Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Lại Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả Thính

Chương 150

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Xong việc, Cố Diệc Minh lại lăn ra ngủ say như chết.

Đúng là cái đồ vắt chanh bỏ vỏ, quần l0't cũng chẳng thèm mặc luôn kìa.

Không sợ lạnh à?

Anh ấy lạnh không sao, nhỡ các con lạnh thì biết làm thế nào?

Dư Bắc lấy chăn che lại, sau đó dậy ăn sáng.

Lâu rồi mình chưa lên mạng, phải theo dõi tin tức thời sự, tình hình chính trị mới được.

Vụ án của Cố Hồng Sênh đã lan truyền rộng rãi khắp Trung Quốc, chuyện Cố Diệc Minh là thiếu gia nhà giàu cũng bị lộ.

“Cái đệt, cái đệt, hoá ra tổng giám đốc Cố gia thế khủng vậy ư?!”

“Hồi xưa giang hồ đồn rằng thế kỷ trước nhà Cố Diệc Minh ở Hải Thành tiếng tăm lừng lẫy lắm, tôi còn tưởng ai bịa cơ…”

“Vụ gì đấy? Ai thông não giùm được không?”

“Tin tốt đây, tin tốt đây, cháu Bắc nhà em lấy chồng giàu rùi~”

“Sao Cố Diệc Minh phải về nước khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng nhỉ? Thừa kế sản nghiệp của gia đình không sướng à?”

“Luận bàn: Rốt cuộc Cố Diệc Minh giàu đến mức nào?”

“Bàn tán về bố tôi làm gì?”

“Bố Cố ơi, xin bố hãy đón đứa con rơi này về nhà với.”

“Bố Diệc Minh ơi, con cũng chẳng muốn phấn đấu nữa đâu.”

“Xin hỏi bố Cố có thiếu em bé 240 tháng tuổi không ạ?”

“Chỉ giỏi ngửa tay xin xỏ thôi, mấy người không biết tự bắt máy bay qua Mỹ à?”

“Một cô gái biết điều đã đang đặt vé rồi.”

“Tôi không có tiền mua vé máy bay, ngày mai sẽ bơi qua đó.”

Tin sốt dẻo thứ hai, lễ trao giải điện ảnh Hải Thành đã khai mạc, đạo diễn Hạ Nhất Phàm không chút tên tuổi lại nổi lên như một chú ngựa đen, giành cả ba giải thưởng lớn: Phim tài liệu xuất sắc nhất, Quay phim xuất sắc nhất, Đạo diễn mới xuất sắc nhất.

Tiếp theo đó, bộ phim vừa công chiếu hai ngày đã đạt 9.4 điểm, khiến khán giả phải trầm trồ.

Phim tài liệu vốn không dành cho số đông nên có rất ít suất chiếu, song với cơn mưa lời khen, rạp phim bèn tăng suất chiếu tới tấp.

Chẳng thể dự đoán được doanh thu cuối cùng của bộ phim, nhưng chắc chắn nó nằm sẵn trong top 10 phim hay nhất năm nay.

Điều làm cư dân mạng sửng sốt đó là ngoại trừ phần lồng tiếng, việc quay phim, biên tập, hậu kỳ, sản xuất đều do một tay Hạ Nhất Phàm lo liệu.

Chỉ trong thời gian ngắn, Hạ Nhất Phàm đã thu hút vô số người hâm mộ, lập tức trở thành đạo diễn trẻ được nhắc đến nhiều nhất.

Dư Bắc nhìn màn hình, nước mắt lưng tròng.

Phòng 101 chúng ta đúng là toàn nhân tài, trong cả vạn người mới có 1*.

(*Ở đây còn mang nghĩa là top)

Dư Bắc lướt bảng tin, một tin tức đột nhiên xuất hiện.

“Tin vui cả nhà ơi! Đôi chồng chồng Cố Bắc có hy vọng được gỡ lệnh cấm sóng!”

Đồng thời người đó còn chia sẻ bài đăng của tổng cục.

“Thể theo kiến nghị cư dân mạng tích cực đề ra, mà cụ thể là thông qua việc chúng tôi nhận được mười mấy vạn tin nhắn và đơn thư yêu cầu, hiện tại chúng tôi sẽ trưng cầu ý kiến mọi người một lần nữa, mở cuộc bỏ phiếu toàn dân về chuyện liệu có nên gỡ lệnh cấm sóng với hai nghệ sĩ Cố Diệc Minh, Dư Bắc không. Dưới đây là link bỏ phiếu.”

Fan của Cố Diệc Minh và Dư Bắc đã nhốn nháo hết cả lên.

“Ôi! Mẹ! Ơi!”

“Chưa bao giờ có nghệ sĩ nào bị cấm rồi mà còn được thả!”

“Theo tin nội bộ thì tổng cúc hết chỗ để thư rồi.”

“Tổng cúc hôm nay đỉnh của chóp!!!”

“Tổng cúc hôm nay 18cm!!!”

“Phải đi loan tin mới được!!!”

“Nói thật nhé, gỡ hay không gỡ lệnh cấm cũng chẳng quan trọng, đôi chim cu Cố Bắc đang sống hạnh phúc với nhau ở Mỹ rồi.”

“Chuẩn, tiền người ta tiêu tám đời không hết mà còn thèm để ý tới vài đồng bạc lẻ kiếm được từ showbiz chắc?”

“Hahaha, khiêm tốn một tí bà ơi.”

“Tôi thấy bất bình thôi. Giờ đã quá muộn rồi. Hừm! *dỗi*”

“Chung quy vẫn là một chuyện tốt. Mong xã hội nước mình sẽ bao dung hơn, nhiều màu sắc hơn!”

“Các chị em đừng ngại! Xông lên!”

“Xông lên!”

Có chuyện tuyệt vời như vậy ư?

Dư Bắc vội vàng bỏ một phiếu, nhân tiện đăng nhập hai mươi mấy tài khoản phụ của mình.

Song tài khoản phụ bị đổi mật khẩu hết cả rồi.

Đệt.

Dư Bắc chạy vào phòng ngủ, đòi Cố Diệc Minh.

“Cố Diệc Minh, anh trả tài khoản Weibo cho em.”

Cố Diệc Minh mắt nhắm mắt mở, hỏi: “Trả em làm gì?”

“Em có việc cần dùng.”

“Không trả.” Cố Diệc Minh quay người sang phía bên kia. “Em lớn rồi, nên làm một chàng trai đàng hoàng, ngay thẳng.”

Dư Bắc cãi: “Thế hồi trước em như nào mà không đàng hoàng?”

“Lén lút lên mạng chửi anh, suýt nữa trở thành admin của nhóm anti, anh còn chưa bắt em tự kiểm điểm bản thân đâu đấy.”

“…”

Sao Cố Diệc Minh cứ nhắc lại món nợ cũ vậy nhỉ?

“Đùa là đùa, chơi là chơi, đừng khơi món nợ cũ ra.”

Cố Diệc Minh lập tức tiếp lời: “Cát về với cát, bụi về với bụi, còn Út Cưng vẫn là đồ đần thúi.”

“Đệt, sao cái gì anh cũng đối đáp được thế?”

Ngôi vị ông hoàng nhạc rap của mình đang bị đe doạ.

Dư Bắc vỗ mạnh vào mông Cố Diệc Minh, kêu đánh đét một cái.

Bàn tay bỏng rát khiến Dư Bắc đau nhe răng.

Mông Cố Diệc Minh làm bằng thứ gì vậy?

Cứng thế?

“Dậy đi! Anh không chịu dậy là em sẽ tống anh vào trang trại chăn nuôi cho người ta thiến đấy!”

“Hồi trước em toàn nằm ườn ra, anh chỉ ngủ nướng mỗi lần này thôi mà…”

Cố Diệc Minh lẩm bà lẩm bẩm nhưng vẫn miễn cưỡng dậy tắm rửa.

Họ chuẩn bị xong xuôi sau đó ra khỏi nhà.

Hôm nay hai người đi thăm tù, xem tình hình Lâm Bối Nhi.

Thật ra Cố Diệc Minh không muốn lắm, là Dư Bắc kéo anh đi.

Lâm Bối Nhi được cảnh sát dẫn đến. Lúc nhìn thấy Cố Diệc Minh và Dư Bắc, khuôn mặt lạnh lùng của cậu ta hơi lộ vẻ bất ngờ.

Dư Bắc cũng bất ngờ.

Đệt, Lâm Bối Nhi từ em gái dân chơi biến thành đàn ông thứ thiệt rồi.

Đám bím tóc của cậu ta đã bị cạo sạch, lớp makeup tỉ mỉ, dày cộm trên mặt chắc chắn là không còn nữa.

Thú thật, trông Lâm Bối Nhi vừa mắt hơn một chút.

Đẹp trai thế mà học theo phong cách hip hop làm gì?

Vậy là bị đầu độc đó, mọi người biết chưa?

“Sao lại là anh?”

Chỉ khi nhìn thấy Cố Diệc Minh thì Lâm Bối Nhi mới bớt lạnh lùng.

Nếu không Dư Bắc nghĩ rằng giờ phút này cậu ta ghét phải thấy mình nhất, sẽ trợn mắt khinh bỉ mình.

“Cậu tưởng là ai?”

Lâm Bối Nhi cười khẩy, trả lời: “Đám họ hàng chứ ai nữa. Hôm qua họ còn chạy tới đây trút giận, bảo bị nhà tôi làm liên luỵ.”

Dư Bắc thật sự cảm thấy Lâm Bối Nhi rất khó hiểu.

Nên nói cậu ta vô tình vô nghĩa hay vì nghĩa mà chẳng màng đến người thân đây?

“Bọn tôi tới để hoà giải.” Dư Bắc đáp. “Nếu người bị hại, là tôi, đồng ý tha thứ, hoà giải thì cậu sẽ được giảm án rất nhiều.”

Cố Diệc Minh ngoảnh đầu sang nhìn Dư Bắc trừng trừng, ý là “Anh nói thế khi nào?”

Ờ thì chuyện này mình chưa bàn bạc với Cố Diệc Minh.

Cố Diệc Minh tính tình nóng nảy, chắc chắn sẽ ăn miếng trả miếng.

Sao mình lại đưa ra quyết định đó?

Đại khái vì mình có thể hiểu được tâm trạng của Lâm Bối Nhi.

Ai cướp Cố Diệc Minh, mình cũng sẽ liều mạng với kẻ ấy.

Đương nhiên mình không mất lý trí như Lâm Bối Nhi.

Bỏ thuốc, chơi chiêu không tốt hay sao?

Chưa xem tập Conan nào mà dám ra tay hãm hại người khác, lại còn phải ngang nhiên bắt cóc người ta mới chịu cơ.

Giờ thì hay rồi, đủ cả nhân chứng lẫn vật chứng, bị bắt ngay tại trận.

“Không cần.” Lâm Bối Nhi lạnh lùng nói. “Ở trong này chẳng phải rất tốt ư?”

“Tôi thấy ở nhà sẽ thoải mái hơn một chút…”

Thằng nhóc này lì quá.

Sao cứ đâm đầu vào ngõ cụt, nghĩ quẩn thế nhỉ?

Đồ Tây không thơm, đồ Trung không ngon à mà khăng khăng muốn ở đây ăn cơm tù?

“Cậu không cân nhắc đôi chút về việc ra tù hả?”

“Ra tù? Rồi đi đâu? Tôi thì đi chỗ nào được? Nhà ư? Nhà mất rồi, tôi còn về đâu được nữa?” Lâm Bối Nhi hơi mất bình tĩnh.

Dư Bắc an ủi cậu ta: “Ok, ok, cậu cứ bướng đi.”

Dư Bắc cũng từng cứng đầu cứng cổ như vậy, hồi đòi chia tay với Cố Diệc Minh ấy.

Lúc bình tĩnh lại chẳng phải cậu muốn tát cho mình một cái sao?

“Dư Bắc, anh không cần tỏ vẻ hả hê. Nếu không nhờ anh Diệc Minh thì anh chẳng có cơ hội ở đây mà xỏ xiên đâu.”

Trông Lâm Bối Nhi cười khẩy giống y hệt Hoa phi trước khi đập đầu vào tường tự tử.

“Ơ hay, người gây chuyện là bố cậu, sao lại đổ lỗi cho tôi? Chính cậu còn làm chứng để tống bố cậu vào tù nữa kìa…”

Ngay cả Dư Bắc cũng phục Lâm Bối Nhi sát đất, vì lẽ phải mà chẳng màng tới tình thân, phũ thật sự.

Như kiểu cậu ta được nhặt về vậy.

“Ông ta đếch phải là bố tôi!” Lâm Bối Nhi gào lên. “Ông ta không xứng đáng!”

“Đâu đến mức đó, cậu bình tĩnh đi…”

Sao sự việc lại vượt khỏi dự đoán của Dư Bắc thế nhỉ?

Lâm Bối Nhi trở nên mất bình tĩnh.

“Dư Bắc, vốn tôi thật sự chẳng muốn nói mấy chuyện này trước mặt anh đâu, nhưng bây giờ tôi không còn gì đáng để bận tâm. Tôi đã thành ra như vậy rồi thì sợ ai chê cười nữa?”

Lâm Bối Nhi kéo áo phông của mình lên, trên người cậu ta đầy những vết sẹo hình thù kỳ quái, nhìn có vẻ là từ rất lâu.

Có vết như bị bỏng, có vết lại như bị rạch, một vệt sẹo dài cả chục xentimét vắt ngang chỗ chiếc xương sườn cuối cùng.

Chúng khiến người ta phải kinh hãi.

“Là gã súc sinh Lâm Diệu Đông làm đấy.” Lâm Bối Nhi cười một cách thảm thương. “Ông ta nghiện rượu, uống say rồi lôi mẹ tôi ra trút giận. Mẹ tôi may mắn chết sớm, bỏ lại mình tôi gánh chịu sự ngược đãi của ông ta. Tại sao tôi sang Nhật du học ngay từ cấp ba? Chính là để trốn ông ta! Loại khốn nạn đó xứng đáng làm bố ư? Dư Bắc, giờ nhìn tôi trông chẳng khác nào một trò cười đúng không? Cứ cười đi, cười đi. Haha…”

Lâm Bối Nhi khóc không thành tiếng.

“Trên đời này chỉ có anh Diệc Minh tốt với tôi… Anh hoàn toàn chẳng hiểu đối với tôi anh Diệc Minh mang ý nghĩa gì. Anh ấy là đấng cứu thế, là chiếc phao cứu sinh duy nhất của tôi từ bé đến lớn… Tại sao anh phải tranh giành? Tại sao?”

Lâm Bối Nhi khóc khiến Dư Bắc chạnh lòng.

“Giờ anh Diệc Minh bị cướp mất, nhà cũng chẳng còn, anh muốn tôi đi đâu? Tôi cần phải ra tù chắc?”

“Tôi thấy không cần.”

Cố Diệc Minh còn nhẫn tâm bồi thêm một nhát dao.

Dư Bắc véo đùi anh, ý bảo ngậm mồm vào.

Lâm Bối Nhi nhìn Cố Diệc Minh bằng ánh mắt đầy bấp bênh và sợ sệt, trông rất thương.

Haiz…

Yêu một người tới điên dại.

Rốt cuộc Cố Diệc Minh có sức quyến rũ như thế nào?

“Anh Diệc Minh…” Nói chuyện với Cố Diệc Minh, Lâm Bối Nhi không ngang ngược nữa. “Em xin lỗi.”

Cố Diệc Minh cau mày.

Lâm Bối Nhi bưng mặt khóc tu tu, nước mắt chảy thành từng dòng giống hệt những sợi mì.

“Em đâu ngờ được rằng chuyện sẽ đến mức ấy… Lâm Diệu Đông không hề nói vậy với em, ông ta đã hứa… Em không nghĩ sẽ thế này…”

Dư Bắc bắt đầu chửi thầm trong bụng.

Mẹ kiếp.

Anh Diệc Minh nhà cậu hoàn toàn chẳng thèm quan tâm cậu sống hay chết, ok?

Bây giờ người chịu bị chửi là thánh mẫu để tới cứu cậu là tôi.

Cậu không bớt yêu anh ấy đi một tí và yêu tôi nhiều hơn được à?

“Em chẳng hiểu, em thua kém Dư Bắc ở điểm nào? Anh ta quê mùa, cục mịch, có ưu điểm gì chứ? Em không rõ rốt cuộc mình thua ở đâu?”

Trái tim Dư Bắc bị đâm thủng lỗ chỗ.

Đệt…

Máu có thể chảy, đầu có thể rơi, người như Dư Bắc này hơi hiếm đấy.

“Em ấy chẳng có ưu điểm nào hết.”

Lời của Cố Diệc Minh khiến Dư Bắc càng đau hơn.

“Tham ăn, lười làm, hám tiền, háo sắc.”

Đừng… Đừng nói nữa.

Anh mà nói nữa là em sẽ…

Độn thổ.

“Yêu một người thì sẽ không đem người ấy ra so sánh với kẻ khác. Nếu nhất định cần đề cập đến chuyện thắng thua thì cậu thua ở chỗ không phải là em ấy.”

Thật hay đùa đấy?!

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Cố Diệc Minh kìa.

Đổ đứ đừ luôn.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 88: Ăn cơm chó ngập mồm rồi!
Chương 89
Chương 89: Hoá ra đây là quà sinh nhật em tặng anh
Chương 90
Chương 90: Chúng ta chia tay đi
Chương 91
Chương 91: Cố Diệc Minh bị đá rồi
Chương 92
Chương 92: Em ấy là nửa kia của tôi
Chương 93
Chương 93: Đấy là anh trai anh
Chương 94
Chương 94: Vợ chưa cưới của con đang đợi
Chương 95
Chương 95: Mai mày dọn đi luôn đi
Chương 96
Chương 96: Em nuôi
Chương 97
Chương 97: Em ấy đang đùa với lửa!
Chương 98
Chương 98: Làm gì có nữ chính nào hôn mà lại vươn tay ấn gáy người ta?
Chương 99
Chương 99: Quy tắc ngầm, tự hiến thân
Chương 100
Chương 100: Muốn đàn ông thì cứ tìm anh
Chương 101
Chương 101: Tình yêu đích thực!
Chương 102
Chương 102: Cuối cùng chẳng phải vẫn bước vào nhà họ Cố hay sao?
Chương 103
Chương 103: Bóc phốt
Chương 104
Chương 104: Không chiếm được em thì huỷ hoại em
Chương 105
Chương 105: Em đánh rơi anh rồi
Chương 106
Chương 106: Yêu rồi, yêu rồi
Chương 107
Chương 107: Tình nhân thế thân của tổng tài
Chương 108
Chương 108: Tụi mình quay về với nhau đi
Chương 109
Chương 109: Sao vậy?
Chương 110
Chương 110: Rút cục em có muốn chính thức ở bên cạnh anh không?
Chương 111
Chương 111: Anh đã quen đối xử tốt với em rồi
Chương 112
Chương 112: Xin lỗi cái con khỉ
Chương 113
Chương 113: Cược thận, không đặt cược trái tim
Chương 114
Chương 114: Nắng hạn gặp mưa rào
Chương 115
Chương 115: Anh bị bệnh
Chương 116
Chương 116: Kẹo bạc hà
Chương 117
Chương 117: Thiếu em, anh sẽ chết
Chương 118
Chương 118: Kẹo của tui đâu?
Chương 119
Chương 119: Không phải chúng tôi đang yêu nhau
Chương 120
Chương 120: Sớm sinh quý tử
Chương 121
Chương 121: Chưa bao giờ nói anh yêu em
Chương 122
Chương 122: Chồng Bé Nhỏ Xinh Đẹp Tuyệt Trần Của Tổng Giám Đốc Cố
Chương 123
Chương 123: Thông báo chính thức
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 150
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...