Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 121

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Quý Tiểu Đông quay đầu nhìn lại, đó là Hoàng Phủ Chính, chỉ thấy trên mặt của anh rõ ràng có tia ẩn nhẫn, thật giống như đang chịu đựng nỗi thống khổ to lớn không thể nói ra lời.

Trầm Tư Dĩnh cũng nhìn thấy, cô sợ đến nỗi vội vã quay đầu lại nhìn Quý Tiểu Đông nói: "Vậy tôi đi trước, cô ….bảo trọng."

Nhìn vẻ mặt đối phương nhìn mình như đang cầu phúc, trái tim nhỏ đáng thương của Quý Tiểu Đông như run lên một nhịp đập nhưng anh ấy lên tiếng gọi cô lại là đang muốn dạy dỗ cho mình một bài học sao?

Cuối cùng Trầm Tư Dĩnh cũng nhẹ nhàng bước chân ra khỏi cửa, Quý Tiểu Đông ý thức được trong phòng họp chỉ còn lại mình cô và Hoàng Phủ Chính. Lúc này cô nhất thời cảm thấy lo lắng và bất an như một đứa trẻ đang sai phạm lỗi lầm đứng cúi đầu không nói lời nào.

Từ chỗ ngồi của mình, Hoàng Phủ Chính đứng lên, đẩy chiếc ghế ra phía sau từ từ tiến về phía Quý Tiểu Đông.

Mãi đến khi nhìn thấy tận mắt đôi giày tây màu đen của Hoàng Phủ Chính xuất hiện trước mắt mình, cô mới hốt hoảng lùi lại, sợ hãi giống như chú thỏ nhát gan lấy hết dũng khí mở miệng nói xin lỗi: "Xin lỗi, tổng giám đốc, hôm nay tôi không nên phản đối ý kiến của anh."

Hoàng Phủ Chính không nói gì, chỉ một mực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô không nói một lời. Mà trong lòng Quý Tiểu Đông, càng thêm nhút nhát, lại muốn giải thích thêm.

"Tôi —— "

Chưa nói được hết câu, cô lại bị Hoàng Phủ Chính đang đứng chắn trước mặt cô cúi xuống chặn ngay cái miệng đang lắp bắp định nói gì nữa.

Tổng giám đốc lại cưỡng hôn mình???

Bị hù dọa đến tâm trí mơ hồ, Quý Tiểu Đông ngẩng đầu lên muốn ngăn anh lại nhưng đối phương lại càng tiến sát ôm cả vòng eo mềm mại của cô khiến cô không cách nào chống cự được, thậm chí anh còn cố tình ấn môi mình sâu vào trong miệng lưỡi của Quý Tiểu Đông.

Hoá đá ngay tại chỗ, Quý Tiểu Đông đơn giản chỉ còn cách cảm thụ nụ hôn đầu đẹp đẽ của mình. Cô căng thẳng vì toàn thân thể mình đang cương cứng, hai tay vô lực vung vẫy trên không trung muốn tiếp tục đẩy Hoàng Phủ Chính ra nhưng lại sợ mình sẽ lại làm anh tức giận lần nữa.

Đây có được xem là sự trừng phạt anh dành cho cô hay không?

Chỉ vỉ mình nói vài câu không hợp ý anh nên anh liền muốn trừng phạt miệng cô. Vậy nếu như cô dùng tay hay chân phản đối anh thì chẳng phải anh muốn cắt luôn tay chân cô cũng nên.

Nghĩ tới đây, Quý Tiểu Đông đột nhiên tỉnh lại, cô dùng sức đẩy Hoàng Phủ Chính ra để mình có cơ hội hít thở từng ngụm khí oxi trong lành.

Riêng Hoàng Phủ Chính đang hưởng thụ đôi môi ngọt ngào như kẹo đường của Quý Tiểu Đông thì lại bị cô phản kháng. Sâu trong thâm tâm anh, anh cũng chưa hề nghĩ tới cô lại dám đẩy mình ra, đúng là một người phụ nữ ăn gan hùm mật báo.

Trong lòng tràn ngập mãnh liệt ý muốn chinh phục cô, Hoàng Phủ Chính lại lần nữa áp sát vào Quý Tiểu Đông, môi mỏng như cuồng phong bão tố từng trận đánh úp xuống đôi môi anh đào của cô. Lại cũng không để ý tới đối phương vừa mới bổ sung thần trí, anh như kẻ thống trị đi xâm lược những kẻ dưới tay anh, bá đạo dùng đầu lưỡi cạy ra hàm răng cùng bờ môi đẫy đà đang có ý đối kháng với anh, thậm chí anh còn cố tình dùng đầu lưỡi mình để trêu đùa khóe môi cô.

Mà lúc này Quý Tiểu Đông nhất thời cảm thấy trán mình nóng sốt từng trận, máu cũng nhanh chóng dồn lên não, may là chính mình không bị bệnh cao huyết áp, nếu không đoán chừng cô sẽ bị té xỉu ngay tại chỗ. Nhưng nghĩ lại, giằng co qua lại với anh như vậy thật sự cảm thấy rất mắc cỡ. Thân thể đang bị tổng giám đốc ôm chặt lấy không nói, mà đôi môi cũng cứ thế bị anh kìm hãm không thể thoát ra được.

Hoàng Phủ Chính chưa từng nghĩ đôi môi nhỏ nhắn xinh đẹp của Quý Tiểu Đông lại có mùi vị thơm ngọt như thế. Giờ phút này, anh như kẻ nghiện heroin, biết rõ sẽ doạ đối phương sợ nhưng anh không thể dừng lại được, thậm chí còn có ý nghĩ mình nên ra tay mạnh hơn để bắt nạt đối phương.

Từ trong ánh mắt đối phương, Quý Tiểu Đông lại như nhìn thấy trong mắt anh hoàn toàn là lửa dục. Tuy rằng chưa từng trải qua những sự việc như thế này bao giờ nhưng cũng không có nghĩa là cô không biết những điều cơ bản như thế. Nghĩ vậy, cô vội vã lại lần thứ hai muốn đẩy Hoàng Phủ Chính ra nhưng đối phương lại như là một con báo đang săn mồi nhìn chằm chằm vào cô, anh cũng không di chuyển thân mình chút nào. Sức lực của cả hai chênh lệch nhau quá lớn nên cô đành phải nhượng bước vỗ vào vai Hoàng Phủ Chính như muốn nhắc nhở anh mau mau dừng lại.

Ngược lại, Hoàng Phủ Chính càng ngày càng ép tới, mãi đến tận khi thấy cô không còn chỗ trốn, anh ép thân mình thật chặt lên thân thể Quý Tiểu Đông, áp chặt cô lên bàn. Sau đó, anh lại duỗi cánh tay dài ra ôm trọn gáy cô để khuôn mặt cô hướng về phía anh. Lần này anh rốt cuộc cũng an bình hành động theo cách anh muốn.

Cứu mạng! Ai tới cứu cô với?

Quý Tiểu Đông căng thẳng đến mức muốn bất tỉnh ngay lập tức, chạy trốn không được nên lúc này cô cũng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt cắn răng chịu đựng sự tấn công của Hoàng Phủ Chính đối với mình. Cô cũng không còn giãy dụa, tùy ý đối phương nuốt trọn môi lưỡi trong khoang miệng mình mà mình thì chỉ có thể bất lực cam chịu.

Rất lâu sau đó, không khí yên tĩnh lại, Quý Tiểu Đông cũng nhanh chóng cảm giác được việc bị Hoàng Phủ Chính cưỡng hôn cũng không phải là vấn đề ghê gớm và phản cảm như cô vẫn nghĩ. Cô dũng cảm thưởng thức nụ hôn nồng nhiệt từ đôi môi anh mang lại, xem đầu lưỡi đối phương như ngụm nước suối tinh khiết trong veo mà lại dễ ngửi, thậm chí còn khá giống nha phiến khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được. Đầu óc choáng váng cô chỉ có âm thầm cầu khẩn loại cảm giác tuyệt vời mà xa lạ này có thể vẫn cứ tiếp tục kéo dài, tốt nhất là kéo dài mãi mãi, đừng bao giờ ngừng lại.

Sau khi cưỡng hôn thành công, trong lòng Hoàng Phủ Chính vừa cảm thấy đắc ý vừa hồi hộp lẫn lo lắng. Xem ra cô gái nhỏ này căn bản cũng không phải là đối thủ của mình mà.

Hộc…. thiếu oxi, thở hổn hển….. một loạt những hành động mập mờ khiến Quý Tiểu Đông rốt cục không nhịn được muốn đầu hàng. Trong lòng cô, một mặt không muốn buông thả những vị ngọt ngào nồng đậm như thế, một mặt lại muốn anh thả ra để mình có cơ hội hít thở không khí trong lành.

Lượng hô hấp của phái nam quả nhiên lại mạnh hơn nhiều so với phái nữ. Sau khi Hoàng Phủ Chính vừa thả Quý Tiểu Đông ra, anh bình tĩnh đứng nhìn khuôn mặt hồng phấn như hoa của cô nhưng hai tay vẫn còn  ôm thật chặt đối phương không buông tha.

Khi đã lấy lại tỉnh táo, Quý Tiểu Đông vẫn không có dũng khí ngước lên, cô cứ lơ là nhìn đâu đó chứ cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng của Hoàng Phủ Chính. Cuối cùng, khi đã cảm thấy bình tâm được đôi chút, cô cũng vội vàng mở miệng nói: "Xin lỗi, khi nãy tôi không cố ý phản đối đề nghị của anh, rất xin lỗi vì để anh hiểu lầm. Mọi chuyện hôm nay xem như không có chuyện gì, tổng giám đốc cũng đừng để trong lòng."

Hoàng Phủ Chính vươn cánh tay dài chuyển qua hai vai Quý Tiểu Đông, nhẹ nhàng đỡ lấy đầu đối phương nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng của cô, dường như anh muốn thấy linh hồn của cô đang trốn trong nơi sâu thẳm tối tăm kia.

Một lúc lâu sau, Hoàng Phủ Chính mới từng chữ từng chữ nói: "Anh yêu em."

"Hả?"

"Anh nói anh yêu em."

Lần này Quý Tiểu Đông tuyệt đối nghe rõ ràng, mà câu nói này so với nụ hôn dài lâu lúc nãy càng làm lòng cô chấn động hơn. Đôi môi cùng con mắt cô đều trợn tròn lên, thật giống là đang chứng kiến một việc lạ lùng, cô muốn nói nhưng lại thôi: "Tổng giám đốc anh —— "

"Em có yêu anh hay không?"

Đây có được xem như việc tỏ tình không nhỉ? Từ lúc sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên cô gặp phải cách tỏ tình quái dị như thế.

Lạ lùng thì cứ lạ lùng đi nhưng tại sao anh lại cứ một mực âu yếm xong lại tỏ tình với mình như vậy? Anh ưu tú như vậy, lẽ nào sẽ thích một cô gái bình thường đến nỗi không có gì đặc biệt như cô đây?

Quý Tiểu Đông cũng không còn cách nào khác, đành dời ánh mắt mình đi chỗ khác. Cô liên tiếp chớp mắt đến mấy lần, hi vọng mọi chuyện trước mắt đều chỉ là ảo giác mà thôi.

Nhưng dù cô có chớp mắt cả trăm ngàn lần thậm chí có nhắm mắt lại thì Hoàng Phủ Chính vẫn đang sống sờ sờ và đứng trước mặt mình. Hơn nữa anh lại rất bình tĩnh, đang chờ đợi cô hồi phục tư thế ban đầu.

Cô đưa tay ra sờ lên trán đối phương, không có đốt nào trên trán sao?

Hoàng Phủ Chính cũng từng suy nghĩ qua rất nhiều trường hợp về phản ứng của  Quý Tiểu Đông khi nghe mình tỏ tình nhưng dù nghĩ như thế nào anh cũng chưa từng nghĩ tới cô sẽ xoa trán mình như lúc này.

Hết chương 121

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 121
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...