Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 100

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lương Thu lại muốn mời Quý Tiểu Đông ăn cơm nhưng lần này Quý Tiểu Đông từ chối. Trong lòng Lương Thu quyết tâm không bỏ cuộc, ngày nào anh cũng liên lạc với cô, hoặc là gọi điện thoại, hoặc nhắn tin hỏi thăm về công việc, thậm chí hỏi thăm về tâm tình vui buồn trong lòng cô.

Còn Quý Tiểu Đông thì cứ xem như việc cô làm là đúng. Trong lòng cô luôn thầm nghĩ rằng nếu không thích người ta thì cũng không nên gieo cho người ta quá nhiều hy vọng. Tuổi trẻ đều đáng được quý trọng, sau này anh ấy sẽ nhận ra đây chỉ là tình cảm nhất thời, anh sẽ sớm tìm ra nửa kia, xứng đáng với mình hơn.

Nhiều lần hẹn Quý Tiểu Đông không được nên Lương Thu có chút nôn nóng. Rốt cuộc, đến một ngày, anh quyết định đứng ngay trước cửa công ty chặn đường Quý Tiểu Đông tan ca.

"Tiểu Quý, tan ca rồi sao?"

Không biết Lương Thu từ đâu đến, đột nhiên anh đứng trước mặt mình khiến Quý Tiểu Đông có chút lúng túng. Chỉ là trong lòng cô đã quyết tâm không muốn gieo cho người khác hy vọng nên cô vẫn cố ý tỏ vẻ bình thường, nói: "Đúng vậy, em đang chuẩn bị về đây."

"Khi nào em có thời gian? Anh mời em ăn cơm."

"Không cần, gần đây kinh tế của em cũng không eo hẹp lắm, hiện tại cũng rất đầy đủ rồi."

Lương Thu thấy Quý Tiểu Đông vẫn tiếp tục bước đi nên anh cũng đi theo phía sau vừa đi vừa nói: "Nếu không ăn cơm thì ra ngoài đi dạo một chút cũng được, hay em thích đi chơi ở đâu không? Leo núi hoặc bơi lội thì sao? Anh có thể dẫn em đi."

"Em cũng không phải đứa trẻ, nếu em muốn đi chơi thì em cũng có thể tự đi được rồi. Hơn nữa gần đây công việc khá bề bộn, tan việc em chỉ  muốn về nhà nghỉ ngơi, ngày nào cũng như vậy."

"Dù công việc bận rộn thì em cũng phải ăn cơm. Em có muốn mỗi ngày anh đều nhắc nhở em ăn cơm không?"

Quý Tiểu Đông nghiêng đầu, buồn bã nói: "Em không phải tội phạm."

"Anh chỉ quan tâm em thôi."

"Em biết, em bảo đảm sẽ ăn cơm đầy đủ một ngày ba bữa, ngủ tám tiếng mỗi ngày. Vậy anh đã yên tâm chưa?"

Thấy sự quan tâm của mình giống như đi vào ngõ cụt, đầu óc Lương Thu lại bắt đầu suy nghĩ theo chiều hướng khác. Anh đang tìm lý do khác để tiếp tục theo đuổi Quý Tiểu Đông.

"Cũng đã trễ rồi, em ngồi xe gì để về nhà? Hay là anh đưa em về."

"Em ngồi xe điện ngầm. Xe sẽ đưa em về, hơn nữa xe sẽ về nhanh hơn anh."

"Ý của anh là chúng ta sẽ cùng ngồi xe trở về."

Quý Tiểu Đông bật cười hì hì, cô đành tiếp tục từ chối ý tốt của Lương Thu nói: "Em đi xe điện ngầm là được rồi, đợi ngày nào em rảnh sẽ điện thoại cho anh nhờ anh đưa em về, được không?"

"Dĩ nhiên là được, điện thoại của anh mở máy suốt hai mươi bốn giờ, anh luôn chờ em."

"Vậy em cám ơn anh trước."

Cảm thấy không còn gì để nói nên Lương Thu đành nói: "Anh đưa em đến trạm xe thôi."

"Xem ra anh không yên tâm lắm."

"Không phải, xã hội loạn như vậy, không may có người trộm vặt hoặc giật đồ thì em phải làm sao? Thật ra có ai đó đưa em về cũng là chuyện tốt chứ?"

"Đúng vậy, anh mặc trang phục nhân viên bảo vệ này để đưa em về thì bảo đảm không có tên trộm nào dám đến tìm em, nếu không tin anh thử nhìn chung quanh xem?"

"Anh cũng không muốn mặc đồng phục như thế này, ai thấy cũng đều kinh sợ."

Hai người như hai đứa trẻ bướng bỉnh đang đấu võ mồm nhưng cuối cùng Quý Tiểu Đông vẫn đồng ý cho Lương Thu đưa mình đến trạm xe. Dù sao, cô cũng không đành lòng từ chối khi nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của anh.

Sau lần đó, Quý Tiểu Đông cũng không cho Lương Thu có cơ hội hẹn với mình, hai người chỉ thỉnh thoảng gọi điện thoại hoặc gởi nhắn tin nói chuyện phiếm, như những người bạn bình thường.

Kể từ sau khi Quý Tiểu Đông được Hoàng Phủ Chính mời vào phòng làm việc nói chuyện, Dương Mỹ Lệ cũng bắt đầu nhận ra rằng Quý Tiểu Đông thực sự không tầm thường chút nào. Kể từ khi cô ấy đổi kiểu tóc mới thì cô trông càng xinh đẹp hơn bội phần. Hơn nữa, cô lại làm ra vẻ giống như chú cừu non ngây thơ, thuần khiết khiến đa số đàn ông trong công ty đều thích thú, muốn tiếp cận cô nhiều hơn.

Nhưng bất luận thế nào, dù cô ấy có thay đổi hình tượng ra sao thì so với mình cũng có phần chênh lệch. Hơn nữa, A Chính cũng không thích tuýp phụ nữ chỉ có vẻ đẹp bên ngoài mà thực lực bên trong lại không có, thậm chí tính cách cũng không mấy tốt đẹp.

Ngược lại, Quý Tiểu Đông làm việc cẩn thận từng li từng tí, không dám chút nào buông lỏng, vì cô sợ phạm phải sai lầm khiến quản lý Dương có cớ để hạch sách cô. Nhưng số mệnh đen đủi bắt đầu phủ xuống người cô và đây là lần đầu tiên cô phải chịu oan khuất như thế này.

Vào một buổi sáng cách đó không lâu, Quý Tiểu Đông phụ trách trực nhật nên cô đến sớm hơn thường ngày. Khi đến nơi, cô phát hiện cửa chỉ khép hờ. Cô đứng ngoài cửa cẩn thận suy nghĩ một chút, cô nhớ ngày hôm trước rõ ràng mình đã khóa chặt cửa rồi mới về nhà.

Quý Tiểu Đông cảm thấy có việc gì đó không đúng nên cô vội đẩy cửa bước vào. Cảnh tượng trong phòng làm việc khiến cô thất kinh hồn vía, đồ đạc bị lục tung, mọi thứ đều bị bới lên lộn xộn, thậm chí văn kiện cũng bị ném trên mặt đất. Rõ ràng là có trộm vào đây rồi.

Chưa từng gặp tình huống này nên Quý Tiểu Đông sợ tới nỗi vội vàng lui ra ngoài. Dù sao nơi này chính là hiện trường đầu tiên, lát nữa cảnh sát sẽ đến đây điều tra và thu thập chứng cứ. Cô chính là người đầu tiên phát hiện ra vụ án nên cô phải có trách nhiệm bảo vệ tốt nơi này.

Đứng ở hành lang, Quý Tiểu Đông gấp gáp đến độ giống như trong lòng lòng cô có kiến bò, rốt cuộc cô có muốn báo cảnh sát hay không chứ?

Trong phòng làm việc, thứ đáng giá nhất chính là máy vi tính của mọi, người nhưng tên trộm cũng không lấy đi. Còn về những đồ dùng cá nhân thì cô phải đợi các đồng nghiệp vào kiểm tra thì cô mới biết là có mất đồ hay không. Vì vậy Quý Tiểu Đông quyết định đợi các đồng nghiệp đến đông đủ rồi mới tìm cách giải quyết.

Người đến thứ hai chính là Tiểu Long.

"Tiểu Quý, chào buổi sáng."

"Tiểu Long, chào buổi sáng. Cậu chờ một chút, bây giờ không nên vào phòng làm việc. Trong phòng có ăn trộm lục lọi lung tung nên lộn xộn hết rồi. Tớ muốn chờ tổ trưởng Lưu tới hỏi xem sẽ giải quyết việc này ra sao."

Gương mặt Tiểu Long tỏ vẻ khiếp sợ, không dám tin đó là sự thật. Cô ấy không ngừng hỏi: "Trộm vào đây sao? Thật không? Công ty chúng ta chưa từng xảy ra vụ án mất trộm nào, cậu xác định là có trộm vào sao?"

"Tớ không biết, nhưng đồ vật bên trong bị lục soát lung tung cả, không tin cậu đẩy cửa vào nhìn một chút, nhưng tốt nhất đừng vào trong, để tránh phá hư hiện trường, cảnh sát sẽ gặp khó khăn trong việc phá án."

"Sao trộm lại vào được? Cửa này lại không có dấu hiệu bị phá."

Quý Tiểu Đông vừa nhớ lại vừa trả lời nói: "Tớ cũng cảm thấy kỳ quái như vậy. Hôm qua là ngày tớ trực, trước khi về tớ đã khóa cửa rất kỹ rồi."

"Việc này thật kỳ quái. Chẳng lẽ trộm cũng tân tiến đến mức có thể chuyên nghiệp phá khóa cửa sao? Mở khóa mà không cần phá ổ khóa, thật tài giỏi. Tớ cũng từng nghe nói có loại chìa khóa vạn năng, có thể mở bất kỳ ổ khóa nào."

"Tớ cũng có nghe nói có loại khóa đó nhưng sao tên trộm lại biết loại khóa đó để dùng mở khóa phòng làm việc này đây? Vật đáng giá nhất trong phòng là máy tính nhưng máy tính lại không bị mất, đồ vật tư nhân cũng không có gì quý trọng. Vậy tên trộm muốn trộm món đồ gì đây?"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 100
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...