Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 97

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thực ra nghĩ đến việc phải đưa Bạc Hà đi khám, Thang Ninh vẫn thấy hơi lo.

Vì từ sau lần nhân viên bệnh viện thú y nhắc đến giờ, Thang Ninh phát hiện gần

đây Bạc Hà có hơi kén ăn.

Trước đây tưởng là do đổi nhãn hiệu thức ăn cho chó nên nó không thích ăn.

Tuần này Thang Ninh mua nhãn hiệu nó thích ăn nhất trước đây, nhưng lại phát

hiện ngày nào nó cũng bỏ mứa hết một nửa.

Khẩu vị bị giảm đột ngột thường do một số vấn đề.

Ngày hôm sau Thang Ninh bế Bạc Hà đi khám.

Bệnh viện thú y không đông lắm, chỉ mất chưa đầy một tiếng đã làm xong toàn

bộ kiểm tra.

Bác sĩ là một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi, anh ta cầm phim CT xem rồi

nói với Thang Ninh: "Có thể chó nhà cô đã bị khối u."

Những từ này khiến Thang Ninh cảm thấy như sét đánh ngang tai: "Khối u gì

ạ?"

Bác sĩ chỉ vào phim CT: "Từ CT thấy ở gan có chỗ phình lên rõ ràng, và thực tế

là có thể sờ thấy ở đây."

Bác sĩ cẩn thận thăm dò phần bụng dưới của Bạc Hà, cũng ra hiệu cho Thang

Ninh tự sờ thử.

Thang Ninh cố nén cảm xúc đau đớn, thử sờ, quả thật có thể sờ thấy một cục

cứng nhô lên.

Bác sĩ bình tĩnh nói: "Tạm thời chưa thể đánh giá là lành tính hay ác tính, nếu là

lành tính thì phẫu thuật sẽ không có vấn đề gì lớn, nếu là ác tính... Thì phải

chuẩn bị cho tình huống xấu nhất."

Cả người Thang Ninh như bị đánh choáng, đầu óc trống rỗng, toàn thân đột

nhiên lạnh đi vài độ: "Vậy thưa bác sĩ, khi nào có thể biết kết quả ạ?"

"Còn phải làm thêm vài xét nghiệm nữa." Bác sĩ nói: "Mấy ngày tới phải để nó

ở lại bệnh viện, khi có kết quả tôi sẽ thông báo cho cô."

Thang Ninh nhìn Bạc Hà với vẻ mặt không nỡ, suýt nữa đã bật khóc, cô cố nén

nước mắt nói: "Vâng, được ạ, làm phiền bác sĩ."

"Mặc dù nói điều này hơi sớm, nhưng thông thường tôi cũng sẽ nói ra tình

huống xấu nhất, mặc dù chỗ chúng tôi là bệnh viện thú y, nhưng chi phí y tế

không rẻ hơn bệnh viện hạng 3, nếu trước đây cô chưa mua bảo hiểm cho thú

cưng, một đợt phẫu thuật điều trị có thể tốn vài chục nghìn, tôi đã gặp nhiều

người không nỡ bỏ ra nhiều tiền như vậy để chữa bệnh cho một con chó, một là

có người nghĩ bỏ nhiều tiền như vậy đã bằng mua một con chó mới, hai là dù

sao đây cũng là bệnh tật, không phải cứ bỏ tiền là chắc chắn sẽ khỏi, tôi hy vọng

cô có thể suy nghĩ kỹ." Khi nói những lời này, bác sĩ luôn mang nhiều lý trí.

Bác sĩ đã quá quen với nhiều cảnh sinh ly tử biệt, đã thấy quá nhiều người thân

thiết với chó, và cũng thấy nhiều người vừa nghe phải bỏ tiền là bỏ mặc.

Nhìn mãi tới chai sần.

Anh ta sẽ không dùng đạo đức để phán xét bất kỳ ai, cũng không tự cao tự đại

khuyên họ phải quan tâm đến thú cưng của mình.

Dù sao đây cũng chỉ là thú cưng.

Có người ngay cả khi người thân bệnh, cũng có thể không đủ khả năng hoặc

không nỡ bỏ tiền.

Huống chi chỉ là thú cưng.

Thực ra dù Thang Ninh quyết định thế nào, bác sĩ đó cũng thờ ơ như thường.

Nhưng Thang Ninh vẫn là một trong số ít người không do dự nói ngay: "Chữa,

tốn bao nhiêu tiền cũng chữa."

Hầu hết mọi người đều sẽ hỏi sơ qua cần khoảng bao nhiêu tiền, để có chuẩn bị

tâm lý.

Vì lỡ đâu bệnh tình nghiêm trọng đến mức phải vào ICU, thở máy, số tiền đó

cũng không phải là nhỏ.

Nhưng nghe Thang Ninh nói vậy, bác sĩ cũng đã nắm được đại khái.

Sau khi thanh toán năm nghìn tiền đặt cọc ở quầy lễ tân, Thang Ninh rời đi.

Trên đường về, cô nhớ lại cảnh lúc cô mua Bạc Hà.

Nửa năm cuối năm thứ tư đại học, Thang Ninh đã tự thuê nhà ở riêng, lúc đó cô

chưa tốt nghiệp, chưa tìm được việc, mỗi ngày đi làm một hai công việc bán

thời gian.

Mỗi ngày đi xe buýt đi làm về đều đi ngang qua cửa hàng thú cưng nơi mua Bạc

Hà.

Thực ra lúc cô mua Bạc Hà là vì hai lý do, một là thấy nó trông rất ngoan, hai là

vì nó rẻ hơn nhiều so với những con chó giống.

Bạc Hà là một con chó không có giống gì đặc biệt, hơn nữa vì khi đó người ta

ghi nó 5 tuổi, sau khi Thang Ninh đến cửa hàng thú cưng xem vài lần, phát hiện

những con chó khác sớm đã bị mua đi rồi thay bằng một lô khác, sau đó là lô

khác nữa, chỉ có mỗi Bạc Hà là vẫn luôn ở đó.

Mỗi lần Thang Ninh nhìn thấy nó, Bạc Hà luôn tỏ vẻ muốn đi theo cô.

Có lẽ là do có duyên.

Dần dà, tình cảm nảy sinh theo thời gian.

Thang Ninh vẫn "bỏ ra một khoản tiền lớn" để mua nó.

Từ khi có Bạc Hà, ngày nào Thang Ninh cũng mong chờ được về nhà.

Cũng rất ít khi cảm thấy cô đơn.

Đối với cô, nó đã giống như người thân trong gia đình vậy.

Hơn nữa là người thân duy nhất của cô.

Vì vậy chỉ cần có một tia hy vọng, dù cuối cùng phải vay tiền, cô cũng phải

chữa khỏi bệnh cho Bạc Hà.

Những ngày sau đó, rất có thể Bạc Hà sẽ phải ở lại bệnh viện lâu dài.

Không chỉ nó phải chịu đựng nhiều cuộc điều trị đau đớn, mà Thang Ninh cũng

không thể ở bên cạnh nó mọi lúc.

Vừa nghĩ vậy Thang Ninh đã thấy rất khó chịu.

Suốt đường đi cô cứ như mất hồn mất vía.

Mặc dù biết cuối cùng cũng phải đối mặt với việc chia ly.

Nhưng cô không ngờ nó có thể sẽ đến nhanh như vậy.

Cô mới có được sự đồng hành của Bạc Hà chưa đầy một năm.

Thậm chí cái tên này, cũng mới đặt được không lâu.

Thang Ninh cảm thấy những ngày ở bên nó vẫn còn chưa đủ.

Cũng không biết làm sao về đến nhà.

Thang Ninh vào nhà, vừa ngửi thấy mùi của Bạc Hà liền hồn xiêu phách lạc

khóc òa lên.

Cô luôn khá mạnh mẽ, hiếm khi thực sự mất kiểm soát cảm xúc đến mức này.

Ban đầu Thang Ninh đứng khóc, khóc đến mức không đứng nổi nữa thì ngồi

xổm xuống, sau đó ngồi xổm đến mức chân tê thì cả người nằm bẹp xuống đất.

Có lẽ vì Bạc Hà không có ở đây, Thang Ninh càng cảm thấy nhà cửa đặc biệt

yên tĩnh và thê lương.

Cũng không biết khóc bao lâu, cô cảm thấy cứ một mình thế này chắc sẽ phát

điên mất.

Cô phải tìm ai đó nói chuyện, giải tỏa nỗi đau trong lòng.

Cô mở điện thoại, thậm chí khi mở khóa còn cảm thấy tay mình đang run.

Vì không muốn Cố Lê quá lo lắng, cô vẫn hít thở sâu vài lần mới gọi điện cho

cô ấy.

Cô từng nghĩ khi nghe thấy giọng Cố Lê chắc chắn mình sẽ không kìm được.

Phải chuẩn bị tâm lý rất lâu.

Tuy nhiên, Cố Lê lại không bắt máy.

Thang Ninh nghĩ chắc Cố Lê đang bận.

Thường thì cô ấy sẽ đợi khi rảnh rồi gọi lại.

Nên Thang Ninh cũng không gọi thêm cuộc thứ hai.

Tay cầm điện thoại của Thang Ninh vô lực buông thõng xuống.

Cảm giác dần dần có sự mệt mỏi lan khắp cơ thể, có lẽ do khóc quá mệt.

Thang Ninh vừa định đứng dậy đi rửa mặt, điện thoại đột nhiên rung lên.

Thang Ninh không nhìn màn hình, trực tiếp bắt máy.

Tưởng đối phương là Cố Lê, cô lập tức không kìm được nũng nịu khóc: "Chồng

ơi... Hu hu hu..."

Mang theo âm điệu run rẩy khe khẽ, ấm ức vô cùng.

Đối phương im lặng vài giây rồi đau lòng hỏi: "Sao vậy em?"

Lần này, đối phương không nhắc cô gọi nhầm người.

Mà lại tự nhiên chấp nhận cách gọi này.

Chỉ là khi nghe thấy giọng Cố Ngộ, dường như Thang Ninh càng không kìm

được nữa.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 97
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...