Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 93

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thang Ninh và Cố Ngộ đi đến vườn hoa, chưa vào đã nghe thấy tiếng hai người

nào đó từ bên trong.

Nghe có vẻ là một nam một nữ trẻ tuổi.

Giọng cậu con trai trầm ấm dịu dàng: "Cậu làm bài tập kịp không, nếu không

kịp thì tớ làm bài tập tiếng Anh giúp cậu, rồi ngày mai mang đến trường cho cậu

nhé."

Giọng cô gái ngọt ngào, nghe như đang làm nũng: "Không cần đâu, lần nào cậu

cũng làm đúng hết, giả quá, nhìn là biết không phải tớ làm rồi."

Cậu con trai cười yêu chiều: "Vậy tớ cố tình làm sai vài câu."

"Nhưng chữ viết của chúng ta cũng khác nhau mà."

"Tớ sẽ sẽ bắt chước chữ viết của cậu." Cậu con trai nói: "Đảm bảo giống hệt

chữ cậu viết.”

"Vậy được, cậu làm giúp tớ đi." Cô gái rút tờ kiểm tra trong cặp ra đưa cho cậu

trai: "Nhưng chỉ làm tối đa 80 điểm thôi, tuyệt đối không được nhiều hơn."

Cậu trai cười: "Biết rồi."

Thang Ninh và Cố Ngộ đi đến lối vào vườn hoa, có vẻ không muốn làm phiền

họ, đều rất ăn ý dừng lại tại chỗ.

Thang Ninh nói với Cố Ngộ bằng âm lượng chỉ anh nghe được: "Chúng ta đợi

một lát nhé."

Cố Ngộ gật đầu.

Sau khi cô gái đưa bài kiểm tra cho cậu trai, cậu ta hỏi với vẻ mặt đắc thắng:

"Tớ làm bài kiểm tra giúp cậu rồi, cậu định thưởng cho tớ thế nào đây?"

Cô gái không phục: "Ơ, chính cậu chủ động hỏi xin làm bài cho tớ mà, sao giờ

lại vừa đánh trống vừa la làng thế.”

Cậu trai đột nhiên ngồi sát vào cô gái, trông rất ngượng ngùng, giọng cậu ta nhỏ

đi: "Nhưng… Vẫn phải có thưởng chứ, nếu không tớ không có động lực làm bài

đâu."

Có thể nghe ra cô gái cũng đang trong trạng thái đã nghiện còn ngại, nhẹ nhàng

hỏi: "Vậy... Cậu muốn thưởng gì?"

"Tớ... Muốn nếm thử cảm giác nụ hôn đầu là thế nào... Được không?" Cậu trai

rất cẩn thận dò hỏi.

"Cái này..." Cô gái ấp úng: "Không nên đâu."

Cậu trai không tiếp tục tiến tới, ngược lại lùi một bước, nhẹ nhàng véo má cô:

"Đỏ mặt làm gì, tớ chỉ đùa thôi."

"Tớ chỉ thấy... Có lẽ chúng ta chưa được coi là đang yêu nhau đâu..." Cô gái ấp

úng nói.

"Sao lại không tính chứ?" Cậu trai tỏ vẻ không phục: "Ngày nào tớ cũng đưa

cậu về nhà, cùng cậu làm bài tập, nhắn tin với cậu, trước đây cậu bị thầy mắng,

tớ còn thay cậu đứng ra! Rồi, rồi chúng ta còn nắm tay nhau nữa!"

"Đó là lần trước chơi trò chơi thua nên mới nắm tay một lần! Đâu phải..."

"Vậy bây giờ nắm tay." Cậu con trai nắm lấy tay cô gái.

"Nắm tay… Nắm tay cũng không tính..." Cô gái muốn rút tay lại, nhưng bị cậu

trai nắm chặt hơn.

"Nắm tay mà không tính à?" Cậu trai bức xúc nói: "Vậy thế nào mới tính?

Chẳng lẽ phải ngủ chung giường mới tính?"

"Ngủ chung giường… Đúng là nên tính..." Cô gái suy nghĩ rồi nói: "Đã ngủ

chung rồi mà vẫn không tính là yêu nhau, vậy người đó cũng quá tệ rồi nhỉ?"

Cố Ngộ nghe đến đây, cảm thấy mình bị ám chỉ, bị nghẹn đến mức không nhịn

được ho hai tiếng.

Hai người trong vườn hoa nghe thấy tiếng động dọa sợ, giống như kẻ trộm lập

tức thu dọn cặp sách rồi rời đi.

Dáng người cậu trai cao ráo, che chắn cho cô gái đi ra, lúc đi còn thỉnh thoảng

ngoái đầu lại nhìn, đảm bảo không có ai đuổi theo.

Thấy hai người đã đi khỏi, Cố Ngộ có vẻ muốn che giấu điều gì đó, gãi gãi mũi

nói: "Bọn trẻ bây giờ trưởng thành sớm quá."

Thang Ninh phụ họa theo: "Đúng vậy... Hồi em đi học, đâu có hứng thú hẹn hò

dưới trăng thế này."

Cố Ngộ nghĩ đến cuộc đối thoại của hai học sinh vừa rồi, mỗi câu đều không

nhắc đến anh, nhưng lại cứ đang ám chỉ anh từng từ một.

Cũng không biết do tâm lý gì, trong thoáng chốc anh còn có xúc động muốn

giải thích với họ rằng mình không phải là đồ tồi.

Nhưng anh nhanh chóng nhận ra điều gì đó, lập tức nhớ đến việc chính: "À phải

rồi, tìm điện thoại."

"Ồ! Phải!" Sau tình huống nhỏ vừa rồi, hai người lại quên mất chuyện quan

trọng như vậy trong nháy mắt.

Ở đây tối om, không nhìn thấy gì cả.

Hai người thử tìm quanh khu vực ghế một vòng nhưng không thấy.

Thang Ninh bắt đầu lo lắng: "Mới có một lúc thôi, không lẽ đã mất rồi sao?"

"Dùng điện thoại của anh gọi thử xem." Cố Ngộ mở khóa điện thoại của mình

rồi đưa cho Thang Ninh.

Thang Ninh gọi số của mình, trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng chuông cô liền

an tâm trở lại.

Cô đi theo tiếng chuông và tìm thấy điện thoại, nó bị rơi vào bồn hoa phía sau

ghế dài.

Có lẽ là lúc nãy đang nói chuyện với Cố Ngộ, do căng thẳng nên vô tình làm

rơi.

Thang Ninh nhặt điện thoại lên, không kiểm tra mặt trước ngay mà xem mặt

sau.

Cố Ngộ thấy hành động này khá lạ, tò mò hỏi: "Ốp lưng của em còn đắt hơn cả

điện thoại à?"

"À đúng vậy." Thang Ninh buột miệng nói ra, rồi vội sửa lời: “Không phải ốp

lưng quan trọng, thực ra là bên trong ốp lưng có thứ khá quan trọng."

Cố Ngộ nhìn ốp lưng điện thoại của cô, chỉ là một ốp lưng silicon màu đen bình

thường, thực sự không có gì đặc biệt.

Anh nhướng mày, tỏ vẻ thắc mắc.

"À..." Thang Ninh tháo ốp lưng ra, cẩn thận phủi bỏ bùn đất xung quanh.

Giữa ốp lưng và mặt sau điện thoại, kẹp một tờ giấy.

Nhìn màu sắc và chất liệu của giấy, có vẻ đã cũ kỹ.

Thang Ninh cẩn thận mở tờ giấy ra, trên đó là mấy chữ viết nguệch ngoạc: Chúc

Ni Ni cầu được ước thấy.

"Ni Ni?" Cố Ngộ đọc hai chữ này với giọng điệu yêu thương khó tả.

"Đây là ông ngoại viết cho em." Thang Ninh cẩn thận gấp tờ giấy hai lần rồi đặt

lại vào ốp lưng: "Trước đây ông ngoại hay gọi em là Ni Ni."

"Tên rất dễ thương." Cố Ngộ nhìn chằm chằm khuôn mặt cô.

"Vâng, trong tiếng địa phương của ông ngoại, "Ninh" và "Ni" nghe rất giống

nhau." Thang Ninh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời.

Từ đôi mắt cô, Cố Ngộ có thể cảm nhận được một nỗi nhớ nhung và hoài niệm

rất sâu sắc.

"Nhớ ông ngoại lắm phải không?" Cố Ngộ cảm thấy lúc này ngay cả hơi thở

cũng trở nên xao động.

"Vâng, nhưng ông đã mất từ rất lâu rồi, ông ngoại là người đối xử tốt với em

nhất trên đời, ông chưa từng đi học cũng không biết viết chữ, những chữ trên tờ

giấy này là ông nhờ người khác viết ra, rồi ông bắt chước như vẽ tranh vậy..."

Nghĩ đến đây, Thang Ninh đột nhiên cảm thấy nghẹn ngào, cổ họng như bị tắc.

Nói thêm một chữ nữa thì sẽ không kìm được.

Cô lập tức đè nén cảm xúc: "Em xem tờ giấy này như bùa hộ mệnh, cứ tưởng

tượng rằng ông ngoại đang cho em sức mạnh và ở bên em, may mà không bị

mất, nếu không..."

"Nếu không tôi sẽ dùng mọi cách để giúp em tìm lại." Cố Ngộ cũng không biết

tại sao, đột nhiên trả lời câu này.

Anh không dám tưởng tượng nếu thực sự mất đi cô sẽ buồn đến mức nào.

Nhưng ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh, chính là anh không muốn cô

buồn.

Mặc dù không hiểu rõ về hoàn cảnh của Thang Ninh, nhưng từ tính cách và

cách cô đối nhân xử thế thì có thể thấy, cô rất thiếu cảm giác an toàn.

Có lẽ từ nhỏ đến lớn chưa từng được bảo vệ tốt, khiến cô hình thành tính cách

làm việc gì cũng hết sức cẩn thận, sợ bị trách mắng.

Khi thấy cô mất rồi lại tìm được, trong lòng anh cũng có một cảm giác an tâm

khó tả.

Cố Ngộ giơ điện thoại trong tay lên nói: "Tôi chưa có số điện thoại của em, giờ

em lưu tên tôi vào nhé."

"Vâng." Thang Ninh lấy điện thoại ra tìm số gọi gần đây, khi chuẩn bị nhập tên

thì hơi do dự.

Cố Ngộ nhìn chằm chằm vào màn hình của cô, như thể cố tình muốn xem cô sẽ

nhập tên gì vậy.

Thang Ninh chợt nảy ra một ý: "Hay là, anh cũng lưu tên em vào nhé."

"Được." Cố Ngộ lấy điện thoại ra, cúi đầu nhanh chóng nhập hai chữ "Thang

Ninh".

Nhưng trước khi nhấn nút "Hoàn thành" ở góc phải trên, trong đầu anh đột

nhiên hiện lên hai chữ.

Anh xóa tên Thang Ninh đi, đổi thành "Ni Ni".

Có vẻ như sợ đối phương phát hiện, nên anh nhanh chóng cất điện thoại vào túi.

Vì vậy cũng không thấy Thang Ninh đã lưu tên mình là gì.

Nhưng có lẽ chỉ là "Cố Ngộ" hoặc "Anh trai Cố Lê" mà thôi.

Sau khi Cố Ngộ đưa cô về nhà, Thang Ninh lau sạch điện thoại và ốp lưng.

Cô lấy tờ giấy ra xem rất lâu.

Bình thường Thang Ninh là người rất cẩn thận, khi ra ngoài không bao giờ để

điện thoại rời khỏi tay.

Vì vậy chưa từng làm mất điện thoại, đây là lần đầu tiên.

Trong khoảng thời gian chưa tìm lại được điện thoại, cô cảm thấy linh hồn mình

như sắp bị rút khỏi cơ thể.

Là cảm giác hoang mang và sợ hãi chưa từng có.

Nhưng may mắn là đã tìm được.

Thang Ninh nhìn chằm chằm vào điện thoại, thẫn thờ.

Tối nay cô bỗng rất buồn bã, cảm giác này đã lâu rồi không xuất hiện.

Thang Ninh hiếm khi nhìn lại quá khứ, cũng không oán trách cuộc đời.

Cô luôn nhìn về phía trước, chạy về phía trước, không cho phép mình cúi đầu

hay ngoái lại.

Nhưng hôm nay cô đột nhiên vô cùng yếu đuối, cảm giác này không biết từ đâu

mà đến.

Có lẽ vì trước đây cô nghĩ dù có chuyện gì xảy ra, cũng chỉ có thể dựa vào

chính mình.

Bây giờ không biết từ khi nào, cô bỗng thấy mình không còn cô đơn nữa.

Niềm vui và nỗi buồn của cô đều có người chia sẻ, khi bị bắt nạt sẽ có người

bênh vực cô.

Có lẽ vì cô chưa bao giờ có được những điều này, nên khi đột nhiên có được,

phản ứng đầu tiên của cô là sợ hãi.

Sợ sẽ mất đi.

Đã từng có rồi mất đi, nỗi đau đó sẽ gấp đôi.

Ví dụ như hồi nhỏ, thực ra Thang Ninh cũng có người yêu thương.

Cô không biết ba mình là ai, mẹ lại không quan tâm đến cô, cô còn có một

người anh cùng mẹ khác cha hơn cô 5 tuổi.

Khi mẹ cô biết mình mang thai cô, vốn chê phiền phức định bỏ đi, sau đó ông

ngoại kiên quyết giữ lại cô, nói ông sẽ nuôi.

Thang Ninh được ông ngoại nuôi lớn, mặc dù ông không có học thức, ông chỉ là

một nông dân, nhưng ông đối xử với cô rất tốt.

Có mười đồng nhất định sẽ cho cô chín đồng.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 93
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...