Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Lại Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả Thính

Chương 109

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

"AAAAA!!!"

Tình yêu thì quý thật.

Nhưng mạng sống đáng giá hơn mà!

Cố Diệc Minh không hiểu điều này, lẽ nào Dư Bắc cũng không hiểu?

Dư Bắc siết chặt dây an toàn, hét toáng lên.

Cậu chỉ thấy đèn đường lùi về phía sau một cách chóng mặt.

"CỐ... CỐ DIỆC MINH! MAU DỪNG LẠI!"

"Không dừng."

"CHẬM THÔI! ĐỒ KHỐN!"

"Không được."

"EM KHÔNG CHỊU NỔI NỮA! AAA! EM SẮP CHẾT RỒI!!!"

"Em đừng rêи ɖâʍ đãng thế, người ngoài nghe thấy không hay đâu."

"VẬY ANH CHẬM THÔI! SAO EM KÌM NÉN ĐƯỢC?"

Xe của gã tài xế điêu luyện Cố Diệc Minh phi như tên lửa. Nhìn thấy cuối đường là biển, Dư Bắc sợ đến nỗi hồn lìa khỏi xác.

"Vài giây cuối cùng, em có đồng ý không?" Cố Diệc Minh gặng hỏi.

"ĐỒNG Ý CÁI GÌ?"

"Quay về với anh."

"VỀ! VỀ! EM VỀ, OK?"

"Được." Cố Diệc Minh cười, sau đó kinh ngạc thốt lên: "Ối, không phanh được."

Dư Bắc bàng hoàng.

"MOÁ, XE MỚI MÀ?!"

"Chắc không đạt tiêu chuẩn rồi."

Con mẹ anh...

"ANH ĐẠP PHANH ĐI, ĐỪNG NHẤN GA!!!... CON MẸ NÓ, ANH MUỐN CHẾT CŨNG ĐỪNG KÉO EM THEO! EM VẪN MUỐN SỐNG! EM CÒN CHƯA CÓ BẠN TRAI ĐÀNG HOÀNG! AAA! MẸ ƠI! MẸ ƠI, CỨU CON VỚI! A, THÔI MẸ KHÔNG CẦN CỨU CON NỮA! NHẶT XÁC GIÙM CON!"

Dư Bắc tê liệt trêи ghế.

Xe lao thẳng về phía cuối con đường.

Chờ tới bình minh ngày mai, hãy gửi ảnh chụp trộm tôi nhảy xuống biển cho tôi được không?

(*Câu hát trong bài Bình Minh Kế Tiếp của Quách Tịnh, cụm từ gốc là "ảnh chụp tôi ngắm biển")

Dư Bắc đã có thể tưởng tượng ra rồi.

Sáng sớm ngày mai, một tin tức chấn động sẽ được đăng tải, ảnh đế Cố Diệc Minh dẫn theo nam nghệ sĩ vô tội Dư Bắc lao xuống biển tự tử vì tình.

Nghe nói chết đuối thì xác sẽ trương phềnh, xấu ói.

Dư Bắc nhắm mắt hồi lâu, xe vẫn chưa chìm xuống nước.

Cậu mở mắt ra, thấy ô tô đang lướt trêи cây cầu bắc qua biển.

Chưa... Chưa chết.

Đầu óc Dư Bắc còn hơi ʍôиɠ lung, cậu nhìn Cố Diệc Minh đang nhịn cười.

"ANH MUỐN CHẾT À?! DÁM DOẠ ÔNG ĐÂY... NẾU THẬT SỰ RƠI XUỐNG BIỂN, NGAY CẢ CHIM ANH CŨNG CHẲNG ĐƯỢC TOÀN THÂY, SẼ BỊ CÁ MẬP CẮN ĐỨT ĐẤY! KHỊT..."

Dư Bắc vừa chửi vừa sụt sịt mũi.

"Nơi này anh nắm trong lòng bàn tay, sao rơi xuống được."

Cố Diệc Minh vỗ ngực.

Dư Bắc mắng tiếp: "Đã mấy năm anh không về Los Angeles, nhỡ người ta sửa đường, dỡ cầu rồi thì anh chết chắc!"

Cố Diệc Minh nhịn cười, bảo: "Chỉ đường vẫn mở đây mà?"

"Đ..."

Dư Bắc đưa mắt nhìn, đúng là có hướng dẫn đường đi.

Nhưng Cố Diệc Minh dùng tiếng Anh.

À đúng, mình nghe hiểu mà.

Dư Bắc muốn đấm Cố Diệc Minh vài cái nhưng người cậu mềm nhũn, chẳng động đậy nổi.

Chỉ có thể sụt sịt khịt mũi.

"Haha..." Cố Diệc Minh rút cục cũng không nhịn được. "Út Cưng, em sợ phát khóc luôn..."

"Moá, ai sợ phát khóc? Em đang cười! Vui quá nên chảy nước mắt!"

Dư Bắc lén dùng mu bàn tay quệt khoé mắt.

Hoá ra lệ tung bay là thế này.

"Quay về với anh nên vui hả?"

"Không quay về. Cái trò này của anh xứng đáng ế cả đời!"

Dư Bắc xù lông.

Cố Diệc Minh bĩu môi: "Dù sao em cũng đồng ý rồi."

"Không."

"Có."

"Không." Dư Bắc điên tiết. "Đưa em về!"

"Đã đến đây rồi, ngắm cảnh tí đi."

"Ngắm cái con khỉ, có gì đẹp mà xem?... Đệt, đẹp ghê!"

Đây là góc tuyệt vời nhất để ngắm thành phố rực rỡ ánh đèn nằm ở bờ bên kia. Trêи màn hình lớn của toà cao ốc là concert ngoài trời của một diva quốc tế, cách một vùng vịnh nhỏ vẫn có thể nghe thấy âm thanh trực tiếp.

Thích quá!

Cố Diệc Minh dừng xe lại, ngồi lên nắp capô, vẫy tay gọi Dư Bắc tới.

"Em không qua đó đâu."

Dư Bắc ngồi ì trong xe.

Bực.

Bây giờ không giận thì bao giờ giận nữa?

"Ngồi đây view đẹp lắm."

"Chết cũng không lên."

Trừ phi anh xin lỗi.

"Vẫn giận à?" Cố Diệc Minh ngoảnh đầu lại, cười bảo: "Anh muốn tốt cho em thôi mà."

"Anh lại xàm chó gì nữa vậy?"

Cố Diệc Minh phân tích: "Anh thấy em ngày nào cũng ủ rũ, chẳng nhí nha nhí nhảnh như trước. Giờ xả ra được rồi, trong lòng thoải mái hơn nhiều phải không?"

Hình như cũng đúng.

Dư Bắc xuống xe, lồm cồm bò lên capô.

Sao lúc Cố Diệc Minh trèo lên trông ngầu đét thế nhỉ?

Chắc chắn do cái quần đùi làm mình không phát huy hết khả năng.

Chẳng biết Cố Diệc Minh lấy đâu ra hai lon Coca. Anh bật nắp, đưa cho cậu.

Dư Bắc uống một ngụm.

Ta nói nó phê gì đâu á.

Cố Diệc Minh chạm lon với cậu rồi tu ừng ực.

Lúc Cố Diệc Minh ngẩng đầu, đường nét xương quai hàm của anh nhìn vô cùng sắc bén, yết hầu di chuyển lên xuống, dưới ánh đèn rực rỡ, trông vừa gợi cảm vừa cuốn hút.

Đẹp trai xỉu, nhưng tôi không thể ở lại vì anh.

Còn nhiều trai đẹp khác đang chờ tôi khen.

"Em thấy thế nào?"

Cố Diệc Minh toàn hỏi câu này.

Sự chu đáo đó hợp với lúc khác hơn ạ. Cảm ơn.

Cảm giác ấy à, khó diễn tả bằng lời.

Dư Bắc im lặng một lát rồi bảo: "Muốn rap quá."

Lâu rồi không ôn luyện.

Không thể đánh mất thế mạnh sở trường.

"Biển xanh sóng sánh khắp trêи trái đất, Cố Diệc Minh là thuỷ quái ba chân."

"ɖâʍ đãng muôn phần không ai ngoài Dư Bắc." Cố Diệc Minh tiếp lời trôi chảy.

Quả nhiên Cố Diệc Minh là cao thủ rap ngang cơ với mình, chưa phân định được ai trêи ai dưới.

"Cố Diệc Minh, anh đừng ăn nói lôm côm."

"Dư Bắc à, em có thể dùng mồm."

Dư Bắc nhíu mày, phát hiện ra tình hình không hề đơn giản.

Rap tiếp chắc sẽ bị kiểm duyệt tắt tiếng luôn.

Phải kịp thời dừng màn battle này lại.

Ban nãy Dư Bắc chẳng có cảm giác gì, giờ ngồi trêи capô, gió biển thổi vù vù, cậu cứ thấy trong quần khó chịu.

Dinh dính, lành lạnh.

Dư Bắc lén kéo quần.

Vẫn không thoải mái, kiểu như bị vải dính sát vào da thịt.

Sau khi sờ thử, cậu không dám động đậy nữa.

"Sao vậy?" Cố Diệc Minh hỏi. "Không quẩy nữa à?"

"Quẩy cái gì? Hâm à mà ngồi đây hứng gió... Tụi mình về khách sạn thôi."

Cố Diệc Minh lấy làm lạ, bảo: "Ban nãy em vẫn đang vui lắm mà... Ok, đi về, đừng để bị cảm."

Dư Bắc kẹp hai chân, quay vào trong xe. Cậu ngồi nghiêng người, chẳng dám đặt hết ʍôиɠ xuống ghế.

"Em làm gì đấy? ʍôиɠ mọc nhọt à?"

"Cút, anh lo lái xe đi..."

Dư Bắc không muốn trả lời.

Xấu hổ.

Cố Diệc Minh chợt nghĩ ra: "Bị trĩ rồi?"

"Anh mới trĩ ấy. Đừng hỏi nữa có được không?"

Dư Bắc buồn bực.

Lúc này Cố Diệc Minh quan tâm đến mình thế.

"Vậy rút cục em làm sao?"

Cố Diệc Minh vừa nói vừa vươn tay định sờ dưới ʍôиɠ cậu.

Dư Bắc chộp lấy cổ tay anh.

"Chỗ công cộng mà anh dám giở trò xằng bậy à? Việc này có thuộc thẩm quyền của cảnh sát Mỹ không?"

"Anh sờ bạn trai mình thì đã sao?"

Cố Diệc Minh rất hùng hồn.

Dư Bắc chẳng biết cãi lại thế nào nữa.

Chỉ một phút cậu lơ đãng, cái móng heo của Cố Diệc Minh đã nhanh như chớp thực hiện được ý đồ.

Cố Diệc Minh xoa tay.

"Ươn ướt... Oài, em đang thức mà vẫn mộng tinh hả?"

Cố Diệc Minh trầm trồ.

Cảnh tượng lúc trước trong phòng nghỉ ở công ty hiện ra.

"Anh im mồm đi..."

Dù là gì thì Dư Bắc cũng nhục nhã ê chề.

Mình bị Cố Diệc Minh phóng xe như điên doạ tới mức són tiểu.

Nói ra nhục thối mặt.

Đợi đến khi về tới bãi đồ xe của khách sạn, đũng quần Dư Bắc đã lạnh toát.

Khó chịu thật sự.

"Hay em cởi quần ra đi, đừng để bị lạnh."

"Sao có chuyện đấy được? Giờ em nhảy xuống biển, bơi một vòng cũng chẳng lạnh. Khoẻ như trâu nhá."

Cố Diệc Minh chép miệng bảo: "Tự hào ghê nhỉ?"

"Ngưng xàm. Anh đi nhanh lên, đừng để bảo vệ, nhân viên phục vụ nhìn thấy..."

Cố Diệc Minh đi trước, ra hiệu không có ai. Dư Bắc vội vàng theo sau anh, bước vào thang máy.

Dư Bắc thở phào nhẹ nhõm.

Cậu cúi đầu nhìn chiếc quần trắng của mình, vết ố màu vàng to đùng nằm chình ình.

Chẳng rõ tại sao đời người không có mấy lần gặp chuyện nhục nhã thế này nhưng lần nào Cố Diệc Minh cũng góp mặt.

Cố Diệc Minh rời khỏi thang máy trước, ngó hành lang hai bên, bảo: "Ra đi, không có ai."

Dư Bắc đến cửa phòng thì dừng lại.

Tiểu Bạch chắc chắn đã chạy tới phòng mình ngủ, giờ mình cứ vậy mà đi vào, thằng nhóc ấy có thể tưởng tượng ra câu chuyện đen tối dài một triệu từ.

Rồi đăng miễn phí lên các trang web lớn.

"Phòng anh không có ai chứ?"

"Tất nhiên rồi."

"Vậy em sang phòng anh thay quần."

"Ok!"

Đôi mắt sói già gian ác của Cố Diệc Minh sáng rực.

"???"

Cố Diệc Minh phấn khích thế để làm gì?

"Suỵt... Nói bé thôi!"

Dư Bắc đập Cố Diệc Minh một phát, anh bèn gật đầu.

Hai người lén lút chui vào phòng.

Dư Bắc lại phát hiện ra một vấn đề.

"Quần em để ở phòng bên kia."

"Mặc tạm của anh vậy?" Cố Diệc Minh đề nghị.

"Anh to quá! Em không mặc vừa."

"Thế anh sang lấy cho em."

Dư Bắc thở dài.

Còn cách nào khác ư?

Đâu thể cởi truồng chạy ra ngoài.

Tuy nhìn thấy Cố Diệc Minh lấy quần cho mình, Tiểu Bạch chắc chắn sẽ không ngừng lan truyền những sự thật thiếu xác đáng.

Song vẫn tốt hơn việc bị người khác biết mình tè ra quần.

Cố Diệc Minh đi một lát rồi quay lại.

"Sao? Tiểu Bạch ở trong phòng em đúng không?"

"Đúng."

Cố Diệc Minh quay lưng về phía cậu, đặt quần xuống.

"Cậu ta có nói gì không?" Dư Bắc thấy lạ bèn hỏi.

"Không."

Bất bình thường.

Siêu kỳ quặc.

Tính tình Tiểu Bạch không phải như vậy.

"Hôm nay em chỉ có thể ngủ ở phòng anh thôi."

Tình thế bắt buộc, đành nghe theo.

"Em thay nhanh lên, anh lén mang quần bẩn đi xử lý."

"Ừm."

Dư Bắc muốn vào phòng tắm, bị Cố Diệc Minh gọi lại.

"Đừng che che đậy đậy nữa, trước mặt anh có nhất thiết phải vậy không? Thay mau, anh cũng cần đi tắm nữa."

Cố Diệc Minh thản nhiên tháo cà vạt, cởi cúc áo sơ mi.

Dư Bắc đếch sợ.

Làm như người ta không có ấy.

Cậu bèn lột quần ngay tại chỗ.

Hành lang bên ngoài đột nhiên vang tiếng nói cười.

Dư Bắc và Cố Diệc Minh đều nghệt mặt ra.

Cửa phòng bỗng mở toang.

"Cố Diệc Minh..."

Cố Quân Nho xuất hiện ở cửa.

Anh nhìn cảnh trần trụi trong phòng, đứng hình.

Não Dư Bắc trống rỗng.

Cố Diệc Minh phản ứng nhanh hơn, cầm áo sơ mi của mình bọc lấy ʍôиɠ Dư Bắc, miễn cưỡng che đi chỗ mấu chốt.

Mỗi tội cái ʍôиɠ trắng bóc vẫn lộ ra qua kẽ hở.

"Sao vậy?"

Tiểu Bạch thò đầu vào, sốc đến mức nụ cười trêи môi nhóc cứng đờ.

Tiêu Thành và Chu Kiêu cũng chen vào, đồng thanh hỏi: "Sao vậy?!"

Dư Bắc muốn chết.

Vụ đó để lại nỗi ám ảnh lớn tới mức nào?

Thì đại khái là sau này, mỗi khi nghe thấy câu "Sao vậy?", Dư Bắc bèn đỏ mặt tía tai.

Mọi tội ác.

Bắt nguồn từ việc Cố Diệc Minh muốn trải nghiệm những điều xưa cũ nên đặt phòng ở khách sạn phong cách cổ điển này.

Không có khoá điện tử.

Cố Diệc Minh đi lấy quần, quên chốt cửa lại.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 88: Ăn cơm chó ngập mồm rồi!
Chương 89
Chương 89: Hoá ra đây là quà sinh nhật em tặng anh
Chương 90
Chương 90: Chúng ta chia tay đi
Chương 91
Chương 91: Cố Diệc Minh bị đá rồi
Chương 92
Chương 92: Em ấy là nửa kia của tôi
Chương 93
Chương 93: Đấy là anh trai anh
Chương 94
Chương 94: Vợ chưa cưới của con đang đợi
Chương 95
Chương 95: Mai mày dọn đi luôn đi
Chương 96
Chương 96: Em nuôi
Chương 97
Chương 97: Em ấy đang đùa với lửa!
Chương 98
Chương 98: Làm gì có nữ chính nào hôn mà lại vươn tay ấn gáy người ta?
Chương 99
Chương 99: Quy tắc ngầm, tự hiến thân
Chương 100
Chương 100: Muốn đàn ông thì cứ tìm anh
Chương 101
Chương 101: Tình yêu đích thực!
Chương 102
Chương 102: Cuối cùng chẳng phải vẫn bước vào nhà họ Cố hay sao?
Chương 103
Chương 103: Bóc phốt
Chương 104
Chương 104: Không chiếm được em thì huỷ hoại em
Chương 105
Chương 105: Em đánh rơi anh rồi
Chương 106
Chương 106: Yêu rồi, yêu rồi
Chương 107
Chương 107: Tình nhân thế thân của tổng tài
Chương 108
Chương 108: Tụi mình quay về với nhau đi
Chương 109
Chương 109: Sao vậy?
Chương 110
Chương 110: Rút cục em có muốn chính thức ở bên cạnh anh không?
Chương 111
Chương 111: Anh đã quen đối xử tốt với em rồi
Chương 112
Chương 112: Xin lỗi cái con khỉ
Chương 113
Chương 113: Cược thận, không đặt cược trái tim
Chương 114
Chương 114: Nắng hạn gặp mưa rào
Chương 115
Chương 115: Anh bị bệnh
Chương 116
Chương 116: Kẹo bạc hà
Chương 117
Chương 117: Thiếu em, anh sẽ chết
Chương 118
Chương 118: Kẹo của tui đâu?
Chương 119
Chương 119: Không phải chúng tôi đang yêu nhau
Chương 120
Chương 120: Sớm sinh quý tử
Chương 121
Chương 121: Chưa bao giờ nói anh yêu em
Chương 122
Chương 122: Chồng Bé Nhỏ Xinh Đẹp Tuyệt Trần Của Tổng Giám Đốc Cố
Chương 123
Chương 123: Thông báo chính thức
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 109
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...