Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 47

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thang Ninh thấy dưới đáy giỏ là quần áo ngoài cô thay ra mấy ngày trước, trên

cùng, điều đầu tiên cô nhìn thấy là đồ Cố Ngộ thay ra— Một chiếc quần lót màu

đen.

Còn có một chiếc áo len trắng mỏng và một chiếc quần jean.

Thang Ninh lựa mấy món đồ của anh ra, tiện tay lật qua lật lại đống quần áo bên

dưới để kiểm tra xem có còn đồ gì của Cố Ngộ không.

Với suy nghĩ không nên nhìn lâu những thứ không nên nhìn, Thang Ninh không

dám nhìn kỹ, trực tiếp bỏ đồ vào máy giặt và bắt đầu giặt.

Mặc dù việc này ít nhiều cũng cảm thấy hơi ngượng, nhưng thực sự không biết

là Cố Ngộ ngượng hơn hay mình ngượng hơn.

Tóm lại sau này đừng nhắc đến là được, ai nhắc người đó ngượng.

Vào thứ năm, chủ nhà gọi điện nói điện đã được sửa.

Thang Ninh thu dọn tất cả đồ đạc, kiểm tra kỹ lưỡng nhiều lần để chắc chắn

không sót thứ gì, thậm chí còn kiểm tra tất cả những nơi cô đã đến để đảm bảo

không để lại tóc, bởi vì lỡ đâu anh dẫn người yêu về nhà thì sẽ rất khó giải

thích. Sau khi kiểm tra xong, cô để chìa khóa ở cửa ra vào, nhắn tin báo cho Cố

Ngộ và sau đó bắt taxi về nhà.

Thứ sáu, Cố Ngộ về nhà, vừa bước vào đã ngửi thấy một mùi thơm.

Có lẽ là vì khi Thang Ninh rời đi đã xịt thuốc khử trùng có mùi thơm.

Cố Ngộ nhìn qua một lượt, căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, thậm chí còn sạch

hơn cả lúc anh rời đi.

Thang Ninh đã sắp xếp rất ngăn nắp tất cả những thứ cô nhìn thấy ở tầng một.

Phòng khách cũng được dọn dẹp sạch sẽ, chăn gối không có lấy một nếp nhăn.

Cố Ngộ còn phát hiện ra trước đây khi Bạc Hà ở đây, có một số nơi bị rụng

lông, ban đầu anh định đợi Bạc Hà đi rồi mới dọn dẹp, giờ phát hiện ra Thang

Ninh cũng đã dọn sạch sẽ rồi.

Sạch sẽ đến mức, không còn chút dấu vết nào cho thấy cô đã từng ở đây.

Không biết vì lý do gì, Cố Ngộ lại cảm thấy hơi thất vọng.

Có lẽ là vì trước đây mỗi lần về nhà đều có Bạc Hà vẫy đuôi chào đón.

Bây giờ căn nhà trống không, thật sự có chút không quen.

Cố Ngộ vừa xoa gáy vừa lên lầu, khi đi đến tầng hai thì đột nhiên dừng lại.

Anh nhìn thấy trên giường mình có một chiếc áo len trắng và quần jean được

gấp gọn gàng không một nếp nhăn, trên cùng là một chiếc quần lót đen cũng

được gấp cẩn thận.

Trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy có gì đó trong lồng ngực bùng cháy, lan

từ ngực lên đến đỉnh đầu.

Vừa nhìn thấy hai món đồ là thấy tội lỗi.

Anh nhắm mắt nhét chúng vào tủ quần áo.

Mắt không thấy thì tâm không phiền.

Anh như thể vừa làm điều gì xấu, tim đập dữ dội, qua thật lâu cũng không thể

bình tĩnh lại được.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh Thang Ninh gấp quần áo cho anh, anh liền cảm thấy

mình không thể thở nổi.

Hình ảnh quá đẹp, không dám nghĩ tiếp.

Anh định đi tắm một cái để bình tĩnh lại.

Ban đầu còn chưa biết phải đối mặt với Thang Ninh như thế nào, nhưng sau đó

anh và cô không có nhiều tiếp xúc trong một thời gian, chuyện này cũng dần

dần bị lãng quên, cuối cùng trôi qua như chưa từng xảy ra.

Năm nay Tết Nguyên đán vào tháng Hai, hàng năm bữa tối giao thừa nhà Cố

Ngộ đều ăn ở nhà.

Thông thường, Cố Ngộ phải về nhà sớm để cùng ba mẹ mua sắm đồ Tết và

trang trí nhà cửa.

Thực ra, giờ đây Cố Ngộ không còn mong đợi gì nhiều về việc đón Tết nữa, và

anh cũng không phải là người có nhiều nghi thức cho các ngày lễ.

Nếu không phải vì ba mẹ và Cố Lê rất quan tâm đến việc đón Tết, anh nghĩ đây

cũng chỉ là một ngày bình thường mà thôi.

Vào một buổi sáng cuối tuần trước Tết, Cố Ngộ và Cố Lê đã được giao nhiệm

vụ đi mua một số quà Tết để sau đó mang đến biếu các họ hàng.

Truyền thống gia đình họ là ăn bữa tối giao thừa tại nhà, chỉ đơn giản là bốn

người trong gia đình sum họp, đến mùng 1 Tết mới bắt đầu đi chúc Tết họ hàng

bạn bè.

Hai người đến một siêu thị lớn gần nhà, Cố Ngộ đẩy chiếc xe đẩy bằng một tay.

Mặc dù anh biết nhiệm vụ của mình hôm nay là làm cu li và máy rút tiền.

Nhưng anh cũng chỉ có thể im lặng chấp nhận.

Miễn là có Cố Ngộ ở đó, Cố Lê sẽ không bao giờ nhìn giá khi mua đồ.

Cô ấy sẽ không dừng lại cho đến khi xe đẩy được nhét đầy ắp.

Cố Ngộ liếc nhìn xe đẩy, toàn là những thứ mà Cố Lê thích ăn hàng ngày, anh

bất đắc dĩ nói: "Em đang mua đồ Tết, hay là mua đồ ăn vặt cho mình vậy?"

"Cả hai." Cố Lê nói một cách đường hoàng: "Chủ yếu là vì bình thường em

cũng không nỡ mua những đồ ăn vặt nhập khẩu này, nhưng giờ người trả tiền là

anh, đương nhiên em không thể bỏ lỡ cơ hội ngon nghẻ này được!"

"Nhưng đây cũng là lần đầu tiên em đến mua đồ Tết sớm kể từ khi tốt nghiệp

phải không." Cố Ngộ nói.

"Đúng vậy, trước đây em ở ký túc xá với bạn cùng phòng, phần lớn học sinh

trường em đều không phải người địa phương, có vài người chỉ về nhà vài ngày

trước Tết, còn có vài người cũng không về nhà ăn Tết luôn, phải ở lại với bạn

cùng phòng và bạn học."

"Tết cũng không về nhà ư?" Cố Ngộ tỏ vẻ ngạc nhiên: "Tại sao vậy?"

"Em không biết." Cố Lê lắc đầu: "Hình như Thang Ninh cũng là một trong

những người không về nhà ăn Tết."

Cố Ngộ lộ vẻ khó hiểu, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều về chuyện gia đình

người khác, chỉ thăm dò hỏi: "Vậy năm nay thì sao?"

"Không biết nữa, em chưa hỏi." Cố Lê đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, búng ngón

tay: "Đúng rồi, trước đây vì có người ở ký túc xá, nên không về nhà thì có lẽ

cậu ấy cũng không thấy cô đơn lắm, nhưng năm nay cậu ấy ở một mình, không

biết cậu ấy có về không, để em hỏi xem."

Cố Lê cúi đầu nhắn tin và nhanh chóng nhận được phản hồi: "Cậu ấy nói không

về, ở một mình."

Cố Ngộ bất chợt nói: "Vậy gọi em ấy đến nhà mình ăn bữa cơm đi."

"Thật ạ? Được không?" Cố Lê tỏ vẻ mong đợi.

"Cái này... Anh nghĩ chắc không có vấn đề gì đâu." Cố Ngộ không chắc chắn

lắm: "Nhưng vẫn phải hỏi ba mẹ đã, dù sao cũng chưa từng dẫn ai về nhà ăn

Tết."

"Đó không phải là tại anh vô dụng sao." Cố Lê đảo mắt: "Không có nổi một cô

bạn gái nào trụ được đến Tết!"

"..." Cố Ngộ bị nghẹn lời.

"Thế nào, năm nay có đưa người về không?!" Cố Lê xoa tay với vẻ mặt mong

đợi: "Hay là anh đưa vợ anh về, em đưa vợ em về?"

"Em đưa người của em về là được rồi, sao lại lôi anh vào..." Cố Ngộ cố tình

chuyển chủ đề: "Để xem sau đi."

Cố Lê cũng không hỏi thêm.

Cô ấy không quan tâm Cố Ngộ có đưa ai về hay không.

Nhưng cô ấy muốn đưa Thang Ninh về.

Cố Lê là người nóng tính, khi muốn làm gì thì không thể đợi được dù chỉ một

giây.

Câu đầu tiên cô ấy nói khi mở cửa nhà là hỏi Tống Mạn Tư Tết này có thể dẫn

Thang Ninh về ăn cơm chung được không.

Thoạt đầu Tống Mạn Tư còn ngớ người ra, thái độ có vẻ mơ hồ: "Tết thì phải ăn

cơm cùng với gia đình chứ, Thang Ninh không về nhà sao?"

"Cậu ấy không về." Cố Lê lười giải thích, nhìn sang người có tiếng nói nhất

trong nhà là Cố Tránh: "Ba, ba thấy sao ạ?"

"Hay là tránh đêm giao thừa, để qua vài ngày đi?" Dường như Cố Tránh cũng

không muốn đồng ý lắm: "Chủ yếu vì nếu đến nhà mình, người ta thấy không tự

nhiên thì sao.”

Cố Lê thấy thái độ cả hai người đều không ủng hộ lắm, lập tức xụ mặt xuống.

Cố Ngộ thấy vậy liền bắt đầu hỗ trợ: "Một cô gái cô đơn lẻ loi một mình ở đất

khách quê người, chúng ta cũng chỉ là thêm một đôi đũa thôi mà."

"Đúng vậy, tại sao anh có thể dẫn bạn gái về nhà được, còn em thì không thể

dẫn bạn thân về!" Cố Lê thấy có người ủng hộ, càng thêm tự tin.

"Cái gì? Năm nay con định dẫn bạn gái về à Cố Ngộ?" Tống Mạn Tư bỗng

nhiên tăng âm lượng và cao độ lên quãng tám.

"Hả? Con nói hồi nào vậy?" Cố Ngộ trừng mắt nhìn Cố Lê.

"Dẫn về đi dẫn về đi, vậy thì dẫn hết về đây! Càng đông càng vui!" Tống Mạn

Tư hào hứng đến mức chỉ muốn lập tức chuẩn bị bữa cơm tất niên.

"Tuyệt quá! Vậy bây giờ em đi thuyết phục Thang Ninh, gọi cậu ấy đến đây!"

Cố Lê nói xong liền chạy vù về phòng mình.

Hoàn toàn không quan tâm đến Cố Ngộ bên ngoài sống chết ra sao.

Tống Mạn Tư tập trung toàn bộ sự chú ý vào Cố Ngộ: "Năm nay con dẫn bạn

gái về thật sao?”

"Mẹ à..." Cố Ngộ bất lực xoa xoa thái dương: "Con không có nói thế..."

"Dẫn về đi!" Tống Mạn Tư vỗ vỗ vai Cố Ngộ, chỉnh lại tóc cho anh: "Để mẹ

gặp con dâu tương lai nào."

Cố Ngộ không muốn dây dưa với họ nữa, cất đồ đạc xong liền lấy cớ nói mình

phải về nhà.

Cố Lê mời Thang Ninh đến nhà cô ấy ăn cơm tất niên, quả nhiên ban đầu Thang

Ninh từ chối.

Theo cô nghĩ, Tết chính là ngày cả nhà đoàn viên.

Cô không có lý do gì để chen chân vào nhà người ta.

Cố Lê nói với cô, thực ra không cần gánh nặng tư tưởng như vậy, cơm tất niên

nhà cô ấy không có họ hàng, cũng chỉ có bốn người trong nhà ăn bữa cơm đơn

giản rồi cùng xem chương trình Xuân Vãn, bây giờ có cô thì chỉ thêm một đôi

đũa thôi. Hơn nữa hồi đại học mọi người đã gặp nhau rồi, cũng coi như quen

biết, ba mẹ cô ấy cũng nhiệt tình mời cô đến ăn cơm cùng, từ lâu đã coi cô như

người nhà, không đến đồng nghĩa không nể mặt cô ấy.

Cố Lê nói hết lời, cuối cùng gần như dùng giọng điệu nửa năn nỉ nửa đe dọa

mới thuyết phục được Thang Ninh.

Vì một số lý do đặc biệt, nên Thang Ninh không muốn về đoàn tụ cùng gia đình

vào dịp Tết.

Thực ra trong mấy năm gần đây, cô cũng rất ít liên lạc với gia đình.

Khi rời quê hương, cô đã quyết định từ biệt quá khứ.

Những năm qua, tuy ở một mình rất mệt mỏi và vất vả, nhưng lại là khoảng thời

gian tự do và hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô.

Người ta nói mỗi dịp lễ Tết càng nhớ người thân, nhưng thực ra Thang Ninh

chưa từng nhớ người thân bao giờ.

Cô chỉ cảm thấy cô đơn nhất vào những dịp lễ Tết.

Trước kia khi còn đi học ở ký túc xá, ít nhiều gì cũng có những người cùng

hoàn cảnh tương tự hoặc khác nhau, nhưng tóm lại là không về nhà ăn Tết làm

bạn.

Bây giờ Thang Ninh đã tốt nghiệp và sống một mình, khiến cô cảm thấy việc về

quê ăn Tết chính là một sự áp lực và dày vò.

Dường như điều đó đang nhắc nhở và cảnh báo cô rằng, không nên cắt đứt quan

hệ với gia đình một cách sạch sẽ và triệt để như vậy.

Nhưng Thang Ninh thực sự không muốn quay trở lại nơi đó nữa.

Sáng sớm ngày 30 Tết, Thang Ninh đã đi mua giỏ trái cây tươi nhất và một vài

gói quà cùng rượu vang.

Dù sao cô cũng không biết ba mẹ Cố Lê thích gì, nên cứ mua theo mức cao

nhất.

Vì mua quá nhiều, nên khi đi taxi đến dưới lầu nhà Cố Lê, cô mới phát hiện

mình xách không nổi.

Thang Ninh vội nhắn tin bảo cô ấy xuống giúp mình một tay.

Thật ra chủ yếu là vì đi một mình đến nhà người khác cảm thấy hơi ngại, nhưng

có Cố Lê đi cùng lên lầu chắc sẽ giảm bớt được chút lo lắng.

Có điều sau khi đợi vài phút, người đi xuống lầu lại là Cố Ngộ.

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Thang Ninh, anh giải thích: "Cố Lê bảo em có

đồ nặng không xách nổi, nên bảo tôi xuống giúp."

"À..." Thang Ninh thầm trợn mắt với Cố Lê.

Đây đâu phải vấn đề xách nổi hay không, chủ yếu là cảm thấy đi một mình sẽ

rất ngượng.

Giờ thì hay rồi, đi cùng Cố Ngộ, cảm giác còn ngượng hơn.

Khung cảnh này sao giống nàng dâu xấu xí đi gặp ba mẹ chồng vậy...

Cố Ngộ vừa nhẹ nhàng xách những thứ Thang Ninh mua, vừa nói: "Sau này

không cần mua nhiều đồ như vậy, khách sáo quá."

Thang Ninh nghẹn lời.

Cô muốn nói, cô vốn là người ngoài mà.

Có gì mà khách sáo với không khách sáo chứ.

Đây là lần đầu tiên Thang Ninh lên tầng nhà Cố Lê.

Tuy trước đây cô từng đến nhà tìm Cố Lê, nhưng cũng chỉ đứng đợi cô ấy ở

dưới lầu.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 47
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...