Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 159

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Mint: [Bộ cậu giỏi lắm à?]

Trần Trác: [Giỏi hơn cậu!]

Mint: [Vậy chỉ thêm một chiêu nữa đi?]

Mặc dù Trần Trác không có nhiều kinh nghiệm thực tế, nhưng đầu óc linh hoạt,

còn nhiệt tình.

Cố Ngộ vốn chỉ muốn nói chuyện cho vui, nào ngờ Trần Trác lại nghiêm túc.

Trần Trác: [Rượu là cái cớ tốt nhất để đàn ông "Bộc lộ bản chất".]

Mint: [? Sao nghe không giống lời nói đứng đắn.]

Trần Trác: [Ai bảo cậu xanh vậy, vừa muốn giữ hình tượng trong sáng, vừa

muốn nghĩ bậy.]

Mint: [Tôi nghĩ bậy hồi nào chứ.]

Trần Trác: [Ồ, vậy chúc hai người mãi mãi yêu kiểu Plato, sau khi kết hôn nắm

tay nhớ nói với tôi, tôi gọi điện chúc mừng cho.]

Câu này quả thật đã chạm đúng nỗi đau của Cố Ngộ rồi.

Đàn ông không thể thừa nhận mình không được, nhưng có thể nghĩ cách trở nên

giỏi hơn.

Cố Ngộ vừa tự an ủi vừa gửi.

Mint: [... Cậu nói tiếp đi, tôi nghe.]

Trần Trác: [Tin tôi đi, không có cô gái nào có thể từ chối bạn trai say xỉn, nhất

là khi cậu đẹp trai như vậy.]

Mint: [Khả năng uống rượu của tôi không tốt, sợ uống xong là ngủ luôn.]

Trần Trác: [Ai bảo cậu say thật, không biết giả vờ à???????!!!!!!]

Qua nhiều dấu hỏi chấm than trên màn hình Cố Ngộ cũng có thể nghe thấy

tiếng gào thét xé lòng của Trần Trác.

Mint: [Sợ diễn không giống.]

Trần Trác: [Giả vờ say rượu là dễ nhất, nhớ ba bí quyết, chớp mắt phải chậm,

nói chuyện phải nhẹ nhàng, khi đưa ra yêu cầu xấu hổ nhất định phải thêm "Anh

không say, anh rất tỉnh táo".]

Cố Ngộ vốn định mắng Trần Trác sao suy nghĩ bẩn thỉu thế, nhưng nghĩ lại, bản

thân cũng không phải thánh nhân, càng không phải là nhà sư.

Anh cũng 28 tuổi rồi, là một người đàn ông bình thường, có nhu cầu và mơ

tưởng về mặt đó là chuyện tự nhiên nhất.

Huống hồ còn là đối với người mình thực sự thích và muốn có trách nhiệm.

Cố Ngộ cảm thấy nói chuyện tiếp với Trần Trác sẽ rất nguy hiểm, nên anh tìm

đại một cái cớ rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

Trước tiên Cố Ngộ nhìn qua một lượt, trong nhà Thang Ninh không có thứ gì

giống tủ rượu, vốn nghĩ lúc này ra ngoài mua rượu thì trông cố ý quá thì đột

nhiên nhớ ra trong xe mình có một chai rượu vang.

Vì trước đây anh từng gặp tình huống bị gọi đi gặp khách hàng đột xuất, có lúc

không kịp chuẩn bị sẽ mất lịch sự, nên Cố Ngộ luôn để một hai chai rượu vang

trong cốp xe phòng khi cần.

Không ngờ lại có thể phát huy tác dụng vào lúc này.

Mặc dù ban đầu anh không muốn chấp nhận đề xuất của Trần Trác, nhưng anh

cảm thấy dường như mọi thứ đều đang chỉ dẫn anh phát triển theo hướng đó.

Cả buổi chiều Thang Ninh ngoài đi vệ sinh và uống nước thì không ra khỏi

phòng.

Cố Ngộ tìm cơ hội lén lút như kẻ trộm lấy rượu vang từ xe ra, bữa tối anh định

làm một bữa tây đơn giản, áp chảo bò bít tết kèm một ít rau, còn làm cả đĩa hoa

quả, kết hợp mặn ngọt dinh dưỡng cân bằng.

Thang Ninh cũng không ngờ cuộc họp hôm nay lại kéo dài như vậy, và sau khi

họp xong lại rất gấp gáp cần tài liệu, khiến cả ngày thứ bảy của cô hoàn toàn bị

hủy bỏ.

Sau khi hoàn thành và gửi bản thảo tài liệu, Thang Ninh thở phào nhẹ nhõm,

thấy trời đã gần tối, cô tưởng Cố Ngộ sẽ trách móc, đã chuẩn bị tinh thần "Tự

nguyện nhận phạt", nào ngờ vừa mở cửa phòng ra đã thấy cảnh Cố Ngộ đang

mặc tạp dề bày dao nĩa.

Thấy Thang Ninh, Cố Ngộ nghiêng đầu cười nói với cô: "Vất vả cả ngày, em

cực khổ rồi, mau đến ăn cơm đi."

Thang Ninh bỗng có cảm giác ảo tưởng.

Một cảm giác như đang chơi game otome vậy.

Đây hoàn toàn không giống như chuyện xảy ra trong thế giới thực.

Tất nhiên Cố Ngộ cũng có những tính toán nhỏ trong lòng, dù sao tối nay cũng

phải mượn rượu để... Làm gì đó, bây giờ đương nhiên phải làm tốt hình tượng

người chồng chiều chuộng vợ.

Như vậy lát nữa càng dễ phát huy.

Cố Ngộ vừa rót rượu vừa giả vờ thoải mái nói: "Để chúc mừng hôm qua anh kết

thúc một dự án lớn, tiện thể an ủi em bận rộn cả ngày, uống chút rượu ăn

mừng."

Thang Ninh cũng không nghĩ chai rượu này từ đâu ra, chỉ cảm thấy khung cảnh

này ấm áp và lãng mạn.

Cảnh tượng chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết và phim thần tượng này, khi xảy ra

trong cuộc sống thực, không tránh khỏi khiến người ta có cảm giác ảo tưởng

mình là nữ chính của câu chuyện.

Trong lúc ăn, Cố Ngộ liên tục cẩn thận mời rượu, vừa rót rượu vừa nói: "Bình

thường uống chút rượu vang tốt cho sức khỏe đấy."

"Bình thường đâu có thời gian uống rượu." Thang Ninh cảm thán: "Em vẫn luôn

nghĩ uống rượu vang là thú vui của người giàu có và nhàn rỗi."

"Không phải bình thường ra ngoài em với Cố Lê rất thích uống rượu sao?"

"Cũng chỉ một tháng một lần, để xả những cảm xúc tiêu cực tích tụ trong một

tháng thôi!" Thang Ninh không muốn xác nhận hình tượng nghiện rượu của

mình, cố gắng giải thích: "Hơn nữa vì khả năng uống rượu của em cũng không

tốt lắm, nên thường chỉ nhấm nháp chút bia."

"Ồ... Khả năng uống rượu không tốt lắm à..." Cố Ngộ vừa nói vừa lén lút rót

đầy ly của cô: "Tửu lượng thế nào?"

"Chắc là cũng tốt." Thang Ninh cũng không chắc lắm: "Dù sao mỗi lần uống

rượu xong em đều về nhà ngủ ngay, chắc cũng không có cơ hội thể hiện tửu

lượng..."

"Ồ... Vậy hay hôm nay anh kiểm chứng một chút nhé?" Cố Ngộ nói chuyện

cũng không quên rót rượu cho mình.

Thang Ninh thỏ trắng ngây thơ lúc này mới phản ứng lại, việc tối nay đột nhiên

có rượu có vẻ hơi kỳ lạ.

Nhưng biểu hiện của Cố Ngộ lại quá bình thường, suốt quá trình anh chỉ rất tự

nhiên trò chuyện với cô.

Lúc thì nói về công việc, lúc thì nói về áp lực, lúc thì nói về việc gần đây mẹ

anh lại giới thiệu đối tượng hẹn hò, dần dần xóa tan sự nghi ngờ của cô.

Nói đến cuối cùng Cố Ngộ tủi thân pha lẫn vô tội hỏi Thang Ninh: "Khi nào em

mới cho phép anh... Thẳng thắn với mẹ anh… Nếu không mỗi lần bà hỏi anh

đều cảm thấy có tội."

Cố Ngộ biết Thang Ninh là người không chịu nổi sự ràng buộc về đạo đức.

"Cái này... Anh cũng có thể nói với gia đình là anh đang yêu mà." Giọng Thang

Ninh nhỏ dần: "Chỉ là đừng nói là em thôi."

"Trước đây anh đã hứa với họ, người yêu tiếp theo nhất định sẽ đưa về cho họ

xem mặt, anh sợ họ dây dưa không thôi, lúc đó sợ bị ép cung một cái lại bán

đứng em..."

Một loạt thành ngữ của Cố Ngộ khiến Thang Ninh vốn đã hơi choáng vì rượu

càng choáng hơn.

Trong đầu còn đang nghĩ cách lảng tránh chủ đề này, nào ngờ giây tiếp theo Cố

Ngộ đột nhiên đứng dậy, lảo đảo đi đến trước sofa, ngồi phịch xuống sofa.

Thang Ninh tưởng là vì nói đến chuyện cô không chịu công khai nên anh không

vui, một mình giận dỗi.

Trong lòng đang nghĩ cách an ủi, đi đến bên cạnh sofa thăm dò: "Anh ổn chứ?"

Lưng Cố Ngộ lún vào sofa, một chân cong lại, chân kia duỗi thẳng ra phía

trước, nhìn về mặt thị giác tỷ lệ cơ thể của anh khá choáng ngợp.

Cố Ngộ không nói gì, chỉ nhìn cô như vậy.

Ánh mắt này khiến Thang Ninh không yên tâm.

Cô nuốt nước bọt nói: "Say rồi à?"

Đã được đối phương chủ động hỏi.

Cố Ngộ nghĩ, đã đến lúc phải "Diễn" rồi.

Anh nhớ lại "Bí quyết" của Trần Trác.

Cố Ngộ giảm tần suất chớp mắt, làm chậm tốc độ.

Và từ góc nhìn của Thang Ninh, điều này trông giống như đang dùng mắt để

quyến rũ.

Đôi mắt đào hoa kia như chứa đựng sương mù, có lẽ vì uống rượu, rõ ràng trong

suốt như thủy tinh, nhưng lại có cảm giác dễ vỡ.

Mỗi lần nhìn nhau, Thang Ninh đều cảm thấy linh hồn mình sắp bị anh câu đi

mất.

Có vẻ chiêu chớp mắt chậm đã rất hiệu quả, Cố Ngộ chuyển sang bước thứ hai:

Nói chuyện nhẹ nhàng.

"Sao? Lo cho anh à?" Giọng Cố Ngộ nhẹ đến mức gần như chỉ dùng hơi thở.

Thang Ninh thậm chí còn không nghe rõ, ghé gần hơn hỏi: "Gì cơ?"

Cố Ngộ nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía mình.

Không ngờ Cố Ngộ sẽ có động tác này, Thang Ninh không đứng vững ngã vào

lòng anh.

Cố Ngộ thuận thế ôm lấy cô, hai người ôm nhau nằm trên sofa trong tư thế rất

thân mật.

Quá thoải mái và mềm mại, khiến Cố Ngộ cảm thấy trái tim mình cũng lún

xuống không ít.

Có lẽ là do men rượu, cũng có thể là "Ý nghĩ xấu xa" tiềm ẩn của anh bị kích

thích.

Cố Ngộ áp sát vào tai Thang Ninh, hơi thở nóng ấm mang theo độ ẩm, giọng

nói có hai phần khàn đặc, âm sắc này thật mê hoặc.

"Anh đột nhiên nhớ ra, trước đây nói ăn lưỡi vịt giống như hôn lưỡi." Cố Ngộ

nghi ngờ mình thực sự hơi say rồi, cũng không biết tại sao đầu óc đột nhiên nảy

ra ý nghĩ này, nhưng đã nói đến đây rồi, không thể rút lại, anh đành tự thuyết

phục mình đã thật sự say, mạnh dạn nói tiếp: "Em thấy giống không..."

"Cái này... Em cũng không biết..." Do xấu hổ, Thang Ninh vùi mặt vào ngực

anh.

Cố Ngộ áp sát tai cô nhẹ nhàng nói: "Cho anh một chút đặc quyền của bạn trai

được không?"

Lần này Thang Ninh nghe rõ, mặc dù cảm thấy giọng nói này khiến cô ngứa

ngáy từ tai đến đầu ngón tay: "Đặc quyền gì?"

Cố Ngộ hai tay ôm lấy eo cô, kéo cô lên ngang tầm với mình, nhìn cô, hơi cụp

mắt xuống, như thể thờ ơ, lại như đang trách móc: "Lần trước không dùng lưỡi."

Cố Ngộ không nói nửa câu sau.

Anh chỉ nhướng mày, vô tình như thể đang diễn đạt và nhắc nhở "Nên lần này

em không thoát được đâu".

Thang Ninh chỉ cảm thấy nhịp tim mình tăng vọt.

Cô chỉ nghĩ đến việc làm sao tìm cớ để thoát thân.

Cô né tránh ánh mắt hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra một lý do thích hợp.

"Anh say rồi, em đi rót cho anh ly nước mật ong nhé."

Nào ngờ ý định trốn chạy bị đối phương nhìn thấu, Cố Ngộ tranh thủ lúc cô

chưa kịp đứng dậy đã ấn lưng cô xuống, kéo cô sát lại gần mình hơn.

Anh cảm thấy không làm gì mạnh mẽ hơn thì không ổn rồi.

Vì vậy anh quyết định áp dụng cả ba chiêu Trần Trác dặn dò một lúc.

Trước tiên là chớp mắt rất chậm, sau đó nhìn chằm chằm vào Thang Ninh,

không cho cô bất kỳ cơ hội nào để tránh né, rồi ghé vào tai cô nói bằng giọng

trầm khàn khiến người ta tê dại: "Anh không say, anh rất tỉnh táo.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 159
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...