhau tình cảm giữa họ chỉ đong đầy thêm chứ chẳng hề vơi đi chút nào.

Anh Thiếu Dương, à không bây giờ phải gọi là bác sĩ Lăng mới đúng. Năm đó lúc về ra mắt nhà bố vợ tương lai, anh Thiếu Dương đã hứa nếu thi đỗ làm bác sĩ mới cưới Ngọc Mai, nói được làm được quả thật rất giỏi. Ngày anh đậu trường Y, Lăng lão gia đã đặc biệt làm một bữa tiệc thật hoành tráng để mời tất cả, chỉ tiếc cô không thể tham dự, chỉ có thể gửi lời chúc.

Còn Ngọc Mai bây giờ đã trở thành một nhà thiết kế thời trang có tiếng tăm trong thành phố, nghe bảo được rất nhiều nhân vật lớn theo đuổi, từ giám đốc, phó giám đốc, diễn viên, ca sĩ nhưng cậu ấy chỉ một lòng một dạ với một người duy nhất.

- Anh Thiếu Dương, em đoán hôm nay đồ ăn do anh nấu đúng không, đứng ở đây là nghe thơm rồi! - Phương Ly giơ ngón tay tán thưởng

- Em giỏi thật, thế mà cũng đoán ra, dọn cơm chúng ta cùng ăn nhé!

- Dạ. Em đói bụng lắm rồi! - Phương Ly gật đầu lia lịa

- Khoan, Phương Ly, cậu chê mình nấu dở đúng không? - Ngọc Mai lạnh lùng lếc mắt về phía cô.

- À, đâu đâu.

Phương Ly xua xua tay, nhìn sang anh Thiếu Dương đang tái mặt nháy mắt ra hiệu cho cô, nhớ đến cái lần đầu tiên cô dạy Ngọc Mai nấu ăn là lại thấy thật kinh hoàng.

Cả đám cùng dọn đồ ăn lên bàn, hai người ngồi cạnh nhau còn cô ngồi đối diện.

Cả buổi cặp tình nhân kia vui cười có cãi nhau có, gấp đồ ăn đút cho nhau cũng có, cô rất ngưỡng mộ. Bọn họ thật sự rất hạnh phúc, sang năm lại chuẩn bị cưới, ganh tị quá.

- Phương Ly cậu đi thăm chị họ của mình, "thần tiểu thuyết" An Hiểu An chưa, chị ấy và Dương Minh Khải, làm gì mà cứ hai ba ngày cãi nhau lại lôi tụi mình ra đỡ dùm.

- Mình chưa, mình dự định bữa sau đến thăm họ.

- Ờ, mà Minh Khải bảo chị họ ghen dữ lắm, còn đòi cưới sớm vì sợ gái khác giành mất. - Thiếu Dương lắc đầu - Chả bù cho anh.

- Ý anh là sao? Tưởng em không biết ghen, muốn thử không? - Ngọc Mai liếc xéo

- À đâu đâu, đây là một câu mang ý nghĩa tích cực, anh là anh là người tuyệt đối tin cậy, tuyệt đối đáng tin, nên chẳng khi nào khiến em phải nhọc công ghen tuông. - Thiếu Dương chảy mồ hôi ròng ròng

- Anh xem như biết điều đấy. - Ngọc Mai gấp thưởng cho Thiếu Dương một miếng cá

Phương Ly khẽ mỉm cười, xem ra thời gian cô không có ở đấy mọi thứ đều ổn, mọi người ai nấy đều tìm được hạnh phúc cho bản thân mình.

Nhưng trong lòng cô ngoại trừ niềm vui lại có cảm giác gì đó rất lạ.

Quên mất, thế bây giờ cậu sống ở đâu? - Ngọc Mai lại hỏi

- Anh Giang Tuấn tìm cho mình một căn nhà, tạm thời mình sống ở đó, rất ổn. Lát nữa mình ghi địa chỉ cho cậu, rảnh rỗi ghé thăm mình nhé.

- Được, mình cũng muốn gặp…- Ngọc Mai đang cao hứng thì im bặt vài giây - Thôi cậu ăn cơm đi.

- Đồ ăn ngon quá, hôm nay mình sẽ ăn sạch nhà của cậu luôn!

Ngọc Mai nhìn Phương Ly cười mà trong lòng cô lại buồn đến lạ, bởi vì nụ cười ấy trông rất gượng gạo, cứng nhắc, người bình thường mới quen nhất định sẽ không phát hiện ra, nhưng cô thì khác.

Sáu năm trôi qua cậu ấy muôn phần xinh đẹp hơn, trưởng thành hơn, tự tin hơn, cái gì cũng tốt hơn, chỉ riêng nét rạng rỡ yêu đời thì lại không được như lúc xưa nữa.

Cũng phải, trải qua biết bao nhiêu chuyện như vậy mà Phương Ly không buông xuôi, không gục ngã đã là điều rất may mắn rồi.

Nhưng cho dù thế nào Phương Ly vẫn mãi là người bạn thân thiết nhất của Triệu Ngọc Mai cô.

Thiếu Dương cũng có cảm giác y hệt thế.

Cuộc đời cô bé Phương Ly này không biết hạnh phúc được bao nhiêu ngày, sáu năm qua một mình ở đất khách quê người, chỉ mong những ngày tháng sau này có thể bình yên.

Nhưng mà, không biết Phương Ly đã gặp lại cậu ấy chưa, liệu cô có biết rằng cậu ấy…

- Ui cha, em đau bụng quá, anh lên lầu lấy giúp anh hộp thuốc với - Ngọc Mai vờ ôm bụng la lên

- Ừ, ừ, em ngồi chờ chút nha.

- Em để nó ở…

- Chiếc hộp màu xanh, ngăn thứ hai của bàn trang điểm, anh biết rồi. Để anh rót cho em thêm chút nước ấm luôn.

Phương Ly càng cảm thấy ngưỡng mộ tình cảm của bạn mình.

Ngọc Mai dường như chỉ chờ có thế quay sang nói nhỏ với cô

- Khi nãy suýt nữa là lộ tẩy nói ra rồi. Lạc Lạc nhất định là về với cậu đúng không?

- Cái đó còn phải hỏi sao? - Phương Ly nở nụ cười hạnh phúc

- Mình muốn đến thăm thằng bé quá! Phải công nhận ghen của cậu tốt thật, nhìn hình nó giống cậu y như đúc, không biết ngoài đời thế nào?

- Thế cuối tuần này đi, ngày thường Lạc Lạc phải đi học.

- Được, mình sẽ trổ tài nấu một bữa tiệc lớn chào đón nó.

- Cái "tài" này cậu cứ để lại dùng đi, Lạc Lạc nhà mình bao tử rất yếu…

- Phương Ly, cậu…

- Ngọc Mai, chuyện mình trở về và chuyện của Lạc Lạc…- Phương Ly đột ngột hạ giọng

- Yên tâm, chuyện đầu cái miệng của Lăng Thiếu Dương cứ giao cho mình, còn chuyện thứ hai, nếu cậu không muốn mình nói thì dù có chết xuống cửu tuyền mình cũng sẽ mang nó theo.

- "…"

Đúng là bạn thân, không cần còn nói ra cũng hiểu nhau…

………………..

Buổi chiều thu trời mát mẻ, Phương Ly đến trường mẫu giáo để đón con tan học.

Một cậu bé cỡ năm tuổi lon ton chạy đến, nở nụ cười hồn nhiên rạng rỡ.

Đây chính là tiểu thiên thần đáng yêu mà ông trời đã mang đến cho cô, cũng là nguồn sống, nguồn hạnh phúc của cô suốt sáu năm qua, đã vực dậy cô từ những năm tháng tăm tối nhất của cuộc đời.

Kí ức đau thương chợt vụt qua đôi mắt.

Nhớ đến những ngày đầu đặt chân đến đất nước xa lạ đó hôm nào cô cũng khóc, dù đi đâu làm gì trong đầu đều là bóng hình người đó hiện ra.

Lồng ngực thường xuyên đau nhức nhối, mỗi khi ngủ dậy sờ tay lên mặt là cảm nhận được sự ướt át và vị mặn của nước mắt.

Đôi lúc cô còn tưởng mình bị điên bởi vì dù mơ hay tỉnh đều nhìn thấy anh ta. Thậm chí có lúc còn tự nhốt mình trong phòng đến cơ thể suy kiệt.

Cũng may ông trời thương xót, ban cho cô một thiên thần.

Ngày thằng bé chào đời, rốt cuộc cô cũng tìm thấy lại hy vọng.

Cô đặt tên cho con một chữ Lạc trong lạc quan vui vẻ, mong nó cả đời luôn gặp may mắn, luôn mỉm cười, không phải chịu bất kì khổ đau nào.

Với lại, mỗi lần gọi tên thằng bé cũng là một lần tự nhủ với lòng mình sẽ không khóc nữa, kiên cường tiến về phía trước.

- Mẹ ơi, chúng ta có thể đứng thêm một lát, đợi người nhà của bạn Hinh Hinh đến đón bạn ấy có được không?

- Hinh Hinh là ai? - Cô thắc mắc

- Là bạn cùng lớp với con ạ.

Nhìn lại mới thấy, phía sau Lạc Lạc là cô giáo đang dắt theo một đứa bé gái cột tóc hai chùm cỡ tuổi Lạc Lạc trông rất xinh xắn.

Nhưng mà ánh mắt cô bé này sao quen quá

Trông…thật giống một người….

Khoan đã, Hinh Hinh…cái tên này…

- Chào cô giáo, tôi đến để đón Hinh Hinh!

Giọng nói ngọt ngào vang lên từ phía sau khiến Phương Ly đứng sững người.

Ở đời luôn có câu người tính trong bằng trời tính, thật không sai.

Con người ta luôn lường trước đủ loại tình huống sẽ xảy ra khi gặp lại một ai đó, nhưng thường mọi thứ đều đến lúc ta không ngờ tới nhất.

Phương Ly nắm chặt lấy bàn tay nhỏ xíu của Lạc Lạc, còn cô bé tên Hinh Hinh thì chạy đến sà vào lòng chủ nhân câu nói vừa rồi.

Trong thời khắc đó cả hai cô gái đứng chôn chân một chỗ nhìn nhau.

Nhã Đình không giấu được vẻ kinh ngạc. Cô không phải là mơ, cũng không phải hoa mắt.

Phương Ly…về rồi!

Sáu năm qua tưởng sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Trong thành phố này có đến mấy triệu người, vậy mà lại trùng hợp chạm mặt nhau ở một nơi không ngờ đến thế này.

Phương Ly cũng chăm chú vào người con gái trước mặt, là thần tượng một thời của cô, người mà cô xem là chị rồi lại cùng kẻ đó khiến cô từng bước đau khổ.

- Mẹ ơi, hình như mẹ bạn Hinh Hinh đến rồi, chúng ta về thôi! - Lạc Lạc kéo áo Phương Ly lên tiếng

Mẹ?!

Nhã Đình tay chân bất động, cô vừa mới nghe điều gì thế này?

Phương Ly quay sang nhìn bé gái, bây giờ thì cô có thể khẳng định suy nghĩ trước đó của mình là đúng.

- Cô bé, tên cháu là Lâm Khả Hinh có đúng không?

- Sao cô biết tên cháu ạ? - Bé gái chớp chớp mắt tròn xoe long lanh

- Vì cô là người quen cũ của ba mẹ cháu.

Nhã Đình không để tâm đến hai người nói gì, ánh mắt chỉ dán chặt vào bé trai đang đứng cạnh Phương Ly kia

Gương mặt non nớt đó, nụ cười đó, ánh mắt đó giống Phương Ly như tạc, không thể nào cô ta tìm đại ở đâu đó về được.

Nhưng mà cô ta làm sao lại có một đứa con trai cỡ năm tuổi thế này?

Chắc không phải là…

Không đâu, không thể nào đâu. Tuyệt đối không thể!

- Thôi chào cháu nhé, cô về đây!

Phương Ly từ đầu đến cuối xem cô gái tên Lưu Nhã Đình đứng trước mặt không tồn tại, bình thản nắm tay Lạc Lạc mà lướt qua.

Nhã Đình quay đầu lại nhìn hai bóng dáng một lớn một nhỏ bước lên chiếc xe taxi. Đến khi chiếc xe mất hút giữa đường phố đông đúc, nét hoảng hốt căng thẳng vẫn phủ đầy trên gương mặt cô.

…………………

Phương Ly dẫn Lạc Lạc về đến thì trời cũng sập tối.

Vừa đứng trước nhà đã thấy cửa mở toang, đèn vẫn còn sáng nữa.

Lẽ nào là có trộm?

Chỉ có trẻ em và phụ nữ ở nhà thì thật là nguy hiểm, nhưng mà tên trộm nào dám cả gan lẻn vào nhà cô thì tình hình của hắn còn nguy hiểm hơn.

- Mẹ.

- Suỵt.

Lạc Lạc vừa gọi một tiếng thì đã bị cô làm dấu yên lặng, được rồi, để xem tên trộm nào mà to gan như vậy!

Phương Ly quơ tay lấy chiếc chổi dựng ở góc nhà ra, một cái nữa đưa cho Lạc Lạc rồi ra hiệu đi khẽ về phía tiếng động phát ra ở nhà bếp.

- Mẹ đếm 1,2,3 chúng ta cùng xông vào nha!

- Dạ. - Lạc Lạc gật đầu

- 1,2,3

- AAAAAAA

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 166
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...