Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 139

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit: Sóc Là Ta -

Anh thờ ơ nở nụ cười, những loại trừng phạt này đối với anh chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần có thể bảo vệ được người yêu thì anh không tiếc bản thân mình thế nào.

Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng ho khan trầm thấp, Lương Thu quay đầu lại, nhìn thấy đồng nghiệp Giáp đang đứng trước mặt anh có vẻ bối rối, thậm chí trên khuôn mặt anh ta còn có vết thương. Thực ra đồng nghiệp Giáp vốn chỉ muốn đến đây để xem cách thông báo xử phạt. Nhìn thấy Lương Thu thất thần thì cũng định rời khỏi đây. Mà cũng không biết thế nào, sau một phen đấu tranh tư tưởng thì anh ta vẫn quyết định chủ động nói chuyện với Lương Thu một chút.

"Ngày hôm qua chúng ta đều bị thương, còn hôm nay cũng đồng thời bị xử phạt."

"Cũng đều do miệng lưỡi của cậu quá ác độc."

"Sao lại độc?"

Lương Thu cũng không hề trả lời, anh chỉ trầm mặc đứng đó.

"Cậu nói xem."

Nhìn thấy trên mặt Lương Thu dường như có vẻ xấu hổ nên đồng nghiệp Giáp cũng lạnh nhạt nói: "Nếu như  cậu cho rằng sự quan tâm của tôi chỉ là quản việc không đâu, vậy thì tôi cũng không muốn nói thêm gì nữa cả."

Nhìn thấy đồng nghiệp muốn xoay người rời đi, Lương Thu cũng không nhịn được nữa mở miệng nói: "Cảm ơn cậu quan tâm nhưng tôi luôn tin cô ấy không phải hạng người như cậu nói."

"Tôi cũng tin cô ấy cũng không phải hạng người như vậy, là lỗi của tôi vơ đũa cả nắm. Nếu như sớm biết là cô ấy thì tôi chắc chắn sẽ không nói ra những lời như thế."

"Cậu mà biết cô ấy thì cậu làm sao dám nói như vậy. Vì cậu không biết cô ấy nên cậu mới thoải mái nói và trong lòng cậu cũng đang suy nghĩ như vậy."

Đồng nghiệp Giáp thản nhiên hừ một tiếng, không có khẳng định cũng không phủ định. Cậu ta tiếp tục nói: "Thực ra chuyện tôi hiểu lầm cô ấy chỉ là chuyện cá nhân của tôi mà thôi, quan trọng nhất vẫn chính là bản thân cô ấy là hạng người gì. Đương nhiên, tôi nói cô ấy như vậy thì quả thật là tôi đã sai. Tôi xin lỗi cậu."

"Quên đi, cậu cũng là vì muốn tốt cho tôi, mà tôi thì lại bảo vệ cô ấy. Chính vì thế hai chúng ta cũng chỉ vì lợi ích của chính mình thôi. Tôi cũng có lỗi, không nên ra tay đánh cậu."

"Xong chưa, cả hai ta coi như là hoà nhau. Đi thôi, chúng ta trở về làm việc thôi."

Bởi chuyện này cũng không làm kinh động đến Hoàng Phủ Chính nên Quý Tiểu Đông cũng không biết gì. Chờ mấy ngày sau, khi có thông báo giấy trắng mực đen dán lên bảng thì đột nhiên cô có cảm giác giống như bị người khác dùng sức bóp nát, tuy không đến nỗi đau thấu xương nhưng rõ ràng là rất khó chịu.

Cô nhìn đồng hồ một chút, đúng là từ khi cô làm việc ở phòng tổng giám đốc thì Lương Thu và người khác đánh nhau đúng vào thời gian trùng khớp, mà thời gian dán bảng thông báo cũng không xê xích nhau là mấy. Cô cũng đang tự hỏi tất cả những thứ này có thể đều có liên quan đến nhau hay không?

Cô vốn còn muốn tự mình tìm hắn đến thăm dò nhưng Quý Tiểu Đông lại cảm thấy mình không muốn gặp Lương Thu nữa. Có thể là bởi vì không cách nào yêu anh được nên cảm thấy hổ thẹn. Hơn nữa bây giờ anh đang bị xử phạt, trong lòng có thể sẽ có chút cảm giác tự ti nên cô quyết định vẫn chỉ gọi điện thoại cho anh mà thôi.

Lương Thu cũng cảm thấy bất ngờ khi nhận được điện thoại của Quý Tiểu Đông, thậm chí còn cảm thấy hơi muộn màng.

"Chào Tiểu Quý."

"Tiểu Lương, bây giờ nói chuyện có được không? Em có chuyện muốn nói với anh."

"Em nói đi, anh rảnh."

Biết rõ đối phương không thấy vẻ mặt mình nên Quý Tiểu Đông bỗng trở nên nghiêm túc thậm chí còn mang chút u buồn. Cô cố gắng tận lực cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Em thấy bảng thông báo xử phạt anh ở hành lang, vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đây không phải cách anh thường làm."

"Chắc làm em thất vọng rồi, anh thật sự đã đánh nhau."

"Vậy…. sao lại vậy chứ?"

"Có người đồng nghiệp nói vài lời khó nghe, mà lúc đó trong lòng cũng không được tốt lắm nên đã ra tay."

"Anh ta nói gì? Anh ta đem tổ tông nhà anh ra mắng sao?”

Lương Thu cũng cảm thấy nếu không cùng đối phương đối mặt thì anh cũng không cần ngụy trang. Bởi vậy vẻ mặt đau thương vốn có không còn sót lại chút gì, anh từ từ nói sơ lược: "Cũng gần như thế, nói chung là anh ra tay trước. Có điều, thực ra anh cũng biết anh ta cũng không có ác ý."

"Nói anh như thế mà không có ác ý? Có điều dù  nói thế nào, đánh người là không đúng, giờ hai người thế nào rồi?"

"Hòa rồi, thực ra chỉ là hiểu lầm mà thôi."

Không biết mình hài lòng với câu trả lời này hay là không muốn truy cứu chuyện này, nói chung Quý Tiểu Đông hoàn toàn tin tưởng lời giải thích của Lương Thu. Cô lại lên giọng đàn chị khuyên nhủ: "Không có chuyện gì là tốt rồi. Anh có còn nhớ lần trước em bị hãm hại không? Cũng vì em không xử lý tốt mối quan hệ giữa các đồng nghiệp nên mới có hậu quả như thế, anh ngàn vạn lần không thể giống em."

"Em yên tâm đi, đàn ông và phụ nữ không giống nhau, có chuyện gì một là nói ra, hai là phát tiết là xong, rất ít khi để trong lòng."

"Vậy thì tốt."

Hai người đang nói chuyện điện thoại bỗng im bặt, ngoại trừ chuyện này, giữa bọn họ hình như không còn đề tài gì để tiếp tục trò chuyện.

Cuối cùng, vẫn là Lương Thu chủ động phá tan không khí trầm mặc: "Công việc mới của em thế nào? Tổng giám đốc thế nào?"

"Thực ra em chỉ cho rằng thư ký chỉ làm những việc vặt mà thôi, bây giờ mới biết mình đã quá sai. Từ sáng đến tối đều bận rộn tổ chức họp hành cho tất cả các phòng ban, hơn nữa lúc nào cũng phải chờ đợi xem tổng giám đốc dặn dò điều gì. Có điều, may là anh ta vẫn dễ tính, dù em làm sai cũng không trách cứ."

"Anh sớm biết tổng giám đốc là người tốt, lần trước lúc em bị hãm hại thì đi tìm anh thì anh đã biết."

"Ừm, em có cảm giác quan hệ giữa các đồng nghiệp ở tập đoàn Thái Tử này khá tốt, đồng nghiệp ít có đấu đá lẫn nhau. Đương nhiên có thể có những bộ phận cũng có, chỉ do em chưa từng nghe nói đến thôi."

"Ở đâu mà không có cạnh tranh, nếu không đấu đá về công việc thì cũng vì những chuyện khác mà thôi, chỉ là mỗi người nhìn vấn đề ở góc độ khác nhau. Mà có nhiều người không để mọi chuyện trong lòng nên họ cho rằng mọi người đang sống hoà hợp."

Lương Thu nói trực diện khiến Quý Tiểu Đông bỗng cảm giác thấy dường như ánh mặt trời đang vây quanh mình. Cô nhếch khoé môi mỉm cười hỏi: "Anh đang nói em sao?"

"Ha ha, lại bị em đoán được."

"Cảm ơn anh."

"Đừng khách sáo."

Thừa dịp không khí vui vẻ này, Quý Tiểu Đông quyết định kết thúc cảm giác tươi đẹp này, cô chủ động kết thúc cuộc trò chuyện nói: "Được, nếu anh và đồng nghiệp đã làm hoà rồi thì em cũng yên tâm. Em cũng còn có chút việc bận nên sẽ nói chuyện với anh sau."

"Ừm, được, cảm ơn em. Tạm biệt."

Quý Tiểu Đông để điện thoại di động xuống, nụ cười trên mặt cũng từ từ biến mất. Mặc dù mình đối với Lương Thu không hề có cảm giác gì nhưng mỗi khi nghĩ đến anh đã giúp đỡ mình nhiều như thế nào thì trong lòng sẽ có một loại cảm giác mắc nợ. Nếu như có thể, cô hy vọng có thể đổi thành tiền mặt hoặc là món đồ vật nào đó có giá trị để trả lại anh.

Hết chương 139.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 139
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...