Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 204

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sau khi vào thu, thời tiết bắt đầu trở lạnh.

Vì Thang Ninh vẫn chưa sắp xếp tủ quần áo, nên phần lớn quần áo vẫn là đồ

mùa hè.

Sáng ra cửa, Thang Ninh chỉ mặc một chiếc váy liền tay lỡ mỏng manh.

Cố Ngộ đang đổi giày ở cửa thấy cô mặc như vậy thì nói: "Hôm nay nhiệt độ

giảm, em mặc thế này ít quá."

"Không sao đâu." Vì vội vã, tay Thang Ninh còn cầm bánh mì cắn hai miếng:

"Em toàn ở văn phòng không ra ngoài, công ty có điều hòa, nhiệt độ ổn định

mà."

Cố Ngộ định tìm cho cô một chiếc áo khoác, nhưng bị cô giục mãi sắp muộn

nên đành phải vội vã ra cửa.

Đến công ty, Thang Ninh mới phát hiện hôm nay công ty lại bật điều hòa lạnh.

Hơn nữa chỗ ngồi của cô ngay cạnh miệng thổi, bị thổi cả ngày nên cô cảm thấy

đầu hơi đau.

Trưa có một tài liệu khẩn cấp, Thang Ninh bận đến 3 giờ chiều vẫn chưa ăn

cơm.

Gần đây do nhiệm vụ công việc nhiều, nên cả giấc ngủ và ăn uống của cô đều

không được đều đặn.

Sau khi bận rộn xong, cô đột nhiên cảm thấy cơ thể hơi khó chịu.

Đầu hơi choáng váng, đi lại cảm thấy chân như đang bay.

Vốn định đến phòng pha trà rót cốc cà phê tỉnh táo, nhưng khi đến phòng pha

trà, cả người cô bỗng chóng mặt không đứng vững, hai mắt tối sầm, suýt ngất

đi.

Thang Ninh nghĩ mình hơi sốt, nên xin phép Châu Vũ rồi đi bệnh viện.

Sau vài xét nghiệm, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, là do gần đây quá mệt

mỏi cộng với sinh hoạt ăn uống không điều độ gây ra, chỉ cần nghỉ ngơi vài

ngày là được.

Tuy nhiên bác sĩ vẫn kê cho cô ít thuốc, cũng cần truyền dịch.

Trước đây khi Thang Ninh bị ốm cũng một mình đi bệnh viện truyền dịch, đã

quen thuộc cả quy trình, lúc truyền dịch cô vô tình ngủ thiếp đi.

Tối Cố Ngộ đến công ty đón Thang Ninh thì phát hiện cô mãi không xuống,

nhắn tin cũng không trả lời.

Rất hiếm khi Thang Ninh có việc gấp tăng ca mà không thông báo cho Cố Ngộ.

Nhưng cơ bản dù bận đến mấy cô cũng sẽ tranh thủ trả lời anh một tin nhắn.

Nhưng hôm nay Cố Ngộ đợi dưới lầu gần hai tiếng vẫn không nhận được phản

hồi của Thang Ninh, anh thực sự hơi lo lắng, vì vậy liền gọi cho cô một cuộc

điện thoại.

Thang Ninh đang ngủ, bị điện thoại đánh thức mới phát hiện cô quên báo cho

Cố Ngộ chuyện mình đến bệnh viện.

Khi Cố Ngộ bắt máy, giọng nói rõ ràng rất lo lắng: "Em còn đang tăng ca à?"

Thang Ninh tự biết mình sai, hạ thấp giọng: "Dạ… Em đang ở bệnh viện."

Sau một khoảng lặng ngắn, giọng Cố Ngộ đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Ở

đâu, đợi anh, anh đến ngay."

Thang Ninh cảm thấy chưa bao lâu Cố Ngộ đã xuất hiện.

Từ xa đã thấy anh chạy đến, khi đứng trước mặt Thang Ninh vẫn chưa lấy lại

được hơi đã lập tức hỏi: "Em sao vậy?"

"Em... Chỉ là hơi sốt thôi." Thang Ninh nhẹ nhàng nói: "Có lẽ do chênh lệch

nhiệt độ ngày đêm gần đây lớn quá, nhưng bác sĩ nói là không sao, bệnh nhẹ

thôi, truyền dịch một ngày là khỏe rồi."

Cố Ngộ nhìn tay Thang Ninh đang bị tiêm, thấy đau lòng, có hơi tự trách: "Sáng

nay anh nên lấy cho em một cái áo khoác."

Thực ra một phần nguyên nhân là do gần đây cô không nghỉ ngơi điều độ và ăn

uống đúng giờ, Thang Ninh cũng không muốn Cố Ngộ lo lắng cho mình, cố

gắng nói: "Ôi không sao đâu, thể trạng em vốn hơi yếu mà."

Thực ra trước khi kết hôn với Cố Ngộ, Thang Ninh thường hay bị ốm, sốt cảm

cúm là chuyện thường xuyên.

Sau khi kết hôn vì được Cố Ngộ bồi bổ tốt, thể trạng đã cải thiện không ít.

Hôm nay đúng là vì mặc ít quá, cộng thêm bị thổi gió lạnh cả ngày, mới khiến

cô không chịu nổi.

Sau khi truyền dịch xong, Cố Ngộ đỡ cô xuống lầu lên xe.

Lên xe anh không nói gì.

Lần đầu tiên Thang Ninh thấy Cố Ngộ như vậy, trông có vẻ hơi giận dữ, không

nói một lời.

Thang Ninh kéo kéo vạt áo Cố Ngộ: "Ừm, hôm nay em cũng gặp chút sự cố,

quên thông báo cho anh, khiến anh đợi lâu như vậy, xin lỗi nhé."

"Anh quan tâm chuyện đó sao?" Cố Ngộ chợt nhận ra giọng nói của mình có vẻ

hơi nặng, anh vội dịu lại: "Không phải anh đã nói với em là phải ăn uống đúng

giờ, nghỉ ngơi sớm, trời lạnh mặc nhiều vào rồi hả?"

"Vâng vâng đúng rồi, về nhà em sẽ sắp xếp tủ quần áo ngay, lấy đồ dày ra."

Cố Ngộ thở dài: "Về nhà em nghỉ ngơi đàng hoàng một chút nhé, anh sắp xếp

giúp em, cũng tại anh, trước giờ không nhắc nhở em."

"Không không, sao lại tại anh được, là do em lười thôi."

Cố Ngộ thấy thái độ nhận lỗi của cô chân thành như vậy, cơn giận cũng tiêu tan.

Liếc nhìn mu bài tay cô, chỗ tiêm được dán băng, bàn tay vốn gầy yếu trông

càng thêm xanh xao, anh vô cùng đau lòng: "Có đau không em?"

Vì để an ủi Cố Ngộ, Thang Ninh thể hiện thái độ rất tích cực: "Không đau đâu,

em không sợ đau."

Xuống xe, khi Cố Ngộ nắm tay cô cũng không dám dùng lực, sợ chạm vào chỗ

tiêm sẽ đau.

Về đến nhà, trước tiên Cố Ngộ để cô tắm rửa rồi nằm nghỉ trên giường, pha cho

cô chút trà gừng ấm, sau đó đi nấu cháo cho cô ăn.

Khi ở bệnh viện đã ngủ được một lúc, giờ tinh thần Thang Ninh khá tốt, nên

muốn nhân cơ hội này bù lại tiến độ công việc bị bỏ lỡ chiều nay.

Khi Cố Ngộ bưng cháo vào phòng, Thang Ninh liền lén lút cất máy tính đi, cả

người trốn vào chăn.

Nhưng dù động tác nhanh đến mấy, vẫn bị Cố Ngộ bắt gặp.

Cố Ngộ đi đến bên giường ngồi xuống, thở dài, vẻ mặt ưu tư: "Sốt rồi mà còn

không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng."

"Vừa nghỉ rồi, giờ không buồn ngủ, hơn nữa em cảm thấy em sắp khỏe rồi."

Thang Ninh vùi nửa mặt trong chăn, quan sát biểu cảm của Cố Ngộ.

Cố Ngộ dùng mu bài tay chạm vào trán cô, cảm nhận rõ độ nóng, nhẹ nhàng đỡ

cô ngồi dậy dựa vào giường.

Anh múc một thìa cháo thổi thổi, xác định nhiệt độ thích hợp rồi mới đưa đến

bên miệng cô: "Rõ ràng là còn nóng, lát nữa ăn xong nghỉ sớm đi, đừng cố gắng

quá, nghe chưa?"

Thang Ninh cũng chỉ có thể đồng ý: "Được rồi, nhưng em còn chút việc chưa

làm xong, đi ngủ em sẽ thấy không yên tâm."

Cố Ngộ bất lực, nhưng cũng hiểu tính cách cô, không muốn thực sự ra lệnh, chỉ

thử giúp cô chia sẻ một chút: "Vậy anh có thể giúp gì được cho em không?”

Cảm giác như có người sẵn sàng giúp mình làm bài tập, Thang Ninh lập tức

phấn chấn: "Có mấy tài liệu em đã viết xong bản thảo, anh giúp em kiểm tra

xem có lỗi gì không nhé, phải chi tiết đến cả lỗi chính tả, bọn em làm luật sư

phải chú ý những chi tiết nhỏ này, không thể có bất kỳ sai sót nào."

"Biết rồi biết rồi." Cố Ngộ thở dài: "Em còn nghi ngờ khả năng làm việc của

chồng em sao?"

Thang Ninh mới nhớ ra trước đây Cố Ngộ từng giúp cô dịch nửa bài tài liệu,

thực sự không có tư cách gì để nghi ngờ anh.

Chỉ là dường như Cố Ngộ có khả năng làm bất cứ việc gì mà không tốn sức,

bình thường trừ khi khối lượng công việc đặc biệt lớn, nếu không thì rất hiếm

khi thấy anh làm việc đến nửa đêm.

Khi Thang Ninh còn đang đau đầu sắp không ngủ được thì Cố Ngộ thậm chí

còn có thời gian làm việc nhà và tập thể dục.

Quả nhiên có những người sinh ra đã có năng lực xuất chúng.

Sau khi đút cháo cho Thang Ninh xong, Cố Ngộ nhớ ra bác sĩ còn dặn cô phải

uống thuốc.

Vì hơi ho nên bác sĩ có kê thêm một ít thuốc Đông y.

Từ nhỏ Thang Ninh đã không thích uống thuốc, đặc biệt là loại thuốc đen đăng

đắng này.

Trong lòng cô rất chống đối.

"À thì, em thấy em cũng không ho nhiều lắm, hay thôi đừng uống nữa nhé."

Thang Ninh cố gắng trốn tránh.

"Không được, bác sĩ nói phải uống cái này, uống xong sẽ khỏe nhanh hơn,

ngoan nào."

Không trốn được nữa rồi.

Thang Ninh đành phải cắn răng uống thuốc.

Cái gọi là thuốc đắng dã tật, mỗi lần uống Thang Ninh đều nghĩ có lẽ thuốc này

được sinh ra là để nhắc nhở cơ thể rằng, nếu không mau khỏe lên sẽ phải liên

tục uống thứ ghê tởm đắng ngắt này mãi.

Sau khi uống thuốc xong, mặt mày Thang Ninh nhăn nhó: "Em muốn uống

nước, đắng quá!"

"Uống nước sẽ làm giảm hiệu quả của thuốc." Cố Ngộ nói.

Thang Ninh muốn khóc, cố gắng làm nũng để Cố Ngộ mềm lòng: "Nhưng thực

sự đắng lắm..."

Cố Ngộ đã chuẩn bị sẵn, anh móc một gói kẹo trong túi ra, bóc vỏ rồi ngậm vào

miệng, nói với Thang Ninh: "Có thể dùng cách khác để giảm đắng."

Nói rồi, Cố Ngộ hôn Thang Ninh.

Kẹo có vị chua ngọt của chanh, hương thơm thanh mát che đi mùi khó chịu của

thuốc vừa uống.

Có lẽ vì trong miệng quá đắng, nên Thang Ninh rất muốn hấp thụ vị ngọt từ

miệng Cố Ngộ.

Lần đầu tiên Thang Ninh chủ động "hôn" như vậy.

Đầu lưỡi cô lướt trong miệng Cố Ngộ, dường như đang tìm vị trí của viên kẹo.

Còn Cố Ngộ cũng tinh nghịch, giấu viên kẹo đi, cố tình không để cô tìm thấy.

Hai người gần như dùng lưỡi chơi trò đuổi bắt.

Hôn một lúc không khí liền trở nên khác lạ, hơi thở Cố Ngộ nặng nề hẳn lên,

tay từ chỗ đỡ lưng cô dần dần di chuyển lên gáy, cả người ép xuống, hôn cô

xuống giường.

Đến khi viên kẹo tan hết, nụ hôn vẫn chưa kết thúc.

Cố Ngộ hôn đến quên cả mình, tay lần xuống eo cô, cảm nhận được sự nóng

bỏng bất thường.

Lúc này anh mới phản ứng lại, giờ Thang Ninh vẫn đang sốt.

Anh lại nảy sinh ý đồ xấu.

Cố Ngộ ngồi thẳng dậy, đắp chăn lại cho Thang Ninh, hắng giọng nói: "Anh đi

sửa tài liệu giúp em rồi tắm đây, lát anh ra phải thấy em đã ngủ rồi."

"Được, anh yên tâm, em sẽ ngủ thật mà." Thang Ninh nằm xuống ngoan ngoãn

nhắm mắt, ba ngón tay thò ra khỏi chăn làm động tác thề.

Cố Ngộ tắt đèn bàn cho cô, định giải quyết vấn đề sinh lý trước.

Hôm nay là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn, anh phải tự giải quyết vấn đề này.

Có lẽ vì đã lâu không làm cộng với việc những điểm kích thích anh so với bình

thường đã giảm đi.

Vì vậy phải mất khá nhiều thời gian anh mới giải quyết xong.

Không được sướng khoái như thường ngày, ngược lại có cảm giác bị kìm nén

không thể giải tỏa hoàn toàn.

Tắm xong Cố Ngộ vào phòng làm việc để giúp Thang Ninh hoàn thành phần

việc còn lại.

Khi quay lại phòng ngủ, Cố Ngộ thấy Thang Ninh đã ngủ.

Hôm nay khi nghe tin cô một mình ở bệnh viện, anh thực sự rất khó diễn tả cảm

giác lúc đó.

Như thể cả trái tim đều thắt lại, có một cảm giác hoảng loạn và bất an chưa từng

có.

Đồng thời anh còn tự trách, trách mình không chăm sóc cô tốt.

Anh ước gì có thể chuyển hết mọi đau đớn và khó chịu của cô sang cho mình.

Không nỡ để cô chịu nửa phần ấm ức.

Cố Ngộ nhìn gương mặt ngủ say của Thang Ninh rất lâu.

Hương chanh còn đọng lại trong miệng khiến anh nhớ về nụ hôn đó.

Có vẻ như tình yêu của anh dành cho cô đang tăng lên từng ngày.

Anh rất mong đợi sẽ mãi nắm lấy tay cô để vượt qua phần đời còn lại.

Cố Ngộ cũng không biết mình đã nhìn bao lâu, cuối cùng nằm xuống bên cạnh

ôm cô vào lòng và ngủ thiếp đi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 204
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...