Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 95

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

"Anh tha thứ cho em, thật là tốt quá. Em cũng không ngờ ngay cả số liệu nhỏ như vậy mà anh cũng chú ý, khó trách anh quản lý tập đoàn Thái Tử này tốt như vậy."

"Cũng không có gì, anh nhìn bản báo cáo thấy có gì đó không đúng nên mới nhìn kỹ hơn. Lúc đó mới phát hiện ra lỗi sai của em."

"Đúng rồi, A Chính, ai đưa cho anh bản tài liệu kia vậy?"

Tuy Dương Mỹ Lệ biết việc này nhưng cô vẫn hỏi lại. Cô chớp mắt nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phủ Chính, hy vọng sẽ có manh mối từ trên khuôn mặt của anh để chứng minh rằng suy đoán của mình không sai. Mặt khác, cô cũng hy vọng anh ấy sẽ phủ nhận mối quan hệ giữa anh và Quý Tiểu Đông, thẳng thắn nói với cô rằng anh và cô ấy không quen cũng như không làm bất cứ việc gì quá phận.

"Chính là Quý Tiểu Đông ở bộ phận hành chính đó."

"Sao anh biết cô ấy đưa tài liệu lên? Anh gặp cô ấy rồi sao?"

"Chính anh gọi thư ký Cung gọi điện thoại kêu cô ấy đưa tài liệu lên giúp anh. Vì hôm đó em nghỉ phép mà anh cũng không biết ai khácdie,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..  trong bộ phận hành chính nên anh đành nhờ cô ấy đem tài liệu lên cho mình."

"Anh biết cô ấy sao?"

Hoàng Phủ Chính không thích cảm giác bị tra hỏi nên anh thờ ơ trả lời: "Đúng vậy, anh có gặp cô ấy mấy lần trong công ty."

"Vậy anh cảm thấy cô ấy thế nào?"

"Em hỏi vấn đề này làm gì?"

Dương Mỹ Lệ cũng thẳng thắn trả lời: "Em chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, dù sao cũng chỉ xem như nói chuyện phiếm thôi mà."

“Cô ấy là người thật thà, chỉ vậy thôi."

"Sao anh biết?"

“Chỉ là cảm giác thôi, cô ấy là người trầm tính."

"Đúng vậy, cô ấy thuộc tuýp người an phận. À, anh và cô ấy đã từng nói chuyện rồi sao? Nếu không sao anh lại có ấn tượng với cô ấy như vậy?"

Dương Mỹ Lệ chẳng ngại ngần đặt ra một loạt câu hỏi với Hoàng Phủ Chính khiến anh bắt đầu cảnh giác. Anh nhìn cô lúc này giống như là một phụ nữ đang ghen tuông nhưng quả thật anh và Quý Tiểu Đông chưa từng làm chuyện gì quá đáng. Lúc này anh vì muốn bảo vệ Quý Tiểu Đông nên anh thờ ơ trả lời: "Mấy ngày trước cô ấy giúp anh đưa tài liệu lên nên anh có mời cô ấy vào phòng anh ngồi nói chuyện một lát."

"Hai người nói chuyện gì vậy?"

"Mỹ Lệ, sao em lại quan tâm đến vấn đề này?"

"Em cũng vì quan tâm tâm anh nên mới hỏi vấn đề này."

"Không có gì quan trọng cả, chỉ là bàn một chút về công việc thôi mà."

Ngược lại, câu trả lời của Hoàng Phủ Chính lại khiến Dương Mỹ Lệ có chút không yên lòng. Cô im lặng một lúc lâu, sau đó cô bắt đầu bịa đặt ra câu chuyện không có thật, nói: "Anh biết không? Em nghe các đồng nghiệp nói rằng cô ấy thích anh đó."

"Là ai? Quý Tiểu Đông sao?" Hoàng Phủ Chính như không thể tin được tin tức kia,   hai người cũng chỉ mới nói chuyện vài lần, cũng chỉ như  bạn bình thường. Nếu nói cô ấy thích anh thì quả thật là nói quá lên rồi.

"Đúng vậy đó. Hôm đó từ trong phòng làm việc bước ra, em vô tình nghe được các đồng nghiệp đang bàn luận về cô ấy. Thật ra cô ấy đã có bạn trai, nhưng kể từ khi vào tập đoàn Thái Tử cô ấy thầm mến anh còn nói chia tay bạn trai cũ rồi. Hiện giờ em nghi ngờ cô ấy cố tình hắt nước vào người anh là có chủ ý đấy."

"Anh thấy không phải đâu, nhìn cô ấy đứng lên rất bình thường chẳng có chút gì giả dối cả, hon nữa sao cô ấy biết được anh sẽ đi ngang qua đó?"

"Em không có chứng cứ nên em không thể nói gì nhưng em cũng muốn anh suy nghĩ kỹ về cô ấy. Nếu cô ấy không thích anh thì sao lại muốn tặng hoa cho anh vào ngày sinh nhật của anh đây?"

Đến đây, Hoàng Phủ Chính bị câu hỏi này làm anh khó xử. Chính xác là anh không thể phản bác câu hỏi này được nữa. Có lẽ Quý Tiểu Đông còn có nhiều bí mật mà anh chưa hiểu hết được.

"Anh cũng không rõ lắm. Đúng rồi, em còn nghe các đồng nghiệp bàn luận về cô ấy chuyện gì nữa không?"

"Cô ấy rất khéo nên họ cũng không trách cứ gì được cô. Em nghe nói vì muốn theo đuổi anh nên cô ta sẵn sàng từ bỏ bạn trai cũ đã quen nhau nhiều năm của mình. Em thấy cô ấy là người không tự  lượng sức mình."

"Anh cũng không biết chuyện này có phải thật vậy hay không, nhưng nếu cô ấy thích anh thì đó cũng là tự do của cô ấy. Hơn nữa, trên luật pháp cũng không có quy định rằng không ai được yêu thích anh."

Nghe đến đây, Dương Mỹ Lệ bỗng cảm thấy bị kích động đến nỗi giọng nói cũng run run, cô lo lắng lặp lại hỏi: "Nghe giống như là anh cũng đồng ý cho cô ấy thích mình?"

"Không phải vậy, anh chỉ nói một câu thật lòng, chẳng lẽ anh nói sai?"

"Anh nói không sai nhưng em cảm thấy loại người có thể dễ dàng từ bỏ bạn trai quen nhau nhiều năm của mình thì thật là loại người xấu xa, không biét xấu hổ.”

Câu phê bình cuối cùng của Dương Mỹ Lệ khiến Hoàng Phủ Chính không nhịn được nữa, anh thẳng thắn nói ra ý đồ của Dương Mỹ Lệ,: "Anh hiểu rồi, Mỹ Lệ, hôm nay em tới là muốn biết lúc đưa tài liệu lên thì anh và cô ấy đã nói chuyện gì đúng không? Thật ra em đã sớm biết là cô ấy đưa tài liệu lên cho anh rồi chứ gì?"

"Đúng vậy, em đã sớm biết chính là cô ấy đưa tài liệu lên đây, nhưng theo những lời bàn tán của đồng nghiệp thì em thấy cô ấy quả là người không tốt nên muốn nhắc nhở anh một chút. Dĩ nhiên việc anh có muốn tiếp xúc với cô ấy hay không là tự do của anh, bất kỳ ai cũng không thể can thiệp."

"Anh hiểu điều này, anh sẽ chú ý hơn."

"Vậy thì tốt, về sau anh hãy giữ khoảng cách với cô ấy, nếu không em không biết cô ấy sẽ giở thủ đoạn gì để hấp dẫn anh đấy."

"Cám ơn em đã nhắc nhở, anh sẽ cẩn thận. Hiện tại anh chưa muốn yêu đương với bất kỳ ai, cho nên bất kể là ai, anh cũng sẽ không động lòng."

Thấy sự khích bác về Quý Tiểu Đông với Hoàng Phủ Chính đã thành công, Dương Mỹ Lệ thoả mãn trong lòng lại ngước nhìn thấy Hoàng die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. Phủ Chính giống như nói vậy chỉ để mình yên tâm nên cô cảm thấy bối rối. Trong lòng cô như chiếc lọ ngũ vị hương, cảm giác bối rối cùng với dao động đang hoà lẫn vào nhau khiến cô không biết làm sao? Rốt cuộc điều này có lợi hay có hại thì cô vẫn chưa biết.

Cô không ngờ một người tầm thường như thế lại chính là tình địch của mình, giờ đây Dương Mỹ Lệ chỉ hối hận vì mình đã dẫn sói vào nhà. Trong tình huống này, không phải cô không được lợi gì, phải biết nếu cô không có được đồ thì người khác đừng cũng mơ tưởng có được.

Mặc dù Hoàng Phủ Chính vẫn chưa biết được mục đích cuối cùng Quý Tiểu đông muốn tặng hoa cho mình là gì nhưng anh vẫn tin tưởng lúc phỏng vấn cô nói mình đã có bạn trai chỉ là vì muốn chìu lòng của quản lý Dương mà thôi. Hơn nữa, cô lại mời các đồng nghiêp ăn nhiều món ăn vặt vào lúc trúng thưởng như vậy mà các đồng nghiệp của cô lại nói xấu sau lưng cô. Thế chẳng phải người đáng thương là Quý Tiểu Đông sao?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 95
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...