Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 64

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

- [Phương Ly anh xin lỗi nhưng mà Ân Ân có chỗ em không? Anh đi vệ sinh ra đã không thấy con bé đâu, tìm nãy giờ vẫn không thấy.]

Phương Ly run rẩy, điện thoại giữ không chặt bị rơi xuống đất. Cô vội vã nhặt lên rồi hướng ra phía cửa mà chạy dưới cái nhìn ngạc nhiên của những người còn lại.

- Cô à, cuộc thi đã bắt đầu rồi, các thí sinh dự thi đều không thể ra ngoài cho đến khi kết thúc. - Một trong hai người bảo vệ đang đứng canh gác dang tay cản cô lại

- Anh ơi, em gái tôi mất tích rồi, xin anh cho tôi đi đi! - Phương Ly gấp gáp khó khăn nói, đôi mắt long lanh ươn ướt

- Tôi rất thông cảm với cô nhưng đây là quy định, nếu như cô rời khỏi lúc này thì xem như là bỏ cuộc.

Phương Ly một giây phút cũng không chần chừ, tháo ngay bảng tên xuống, nhìn thẳng vào người đối diện mà nói

- Vậy thì tôi không thi nữa.

Không phải ước mơ của cô không mãnh liệt, mà là trên đời vẫn còn thứ khác quan trọng cả điều đó, làm sao cô có thể thi khi trong đầu toàn là hình bóng và nụ cười của Ân Ân.

Nơi này thật sự rất rộng, cô cứ chạy cứ chạy, cho đến khi va phải một cô gái đi theo hướng ngược lại.

- Phương Ly, giờ này chẳng phải em đang thi, sao lại có mặt ở đây?

Cô ngẩng đầu, đôi mắt cô vụt qua tia sáng.

Chị Nhã Đình! Phải rồi, chị ấy có thể giúp.

- Chị ơi, chị có quen người ở đây không, chị phát loa giúp em đi.

- Phát loa hả, để làm gì? - Nhã Đình bất ngờ

- Có một đứa trẻ vừa mới đi lạc ở đây…con bé…

- Em bình tĩnh nói chị biết, là bé trai hay bé gái, bao nhiêu tuổi? - Cô làm Nhã Đình cũng hốt hoảng theo

- Là bé gái, con bé được 6 tuổi rồi.

Bây giờ đến lượt Nhã Đình là người mất bình tĩnh, nét mặt như vừa trải qua chuyện gì rất đả kích, chỉ là giây phút đó Phương Ly quá hoảng loạn nên không nhận ra được sự khác thường của người con gái đang đứng trước mình.

- Thế còn tên, tên con bé là gì? - Nhã Đình tiếp tục hỏi

Đúng lúc này điện thoại của Phương Ly lại reo, nhìn dãy số hiện lên, đôi mắt đen láy rực sáng tia hy vọng

- [Alo anh Thiếu Dương…]

- [Phương Ly, anh tìm được Ân Ân rồi, bây giờ anh sẽ đi đón con bé.]

- [Có thật là tìm được con bé không hả anh?] - Phương Ly mừng rỡ vô cùng

- [Phải, cho nên em cứ yên tâm thi đi nhé! ]

- [Em…bỏ thi rồi, bây giờ anh đang ở đâu, cho em đi gặp con bé với anh đi.]

- […]

- [Được rồi em ra ngay.]

- Chị ơi, em tìm được con bé rồi, xin phép chị em đi.

Phương Ly nói gấp gáp nói với người trước mặt rồi vụt chạy bằng tốc độ ánh sáng.

Nhã Đình đứng lặng người một chỗ, cô cắn chặt môi, cuống quýt lắc đầu, nước mắt bỗng từng giọt, từng giọt lã chã rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp

"Lưu Nhã Đình, mày lại suy nghĩ cái gì vậy, đâu phải đứa bé gái sáu tuổi nào cũng là Ân Ân."

…………………

Lăng Thiếu Dương lái xe đưa cô đến một shop quần áo gần đó.

Cô tự hỏi sao một mình Ân Ân có thể tự đi được chứ, con bé chỉ mới sáu tuổi thôi mà, cũng chẳng thể nào dám sang đường còn là nơi có nhiều xe cộ qua lại thế này.

Cánh cửa thủy tinh trong suốt vừa được đẩy ra đã thấy Lâm Hạo đứng sừng sững, phía sau lưng là Ân Ân đang tươi cười, trông con bé rất bình thường chẳng bị gì cả.

Phương Ly định chạy đến ôm lấy con bé nhưng lại bị Lâm Hạo đứng ra phía trước ngăn cản.

- Hai người các người làm gì mà không giữ được một đứa con nít, để con bé bị người ta dẫn đi cũng không biết, Ân Ân nói hết rồi. - Lâm Hạo là cực kì tức giận, đôi mắt âm u vô cùng

Bị người ta dẫn đi?

- Anh cho tôi nói chuyện với Ân Ân đi, rồi tôi giải thích cho anh. - Phương Ly tiến thêm vài bước những vẫn tiếp tục bị Lâm Hạo chặn lại

Trong cơn giận dữ anh không để ý nhận ra nét mặt khổ sở đáng thương hiện giờ của cô

- Cô còn muốn nói gì, tất cả mọi chuyện đều là do cô mà ra, thi thì thi, bảo Lăng Thiếu Dương dẫn nó đến đây làm gì?

- Ân Ân, sao anh đi vệ sinh ra thì em lại biến mất. Anh bảo em ngồi ghế đợi anh rồi mà. - Thiếu Dương nhịn không được lớn tiếng gặn hỏi con bé

Ân Ân hơi cúi đầu lí nhí

- Lúc em đang chờ thì có một chị đến ngồi bên cạnh làm nước sơn móng tay lên áo em, chị bảo muốn mua tặng em áo mới. Em nói không cần, chị ấy khóc, nói là em không chịu thì chị ấy khi ngủ sẽ gặp ác mộng, em từng gặp ác mộng rồi nên em biết nó rất đáng sợ, nên mới theo chị ấy đến cửa tiệm gần đây.

- Cho dù em muốn theo người ta thì cũng phải đợi anh ra đã chứ. - Thiếu Dương không tin nổi con bé lại ngây thơ như vậy

- Chị ấy bảo là bạn của anh, đã nói lại với anh rồi, còn cho em xem hình chụp chung với anh nữa nên em mới tin chị ấy, nào ngờ lúc em thử quần áo quay ra thì chị ấy biến mất tiêu.

- Anh làm gì có quen kẻ bắt cóc nào chứ? - Thiếu Dương vò đầu - Rồi làm sao mà em gọi được anh hai em đến đây?

- Là do Ân Ân có đeo theo bảng số điện thoại anh hai nên em nhờ chị bán quần áo gọi anh đến. - Con bé vừa nói vừa giơ lên cho mọi người xem tấm bảng treo trên cổ.

Bây giờ cảm giác của Phương Ly không còn là vui mừng mà là tức giận, cô lao đến phía trước nắm tay Ân Ân đang nấp sau lưng Lâm Hạo mà giật mạnh về phía mình.

Đến cả Lâm Hạo cũng bất ngờ đến sững người vì chẳng ngờ cô dám làm vậy trước mặt anh.

- Sao em lại tùy tiện đi với người lạ vậy hả? Bình thường chị đã dặn em thế nào? Em có biết bọn bắt cóc bây giờ đầy ra đó không, em có biết chị sợ không gặp lại em nữa không? Em không thương chị sao? Em muốn chị em mình không bao giờ gặp lại nhau nữa sao? Em mau nói đi!

Phương Ly gào lên không mảy may để ý đến xung quanh, sao đó nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng.

Năm đó anh của cô chẳng phải cũng là vì vậy mà xa cách nhau hàng ấy năm trời, đến những 8 năm sau cô cũng chẳng thể gặp lại. Cho đến khi rời khỏi thế giới này, cô không muốn nhìn thấy người thân nào biến mất trước mặt mình nữa.

Ân Ân mếu máo

- Chị ơi chị đừng khóc, sau này Ân Ân sẽ không thế nữa, em sẽ ngoan ngoãn và nghe lời chị, không đi với người lạ nữa.

Phương Ly ôm Ân Ân vào lòng, siết chặt lại, chỉ mới lúc nãy thôi cô còn tưởng chừng mình không có cơ hội được ôm con bé thế này nữa.

- Ân Ân ngoan, chị xin lỗi vì đã la em, nhưng chị sợ lắm, chị sợ mất em, em không sao thì tốt rồi, tốt rồi. - Phương Ly gạt nước mắt, hạ giọng xuống

Lâm Hạo ngây người đứng nhìn, gương mặt giận giữ khi nãy đã biến mất.

Ban đầu anh vốn dĩ muốn mắng Phương Ly này một trận, nếu không phải cô ta đã không dẫn tới bao nhiêu chuyện như vậy nhưng sau khi nhìn thấy cô một mực khóc thương tâm đến hai má đỏ bừng, lớp trang điểm cùng mascara cũng nhòe ra hết, hơi thở vẫn còn hổn hển, cả người run run ôm chặt lấy con bé thì một lời anh cũng không thể thốt lên.

Cô gái này, càng yêu Ân Ân thì sau này phải làm thế nào, cô ta không thể sống cả đời cùng con bé, lại càng không phải chị của nó.

Với lại...ai rồi cũng sẽ thay đổi.

Nếu cô ta cũng giống người trước kia, Ân Ân sẽ rồi sẽ thế nào đây, rồi có một ngày con bé sẽ nhớ lại mọi chuyện…

- Lâm Hạo, mình thấy chuyện này kì lạ thế nào ấy, đâu có ai bắt cóc con nít mà lại bỏ ở đây, cứ như trò đùa vậy. Cậu hỏi người ta cho xem camera chưa? - Thiếu Dương cất tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh

- Camera ở đây bị hư được hai ngày rồi.

- Hả? Thế hỏi những người trong cửa hàng chưa?

- Cô gái đó che gần kín mặt, nên không ai biết cô ta trông thế nào.

Cả hai đều thấy chuyện này kì lạ, hết sức kì lạ.

Lẽ nào…

- Còn lạ hơn là kẻ bắt cóc có hình chụp chung với cậu, mà tôi cá là cậu cũng chẳng nhớ mình đã từng chụp chung với bao nhiêu cô gái đâu, manh mối đều bị đứt cả rồi! - Lâm Hạo gằn giọng nói tiếp

- Ờ, thôi…chuyện hình chụp đừng nói lại với Ngọc Mai nhé, Ân Ân không sao là tốt rồi.

- Người đằng kia đến để thi à, thi thế nào rồi? - Lâm Hạo nói qua chuyện khác, vẫn là giọng điệu nhàn nhạt không đoán ra được cảm xúc

Lăng Thiếu Dương thở dài tiếc nuối thay cho cô

- Phương Ly bỏ thi rồi, em ấy đã hy vọng và chờ đợi ngày này từ rất lâu vậy mà từ bỏ chỉ vì để chạy đi tìm con bé. Mọi chuyện là do mình, Phương Ly không biết Ân Ân sẽ đến cổ vũ em ấy, với lại giá mà mình không gọi báo Ân Ân mất tích thì…

- Ừ.

Được một hồi cô thả Ân Ân ra, chuyển sang nắm chặt lấy tay con bé dẫn đến trước mặt Lâm Hạo rồi ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên

- Anh muốn mắng tôi thì về nhà mắng đi, đứng nơi công cộng mắng con gái sẽ làm hỏng hình tượng của anh đấy.

- Cô định về với cái mặt này sao? - Lâm Hạo nhướng mày

- Mặt tôi thì có cái gì đâu chứ?

Lâm Hạo chẳng nói chẳng rằng đi đến quầy hỏi xin cô gái bán hàng mẫu khăn giấy ướt. Chuyện kì lạ nhất trong số những chuyện kì lạ cũng đã xảy ra.

Cô hóa đá.

Ban đầu cô cứ ngỡ là anh lau nước mắt cho mình, nhưng khi thấy mẫu khăn giấy lấm những mảng đen đen đỏ đỏ thì mới hiểu.

Vốn dĩ cô sẽ cực kì cảm động và có cái nhìn khác về người trước mặt rồi thì ngại ngùng đến tim đập thình thịch khi được con trai chăm sóc nếu như anh ta không xem mặt cô như cái sàn nhà bị bẩn, còn khăn giấy là cái giẻ lau, ra sức mà chà.

Hiểu rồi nhé, anh ta đang dùng cách này để dằn mặt và phạt cô ‼!

Hai nhân viên trong shop chụm đầu lại như nói hộ lòng cô

"Anh chàng đó đẹp trai mà sao lại thô lỗ với con gái thế."

"Da con gái làm bằng giấy anh ấy không biết à?"

"Tội cho cô gái ấy quá, trông có vẻ sợ anh ta nên chẳng dám bảo dừng lại luôn"

- Được rồi, bạn hiền, đưa tôi làm cho. Bình thường cậu thông minh mà sao thường thức của cậu lại kém thế. - Thiếu Dương cũng thấy chướng mắt nên lên tiếng

- Chuyện gì? - Lâm Hạo lườm mắt

- Không biết trên thế gian này tồn tại một thứ, một thứ bất ly thân với mọi cô gái ưa thích trang điểm - nước tẩy trang à? Cậu dùng nước thường làm sao mà tẩy?

- "…"

Cứu tinh của cô đến rồi. Tên tiểu nhân này lo mà học hỏi anh Thiếu Dương đi nhé, vừa tế nhị vừa thấu hiểu con gái. Con gái trên đời trừ bé Ân ra chắc chẳng ai thích nổi anh ta.

Mà nói thật cô cũng quên mất là phải dùng nước tẩy trang để tẩy ‼!

- Thế các người cứ lau đi, xong rồi chúng ta về.

Lâm Hạo nói một câu rồi nắm lấy bàn tay bé xíu của Ân Ân rồi dắt nó ra xe trước.

Không hiểu vì sao nghe hai từ chúng ta thốt ra từ miệng anh, trái tim đang thắt lại bỗng dãn ra, tâm tình cô cũng dễ chịu hơn hẳn.

Nhưng mà hai chữ đó có bao gồm cả cô không?

Phương Ly lắc lắc đầu, anh đang giận cô thế kia mà…mà bình thường cho dù không giận thì cũng không thể nào là dành cho cô.

.............

Lúc chiếc xe trở về đi ngang tòa nhà nơi diễn ra cuộc thi, Phương Ly ngẩng cao đầu nhìn lên cao, ánh mắt dán chặt vào những ô cửa kính được ánh mặt trời buổi sớm mai hắt vào chói lóa.

Mấy ngón tay cô ngược lại dần lạnh buốt đan chặt vào nhau, sâu thẳm trong đáy lòng dâng lên một nỗi tiếc nuối, có cái gì đó đang tan vỡ, trái tim chơi vơi cùng hụt hẫng vô cùng.

Cô khép mi lại, cố ngăn không để hai hàng nước mắt rơi ra.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 64
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...