Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 142

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit: Sóc Là Ta -

Hoàng Phủ Chính chủ động nhấn số 28, Quý Tiểu ông lại gật đầu tán thưởng nói: "Một con số đẹp. À, đúng rồi, bạn anh là nam hay nữ?"

"Em đoán xem."

"Anh đừng kêu em đoán tới đoán lui có được không? Chỉ số IQ của em cũng không cao như anh đâu."

"Muốn biết đáp án thì trước hết đoán thử đi, sau đó anh mới nói cho em biết."

Đôi mắt đẹp to tròn của Quý Tiểu Đông nhẹ nhàng chuyển động, lại rất nhanh chóng tự tin nói: "Vậy em đoán cô ấy là phụ nữ."

"Tại sao?"

"Anh đoán đi."

Hoàng Phủ Chính lúc này mới phát hiện mình bị lừa rồi, người phụ nữ nhỏ nhắn này vốn có đầu óc rất lanh lợi, anh không thể làm gì khác hơn là hạ thấp giọng cầu xin tha thứ: "Không ngờ em lại bắt chước anh làm cái trò này."

"Hừ, anh cũng biết trò này không vui mà."

"Được, sau này không chơi nữa, được chưa? Mau nói cho anh biết, vì sao em lại cho rằng bạn anh là phụ nữ?"

"Bởi vì chỉ có phụ nữ, anh mới yên tâm dẫn em đến để làm bạn bè thôi. Nếu như là nam, đừng nói là bạn bè bình Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, thường, dù là người xa lạ thì anh cũng không giới thiệu để em quen."

Hoàng Phủ Chính hơi sững sờ, cô khiến anh nửa tin nửa ngờ nên lại hỏi: "Em nói vậy là sao?"

"Chẳng lẽ không phải à? Hiện tại không phải anh đang hi vọng em đừng nên có mối quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào khác hay sao? Có như vậy, em mới hoàn toàn thuộc về anh, bất cứ người đàn ông nào cũng đừng mong có cơ hội tranh giành với anh."

Quý Tiểu Đông nói lời này khiến Hoàng Phủ Chính phải mất một khoảng thời gian rất dài để tiêu hoá, cuối cùng mới chậm rãi lý giải được ý của đối phương. Có thể cô cũng có đạo lí của riêng mình nhưng đối với anh tình yêu không phải là tất cả. Ngoại trừ bạn gái hoặc vợ thì anh cũng nên có bạn bè, đồng nghiệp, thân nhân chứ lẽ nào đã có người yêu thì anh không cần gì khác nữa hay sao?

Tuy Hoàng Phủ Chính cảm thấy khó tin nhưng anh cũng không muốn phản bác. Ngược lại, Quý Tiểu Đông cứ lại quấn quít quanh anh hỏi: "Thế nào? Em đoán có đúng không?"

"Em chờ một chút sẽ biết."

"Anh thật đáng ghét."

Thang máy phát ra âm thanh dễ nghe "Keng ——", Hoàng Phủ Chính nhéo má Quý Tiểu Đông  nói: "Đi nhanh đi, đến đó em sẽ biết người đó là nam hay nữ thôi.”

"Em cho anh biết, món nợ này em sẽ nhớ kỹ, hôm nào có cơ hội anh nhất định phải trả lại."

"Được rồi, cười lên nào, hãy mỉm cười. Đúng, hãy duy trì bộ dáng này, bây giờ em đẹp rồi đấy."

Quý Tiểu Đông cũng nhanh chóng cười gượng gạo, sau khi sự bất mãn qua đi cô lại lập tức khôi phục trạng thái tươi cười ngọt ngào nhất, thân thiết nhất. Hoàng Phủ Chính lại móc chìa khoá mở cửa sau khi ra khỏi thang máy.

"Mời vào."

Khuôn mặt Hoàng Phủ Chính nở nụ cười nhạt nhòa khiến người ta cảm thấy anh giống như một tay thợ săn đầy kinh nghiệm.

Thợ săn ư?

Thần trí Quý Tiểu Đông luôn luôn ngây ngốc thế nhưng lúc này bỗng trở nên thông minh lạ thường. Cô kinh ngạc hỏi: "Tại sao anh có chìa khoá nhà bạn anh?"

"Lần này anh không muốn em đoán mà muốn em trực tiếp vào tham quan. Lời anh nói rất có khả năng là giả, em vẫn nên bước vào để biết sự thật.”

"Bạn anh là đàn ông sao? Tuyệt đối đừng nói cho em biết rằng anh có chìa khoá nhà của phụ nữ. Em không thể chấp nhận được đâu."

"Đứng ở ngoài suy nghĩ lung tung, chi bằng bước vào để biết thực hư."

Không biết tại sao, Quý Tiểu Đông đột nhiên nhút nhát như con rùa đen rút đầu. Cô có chút chần chờ nói: "Nhưng  —— em sợ."

"Em sợ cái gì?"

"Em không biết."

Hoàng Phủ Chính dùng chút sức lực kéo Quý Tiểu Đông trực tiếp bước vào.

Đó là một căn hộ cao cấp, cửa đi vào rất rộng rãi, thoáng mát khiến cô cảm thấy có chút kỳ lạ. Hơn nữa ở một bên tường được đặt bốn cửa sổ lớn sát đất. Quý Tiểu Đông lập tức bị hấp dẫn bởi cảnh tượng này, cô hầu như không nhịn được muốn chạy qua xem phong cảnh trên ban công.

"Phòng này thật là đẹp! Bạn anh thật sự biết cách thưởng thức. Đúng rồi, anh ấy đâu?"

"Anh ta ở trên lầu, anh đi gọi anh ta, em trước tiên ở dưới tham quan một chút."

"Được, anh đi đi."

Không để ý tới Hoàng Phủ Chính, Quý Tiểu Đông một thân một mình chạy về phía sân thượng. Quả nhiên, phong cảnh gần đó thu hút ánh mắt cô. Nơi đây thật sự rất đẹp, chẳng trách xã hội lại có, nhiều người muốn liều mạng kiếm tiền để được sở hữu một căn hộ như thế này. Cô cũng vậy, chờ đến khi cô được thăng chức thì cũng sẽ sở hữu được nó.

Quý Tiểu Đông lo chủ nhân sẽ xuống lầu nên liền trở về phòng khách. Bên trái cửa sổ sát đất là một quầy bar dài khoảng ba mét được làm bằng gỗ, mặt sau lại bày ra vô số loại rượu hảo hạng.

Chưa kịp mở miệng than thở thì cô nghe tiếng của Hoàng Phủ Chính vang lên: "Em yêu, lên đây một chút."

Quý Tiểu Đông tưởng như mình nghe lầm, cô lặp lại lần nữa: "Lão đại, anh đang gọi em?"

"Đúng đấy, em mau lên đây."

Tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái, hơn nữa lại chưa có sự đồng ý của chủ nhân mà lại tự ý vào nhà người khác cũng có chút không lễ phép nhưng cô vẫn nghe lời anh đi lên cầu thang.

Cô đi lên lầu, lại không thấy bóng dáng của Hoàng Phủ Chính đâu thì nhỏ giọng nói: "Lão đại, anh ở đâu?"

Hoàng Phủ Chính từ trong một gian phòng đi ra, cười nói với cô: "Anh ở đây, mau tới đây đi."

Quý Tiểu Đông  lại bước nhanh tới gần, cô dừng lại ngay cửa, hướng vào phòng nói với Hoàng Phủ Chính: "Lão đại, bạn anh không có ở đây sao? Chúng ta cứ tuỳ tiện vào nhà của người khác cũng không hay lắm."

Hoàng Phủ Chính không nói gì, chỉ ngã người nằm lên giường lớn, còn Quý Tiểu Đông kinh ngạc đến độ sững sờ. Cô vội vã nhìn hai bên một chút, phát hiện ở đây không có ai nên mới vội vã cuống cuồng nói với anh: "Này, anh đang làm gì vậy? Mau đứng lên, bạn anh đến mà thấy thế sẽ trách anh đấy."

Thấy đối phương không có bất kỳ phản ứng nào, hơn nữa còn nhắm mắt lại giả bộ  ngủ, Quý Tiểu Đông không để ý quá nhiều, cô bước nhanh chân lại gần kéo tay Hoàng Phủ Chính nói: "Anh lại còn dám ngủ trên giường của người ta? Cẩn thận coi chừng bạn anh có bệnh thích sạch sẽ."

"Cái gì mà bệnh thích sạch sẽ hay không? Đây là phòng của anh, anh thích ngủ ở đâu thì sẽ ngủ ở đó." Hoàng Phủ Chính nói xong, cũng dùng chút sức kéo tay Quý Tiểu Đông khiến cô trực tiếp ngã vào lòng anh.

Đầu tiên Quý Tiểu Đông bị Hoàng Phủ Chính doạ giật mình, tiếp theo lại bị sự dằn co trên giường làm chấn động đến mức chóng mặt. Cô vội vã ngồi lên, hai mắt nhìn chằm chằm đối phương, muốn biết có phải anh đang nói đùa hay không.

"Đồ ngốc, mới vừa rồi em còn hỏi anh tại sao có thể có chìa khoá vào đây. Giờ đã biết đáp án rồi chứ?"

"Ở đây là nhà anh sao? Ba anh không có ở nhà sao?"

"Ở đây không phải là nhà anh, phòng này anh mới mua. Có điều, anh chuẩn bị xem nó như ngôi nhà thứ hai của mình."

Khuôn mặt Quý Tiểu Đông cũng không thể hiện bất kỳ tâm tình nào, cô cố ý bày  ra dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra hỏi: "Hả? Anh dự định ở đây giấu Kim Ốc Tàng Kiều (Kim ốc tàng kiều dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.) sao?"

Hết chương 142.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 142
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...