Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 16

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ngăn kéo cuối cùng chẳng có gì cả, cặp trống không, Diệp Linh vẫn còn cố giũ giũ thêm mấy cái, mắt trợn ngược lên “sao lại không có”.

Rồi cô ta quay sang quát Phương Ly

- Nói, mày đã giấu nó ở chỗ nào khác rồi?

Phương Ly tức tối cãi lại

- Cậu lạ thật đấy, cặp tôi cũng đưa xét rồi, không có rồi còn quát tôi.

Miệng Diệp Linh không ngừng lẩm bẩm ”Không thể nào, không thể nào”, gương mặt thì trông rất khó coi.

- Xem ra bạn Phương Ly không lấy dây chuyền của em rồi. - Ngọc Mai bình thản nhìn cô giáo nói

- Nhưng Ngọc Mai, rõ ràng là mình nhìn thấy Phương Ly… - Diệp Linh sợ hãi giải thích

- Cậu không cho rằng là mình nhìn nhầm hay sao? - Ánh mắt Ngọc Mai bây giờ thật sự rất nghiêm nghị, khiến mọi người xung quanh đều nể sợ

- Mình…mình…không thể nhìn nhầm đâu. - Diệp Linh run run

Ngọc Mai cười nhẹ nói tiếp

- Để công bằng sao không xét cặp của những người còn lại, dù sao cặp của bạn Phương Ly cũng không tìm được gì, em thì rất mong có thể tìm lại được trang sức bị mất thưa cô.

- Cô cho rằng ý kiến của em Ngọc Mai rất đúng, chi bằng chúng ta cùng xét cặp của mấy bạn còn lại đi.

Ngọc Mai lúc này nhìn về phía Diệp Linh khẽ nhếch môi cười, Phương Ly thầm nghĩ, cô bạn này đang giúp cô sao?

Sau một hồi cô giáo lục hết cặp của các học sinh trong lớp đều không có, đến chiếc cặp cuối cùng, chẳng ai khác ngoài cặp của nhân chứng Diệp Linh.

Ở ngăn kéo phía ngoài đột nhiên cô giáo lôi ra được một chiếc hộp bên trong là sợi dây chuyền bạch kim bên trên có gắn đá quý rất đẹp.

Trên chiếc hộp còn có đề tên “Triệu Ngọc Mai”. Tất cả học sinh khác trong lớp đều ngỡ ngàng.

- Cái này.. tại sao lại trong cặp em…em em không biết. - Diệp Linh hốt hoảng

- Thưa cô cái này đúng là của em. - Ngọc Mai lãnh đạm trả lời

- Diệp Linh, em giải thích chuyện này với cô thế nào đây. - Cô giáo tức giận

Ở dưới lớp bây giờ không nhằm vào Phương Ly nữa mà nhìn về phía Diệp Linh xì xầm.

- Bây giờ cô sẽ dẫn em lên ban giám hiệu để họ xử lý việc này.

Diệp Linh lúc này quá hoảng loạn nhìn về phía Ngọc Mai la to

- Triệu Ngọc Mai, rõ ràng bảo là hợp tác với mình đổ cho Phương Ly lấy dây chuyền của cậu, còn bảo mình canh cửa trước giờ thể dục, sao cậu lại….

Cả lớp trố mắt nhìn sau câu nói hớ vừa rồi của thủ phạm.

- Mình...mình..- Diệp Linh lấy tay che miệng lại

Ngọc Mai rất ung dung bình tĩnh

- Tôi chưa bao giờ hợp tác gì đó với cậu cả, tôi và Phương Ly không thù không oán, lý nào lại cùng cậu vu oan cậu ấy. Nói chuyện phải có logic một chút, còn không thì cứ đưa bằng chứng ra đây.

Diệp Linh uất ức không nói nên lời nữa.

- Chuyện này để nói sau đi, giờ Diệp Linh theo cô lên ban giám hiệu, các em ở lại lớp tự học nhé.

Cô giáo nói rồi cầm tay Diệp Linh đi ra khỏi lớp mặc cho mọi người còn lại xôn xao.

…………………….

Một lát sau giờ ra về Phương Ly mới có cơ hội nói chuyện với Ngọc Mai

- Có phải muốn hỏi chuyện khi nãy là thế nào không? - Ngọc Mai nhìn cô nói

- Phải. - Phương Ly gật đầu, sao cô cứ linh cảm lời Diệp Linh là đúng, tức ban đầu cả hai thật sự có hợp tác với nhau vu oan cho cô, nhưng cuối cùng Ngọc Mai lại không làm vậy, trở ngược lại giúp cô.

Ngọc Mai khoanh tay trước ngực, nói rõ ràng rành mạch

- Lúc trong nhà vệ sinh tôi nghe Phương Du có bàn với Diệp Linh về cậu, bảo là vu oan được một lần rồi thì chẳng ngại làm lần hai, tôi bảo tôi chướng mắt cậu hay để tôi giúp một tay, họ liền đồng ý. Thật ra người tôi thấy chướng mắt là bọn đó.

- Cậu, vậy ra tất cả đều là do cậu giúp tôi. - Phương Ly nhẹ cười mừng rỡ

- Cũng không hẳn, là trước đó có người nhờ tôi theo dõi bọn họ rồi giúp cậu. - Ngọc Mai thú thật

- Hả, là ai? - Phương Ly thấy bất ngờ

- Không thể nói, người đó không cho tôi nói. - Ngọc Mai mặt lạnh nói

- Vậy à.

Phương Ly thầm nghĩ sao lại có người muốn giúp mình như vậy, trường này gần hết mọi người đều ghét bỏ cô. Tự nhiên ba chữ “Dương Minh Khải” xẹt qua trong đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp vô cùng, môi vô thức kéo dãn thành nụ cười.

Nhất định là anh ấy.

Cô vừa ngẩng mặt lên định nói lời cảm ơn thì Ngọc Mai đã đi xa khuất.

Phương Ly thở dài, cô bạn này thật lạnh lùng quá mà.

…………………….

Vừa đi học về đến thì phát hiện trong nhà có một người lạ, là một chị chắc hơn cô hai, ba tuổi.

- Em chắc là Phương Ly. - Chị gái nhìn cô hỏi

- Dạ đúng là em, chị là…

- Chị tên Cầm, là giúp việc của của thiếu gia.

- Em chào chị, em có nghe chị Gia Mỹ nhắc đến. - Phương Ly gật đầu vui vẻ

- Em lên phòng thiếu gia đi, cậu ấy bảo em vừa về thì lên gặp cậu ấy ngay đấy.

Hả? Nghe gặp mặt tên đó, chân cô hết muốn đi rồi.

« Cốc, cốc, cốc »

- Vào đi.

- Ông chủ, anh gọi tôi.

Lâm Hạo lúc này ngồi trên ghế xoay sắc mặt tối đen, chỉ chăm chăm nhìn cô cứ như thế, không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn và nhìn. Sao cô thấy có chút gì đó không ổn ở đây.

10s sau, 30s sau vẫn như vậy, Phương Ly đột nhiên thấy ớn lạnh trong người.

- Ông chủ, anh cho gọi tôi có gì không?

Lâm Hạo cười nhạt một cái

- Ông chủ, không phải là Lâm tiểu nhân à?

- Hả? Sao anh biết?Á…- Biết mình nói hớ Phương Ly lấy tay che miệng lại

Lâm Hạo vẻ mặt hắc ám nhấn mạnh từng chữ từng chữ mà Ân Ân sáng nay trên xe đã nói

- «Anh hai, anh đuổi Lâm tiểu nhân đi giúp chị được không? Lúc chị ngủ em nghe chị nói Lâm tiểu nhân anh biến khỏi cuộc đời tôi đi »

Phương Ly đờ đẫn hết mấy giây. Ân Ân này, em sao lại bán đứng chị.

- Trẻ con nó đùa ấy mà, đùa thôi. - Cô phẩy tay cười giả lả cho qua chuyện

Lâm Hạo không có hứng để truy cứu, anh mở ngăn tủ lấy thứ gì đó đưa về phía cô, lạnh giọng nói

- Học thuộc cái này.

Phương Ly đưa hai tay ra nhận lấy, là một quyển sách à không là quyển truyện cổ tích, mắt cô sáng rực.

- Cái này tôi biết, là lần anh trốn học nằm trong phòng y tế đọc nè.

Đang nói ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt anh đang lạnh lùng liếc cô. Gì chứ, cô đã nói gì sai đâu.

- Học thuộc đi rồi kể cho Ân Ân nó nghe, con bé đêm nào cũng phải nghe chuyện cổ tích mới ngủ được, nhưng nó lại không thích ai nhìn sách để đọc. - Lâm Hạo chậm rãi nói tiếp

- Đọc truyện là nghề của tôi, anh yên tâm đi. - Phương Ly vỗ ngực khẳng định một cách chắc chắn

Mà khoan đã, thế lần đó Lâm Hạo này nằm trong phòng y tế đọc truyện là để kể lại cho em gái mình nghe sao? Dù tính tình rất đáng ghét nhưng không thể không công nhận anh ta đúng là người anh tốt.

- Tôi muốn hỏi anh thêm một câu nữa. - Phương Ly hơi do dự nói

- Nói đi.

- Sao anh tin tôi quá vậy, anh biết tôi bị Phương Gia đuổi đi vì lý do gì mà. Nhà anh lại giàu như vậy, không sợ tôi có âm mưu, vào đây bắt cóc em gái anh hay cưỡm tài sản bỏ trốn à.

- Không - Lâm Hạo khẳng định chắc nịch

- Hả? Tại sao?

Phương Ly trong lòng mừng rỡ vì không ngờ người xa lạ này lại tin tưởng cô như vậy, nào ngờ…

- Cô ngốc như vậy căn bản không thể làm được những chuyện đó.

- Anh…

"Phương Ly em phải nhịn" lời nói của chị Gia Mỹ cứ vang lên trong đầu cô, cô đành hít thật sâu cố gắng đè nén cơn tức.

Cạch - Cửa phòng mở ra, một bóng dáng bé nhỏ đáng yêu bước vào

- Anh hai, chị hai, Ân Ân mới đi học về. - Con bé khoanh tay cúi chào

"Anh hai, chị hai"… nghe sao cứ giống cô và tên tiểu nhân này có chuyện gì mờ ám ấy.

- Ân Ân hay em gọi chị bằng tên đi. - Phương Ly gợi ý

- Nhưng trước giờ Ân Ân vẫn gọi chị bằng chị hai mà. - Con bé ngước đôi mắt long lanh nhìn cô

- Thì bây giờ đổi đi.

Con bé lắc đầu qua lại không chịu.

Lâm Hạo thấy vậy lớn tiếng cất giọng

- Ân Ân gọi cô ta bằng chị... - Anh đang nói thì dừng lại quay sang nhìn cô - Cô tên gì?

Phương Ly dậm dậm chân tại chỗ. Tên này có phải người không? Qua giờ đã hỏi tên cô năm lần rồi, cô tự hỏi tên mình khó nhớ vậy sao, hai chữ chứ có phải bốn chữ trở lên đâu, còn rất đẹp nữa ‼

- Lần cuối, tên tôi là Phương Ly, anh không nhớ thì lấy giấy ghi lại dùm đi.

- Không cần ghi. - Giọng anh lạnh lẽo

- Vậy là anh nhớ rồi phải không?

- Không nhớ tôi sẽ hỏi lại.

- Anh….- Cô sôi máu

"Hừ, có mỗi cái tên thôi mà cũng không nhớ, ra đường làm sao mà cua gái." - Phương Ly lầm bầm - "Lần sau hỏi lại tôi sẽ bảo tên của tôi là Mỹ Nhân"

- Ân Ân gọi là chị Ly Ly, nếu không cô ta sẽ không ở đây nữa. - Lâm Hạo nghiêm giọng nói với con bé

- Á, vậy Ân Ân gọi, chị Ly Ly. Vậy chị không đi nữa nhé. - Ân Ân bàn tay bé xíu nắm chặt cánh tay cô

- Ừ, Ân Ân ngoan. - Phương Ly sờ cái má phúng phính của con bé

Hai người này có đúng là anh em không vậy trời, một người thì như thiên sứ, người còn lại thì như ác quỷ.

…………………

Sau khi ăn cơm trưa xong cô xuống bếp cùng chị Cầm dọn rửa

- Em thấy ở đây thế nào, có tốt không? - Chị hỏi

- Được chị, bé Ân Ân rất dễ thương, còn “người khác” thì….hahaa

Hình như chị Cầm cũng hiểu, cả hai cười phá lên.

- Mà chị ơi, em có chuyện muốn hỏi. - Phương Ly nói

- Ừ, em hỏi đi.

- Bé Ân Ân có chị gái không chị? Sao con bé cứ gọi em là chị hai mãi.

Đột nhiên sắc mặt chị Cầm trắng bệt, tay chân run rẩy, cái chén đang rửa trên tay cũng suýt rơi xuống bồn nước.

- Chị bị sao vậy? - Phương Ly thấy lạ, nghiêng đầu hỏi

Chị Cầm nhìn sang xung quanh một lượt để chắc chắc không có ai quanh đây rồi kéo tay cô lại gần, tắt vòi nước, thều thào vào tai cô

- Có chuyện này chị giấu trong lòng lâu lắm rồi, nhưng em phải giữ kín giúp chị.

Cô không khỏi tò mò nên liền gật đầu đồng ý. Chị Cầm kéo cô đứng sát lại thêm một chút

- Em có tin trên đời này có MA không?

- MA?? Ý…ý chị là gì?

- Suỵt. Chị cho là Ân Ân nó có thể thấy ma đấy.

- HẢ? - Phương Ly vừa la to thì bị chị Cầm bịt miệng lại

- Suỵt, đã bảo em nhỏ tiếng thôi.

Hít một hơi để lấy can đảm chị Cầm nói tiếp

- Bé Ân không có chị hai, nhưng nó suốt ngày cứ bảo mình có chị, nhiều đêm chị ngủ với nó nhưng thỉnh thoảng sáng dậy nó lại hỏi chị là chị hai của em đâu, tối qua chị em đọc truyện và hát cho em nghe, nhưng sáng ngủ dậy thì chị biến đâu mất tiêu rồi. Mỗi lần nghe nó nói vậy chị sợ đến mức bủn rủn tay chân. Cho…cho nên chị nghĩ có thể nó nhìn thấy…cái đó đó, chuyện này chị không dám nói ai biết hết.

- Chị, chị đừng làm em sợ mà. - Phương Ly mếu máo, nói thật thì cô sợ ma, rất sợ là đằng khác.

Chị Cầm còn chưa nói tới những người giúp việc trước đây ngoại trừ không chịu được tính khí của thiếu gia thì đa số là do thấy bé Ân Ân có biểu hiện kì quái nên mới xin nghỉ.

Chị Cầm kể tiếp

- Lần nó khiến chị suýt nghỉ việc chính là nó đem bức tranh nó vẽ gia đình khoe với chị, những người khác đều được vẽ bình thường nhưng đến người nó gọi bằng chị hai thì…thì…

- Thì…sao hả chị…- Phương Ly căng thẳng nuốt nước bọt một cái

Chị Cầm thở mạnh

- Người đó...người đó KHÔNG CÓ GƯƠNG MẶT!!!

- AAAAA…

- Các người làm gì vậy? - Tiếng nói lạnh như băng từ xa truyền tới

- Thiếu gia chào cậu. - Chị Cầm cất tiếng la lớn khi thấy Lâm Hạo bước xuống rồi quay sang nháy mắt với Phương Ly - Thôi chị không kể nữa, chị đi dọn dẹp nơi khác đây.

- Làm gì mờ ám à? - Thấy sắc mặt cô vừa khó coi, vừa run rẩy Lâm Hạo hỏi

- Anh ơi trong nhà này có “cái đó” không? - Phương Ly ấp úng hỏi

- Cái đó là cái gì? - Lâm Hạo nheo mắt

- Ờ…thì..thì là cái đó đó….có thể bay…- Giọng cô ngắt quãng

- Máy bay?

- Không, có một chữ thôi.

- Tôi không có thời gian chơi đuổi hình bắt chữ với cô đâu. Rốt cuộc cô muốn hỏi cái gì?

- Cái đó....tôi…- Cô lắp bắp không nói nên lời

- Thuốc chữa thần kinh, không có! - Lâm Hạo mất kiên nhẫn phun thẳng một câu, lấy cốc nước rồi nhanh chóng lên phòng

- Anh…

Cô gọi theo nhưng anh đã mất hút. Kì này thì xong rồi, hợp đồng cũng kí luôn rồi, làm sao chạy đây.

Ai đó nói cô biết, rốt cuộc có ma không?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 16
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...