Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 162

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit: Sóc Là Ta

Quý Tiểu Đông giúp đỡ anh dọn dẹp đồ đạc xong, đang muốn chuẩn bị nhấc chân rời đi thì Hà Trùng lại nói với cô: "Phiền cô đến đây giúp tôi trông đồ đạc ở đây một chút, tôi đi lái xe tới đây."

"Anh có xe à?"

"Chờ lát nữa cô thấy xe nhớ đừng cảm thấy kỳ lạ." Hà Trùng cười cợt, rất nhanh sẽ đến gần gara lái xe đến, đó là một chiếc Audi rất đẹp.

"Rất đẹp đúng không? Nhưng tôi thấy trong mắt cô không có nhiều kinh ngạc lắm."

"Bởi vì anh đã báo trước với tôi rồi."

"Ha ha, chúng ta đi thôi."

Hà Trùng chở Quý Tiểu Đông đến quán cà phê trên đảo, sau khi đã tìm được bàn thì Hà Trùng chủ động đề nghị: "Quán Lam Sơn này khá đặc biệt, cô có muốn uống một ly?"

"Ừ, cảm ơn anh, có điều gần đây khẩu vị cũng không được tốt nên không thể uống những đồ uống có chất kích thích. Hơn nữa hiện tại tôi có chút đói bụng nên anh gọi giúp tôi một phần điểm tâm là được rồi."

"Đồ ngọt là được đúng không?"

Quý Tiểu Đông có cảm giác nơi mềm mại riêng tư nhất đang bị anh nhẹ nhàng đụng chạm. Nếu như cô mở miệng nói chuyện nữa vậy thì hoàn toàn có vẻ dư thừa. Thế nên, cô chỉ gật đầu cười cười. Loại cảm giác bị người hiểu rõ, bị người chăm sóc thật sự khiến cô cảm động đến rơi lệ.

Hà Trùng cũng nhanh chóng kêu vài món, chờ sau khi người phục vụ rời đi thì anh e dè mở miệng hỏi: "Cô hãy kể một, chút về chuyện của mình đi. Đương nhiên, không cần quá tỉ mỉ, chỉ cần kể đại khái là được rồi."

"Đó là một chuyện có liên quan với người tôi yêu. Tôi yêu anh ấy, anh ấy yêu tôi nhưng không biết thế nào tôi vẫn có cảm giác mình bị tổn thương. Vì vậy, tôi mới muốn rời đi."

"Rõ rồi. Đương nhiên, tôi cũng không phải muốn khuyên cô ở lại, chẳng qua là cảm thấy nếu như cô có thể thả xuống thì dù bất luận cô ở nơi nào cũng không đáng kể. Thế nhưng nếu như cô không thể buông xuống được thì dù cô có trốn đến chân trời góc biển cũng vẫn sẽ nhớ mãi không quên. Chính vì thế, tôi đề nghị cô nên dũng cảm một chút, làm một điều mà cô chưa từng nghĩ đến."

"Đề nghị tôi nên rời bỏ mảnh bầu trời nhỏ kia mà hãy bắt đầu một cuộc sống mới ở khu vực gần đây sao?"

"Hoàn toàn chính xác."

Quý Tiểu Đông lấy tay phải chống quai hàm mình, cảm thấy rất hứng thú hỏi: "Tại sao anh không hy vọng tôi rời khỏi thành phố này?"

"Ở đây không phải là thành thị đầy đau khổ mà. Tôi rất thích nó, hơn nữa tôi hi vọng tất cả mọi người cũng yêu thích nó giống tôi như vậy."

"Tôi đồng ý với anh rằng sẽ suy nghĩ về điều đó một chút. Vậy bây giờ anh cũng nên nói một chút chuyện của mình chứ?"

"Con người của tôi cũng khá đơn giản, tự nhận rằng mình có tài nên hai năm trước một mình đến nơi này. Qua một thời gian tìm việc làm cộng với việc không hợp với khá nhiều người nên cuối cùng bị ép phải đi làm ca sĩ lang thang tự mình kiếm sống nuôi thân. Rất vui mừng, tôi cũng lại tiếp tục kiên trì, hơn nữa hiện tại càng có nhiều người bắt đầu nhận ra năng lực của tôi. Hiện tại cuộc sống của tôi cũng tính là tạm ổn."

"Anh có thể mua được chiếc Audi đẹp như thế này, quả thực cũng không khó lắm."

Cũng không biết tại sao Hà Trùng lại đột nhiên nở nụ cười, anh giải thích nói: "Thực ra tôi cũng không có nhiều tiền, chỉ có thể nói là sinh hoạt tạm ổn thôi. Thế nhưng tôi thích hát rong ở đầu đường như như thế này, tuy rằng tôi vẫn còn làm thêm ở một ít sàn giải trí khác nhưng số tiền kiếm được cũng đủ cho tôi chi tiêu. Dù vậy, tôi vẫn thích biểu diễn ở  đầu đường."

"Tại sao?"

"Tôi chỉ trả lời vấn đề này với những ai làm bạn tôi, còn xưa nay tôi sẽ không trả lời đối với người xa lạ."

"Anh đang ép tôi làm bạn với anh sao?"

"Là mời không phải ép."

Quý Tiểu Đông cũng quên đi câu hỏi mình đang hỏi mà cô lại như một người hiếu kỳ tự hỏi ngược lại: "Tại sao?"

"Bởi vì tôi cảm thấy cô có thể làm bạn."

"Tôi có thể nói đó là do lúc nãy tôi đã bố thí tiền vào thùng nên anh có thể muốn tôi làm bạn?"

Hà Trùng nhếch mày kiếm thật dài của mình, giọng điệu cũng bỗng nhiên nhanh hơn hỏi ngược lại Quý Tiểu Đông: "Vậy vừa nãy lúc cô bỏ tiền vào rương thì cô cũng cho đó là bố thí sao?"

"Đương nhiên là không."

"Vậy tôi cũng không."

Quý Tiểu Đông bắt đầu trầm mặc, lời nói của Hà Trùng cũng không có hùng hổ doạ người nhưng chí ít truớc khí thế mạnh mẽ như vậy cũng khiến cô có cảm giác mình không thể từ chối anh.

Rất nhanh, những món họ gọi được đưa tới, Quý Tiểu Đông nhìn bữa ăn khá thịnh soạn kia thì bỗng cũng có cảm giác thèm ăn.

Hà Trùng chỉ nếm thử một ngụm cà phê, hài lòng nhìn Quý Tiểu Đông đang ăn từng chút một. Thậm chí anh không đành lòng mở miệng nói chuyện với cô để tránh làm phiền đối phương vì đang ăn mà phải dừng lại nói chuyện với mình.

"Có phải dáng vẻ tôi khi ăn rất xấu xí không? "

"Mặc kệ là làm gì thì phụ nữ vẫn xinh đẹp nhất."

"Anh rất biết cách nói chuyện."

Mặc kệ lời khen ngợi hay vô tình nịnh hót, Hà Trùng cũng thật lòng đáp lại nói: "Thật sao? Đây là lần đầu tiên tôi được một người phụ nữ xinh đẹp như cô khen đấy."

"Anh lại như vậy nữa rồi."

"Được, tôi không nói nữa, cô tiếp tục ăn đi."

Quý Tiểu Đông cũng không khách khí, ăn tiếp cho đến khi hết sạch, cô còn uống thêm mấy ngụm nước chanh miễn phí. Sau khi nuốt xuống tất cả thức ăn thì mới hài lòng dừng lại việc ăn uống.

Hà Trùng lại tỏ vẻ thản nhiên, tựa như cười mà không cười, mở miệng nói: "Thứ lỗi cho tôi phải nhắc nhở cô, cô nên suy nghĩ một chút xem mình có nên tiếp tục ở lại nơi này hay không."

"Tại sao anh lại muốn giúp đỡ tôi?"

"Tôi không được phép giúp đỡ người khác sao?"

"Rất vui vì được anh giúp đỡ."

"Tôi cũng nhất định rất vui vì được giúp đỡ cô."

Cứ như vậy, Quý Tiểu Đông được Hà Trùng giúp đỡ. Nói một cách chính xác là cô bị anh ta dẫn về chỗ ở của anh.

Sau khi Quý Tiểu Đông được anh dẫn vào trong nhà thì cô cố ý dùng giọng điệu chua xót hỏi: "Một mình anh ở căn nhà rộng lớn thế này sao? Sẽ không quá lãng phí chứ? Lẽ nào anh không biết nơi này tiền thuê rất đắt sao?"

"Đây là ngôi nhà hai năm trước tôi cùng người khác thuê. Sau đó anh ta bỏ đi, mà tôi không hề rời đi. Mặt khác, bởi vì kinh tế cũng Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, cho phép nên tôi tiếp tục ở lại."

"Mới vừa rồi anh còn nói mình không có tiền, thế mà lại mua xe Audi, ở nhà lớn. Lẽ nào anh không sợ tôi sẽ hại anh để cướp tài sản?"

Hà Trùng tựa lưng vào cửa lớn, giọng lười biếng trả lời: "Nói một cách chân thật, tôi cảm thấy cô cũng không thiếu tiền."

"Anh cho rằng tôi rất có tiền?"

"Chí ít xem bộ dáng cô cũng là người có tiền."

Quý Tiểu Đông cũng bắt chước bộ dáng chống tay phải lên tường giống Hà Trùng, chân sau lại hơi dùng sức, chân còn lại để lên phía trên. Cô hào phóng cười thẳng thắn nói: "Làm sao mà biết? Hay là bởi vì mới vừa rồi tôi mới ra tay rộng rãi với anh? Tôi cũng không sợ nói thật với anh, trong túi của tôi cũng chỉ có hơn tám trăm nguyên tiền, giữ lại hai trăm nguyên chuẩn bị cho việc đón xe, còn lại đều cho anh."

"Tôi tin cô nhưng trông dáng vẻ và dung mạo cô giống như người có tiền, hoặc là nói cô có khí chất của những người có tiền."

"Tha thứ cho tôi nói thẳng, anh muốn giúp đỡ tôi cũng không phải là bởi vì cảm thấy tôi có tiền. Nói một cách khác, hay là anh biết nếu anh là người có tiền, tương lai cũng sẽ có một ngày bị tôi tìm tới cửa. Lúc đó, hẳn là anh phải tốn một số tiền để hối lộ làm tiền thù lao?"

Hà Trùng nhìn chằm chằm Quý Tiểu Đông khoảng mấy giây, đột nhiên anh mở ra một cánh cửa khác và đi trở về phòng của mình.

"Xin lỗi, tôi không phải có ý đó, chỉ muốn đùa với anh thôi. Bởi vì căn bản tôi không phải người có tiền, cũng không muốn người khác nói mình là người có tiền." Ý thức được mình dường như đã nói bậy nên Quý Tiểu Đông vội vã đi theo phía sau anh xin lỗi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 162
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...