Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Lại Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả Thính

Chương 4

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nhìn đi, đây chính là nguyên nhân khiến Dư Bắc không dám tỏ tình.

Bỗng dưng Dư Bắc thấy ức tận cổ.

“Gay thì sao?”

Chơi gay vui đến nhường nào, anh hoàn toàn không hiểu được đâu!

Dường như Cố Diệc Minh bị chọc giận, tỏ vẻ bất mãn vì nước đổ đầu vịt.

“Sao em cứ không hiểu thế nhỉ?”

Em không hiểu? Em hiểu rõ hơn anh đấy, lăn lộn trêи giường với anh trong mơ, tư thế nào em cũng rành.

“Anh nói em nghe, Uông Gia Thụy chẳng tốt đẹp gì đâu, tiếng xấu cả showbiz đều biết. Anh không để em đi là muốn tốt cho em, sợ em phải chịu thiệt thòi.”

Dư Bắc làu bàu: “Một thằng đàn ông như em thì chịu thiệt gì được chứ?”

Ấy vậy mà Dư Bắc lại thấy sự yêu thương trong mắt Cố Diệc Minh, giống ông bố không nỡ để con trai bị người ta chà đạp.

Dư Bắc nghĩ âu cũng là điều đương nhiên, Cố Diệc Minh nào biết cậu gay. Ban ngày không hiểu sự tăm tối của ban đêm, trai thẳng không hiểu nỗi đau khổ của trai cong.

Dư Bắc hận chẳng thể bị chà đạp ngay bây giờ.

“Út Cưng, em hơi sai sai nhé.”

Hờ?

Rút cục đã phát hiện ra rồi à? Tám năm rồi đấy.

Anh không thấy gọi em là “Út Cưng” cũng sai luôn à?

“Từ hôm qua em bắt đầu né tránh anh, nói em toàn cãi, hai chúng ta đáng phải thế này ư? Có chuyện gì em cứ bảo thẳng anh không được sao?… Thiếu tiền?”

Thiếu tình.

“Mắc nợ ai à?”

Mắc ȶɦασ.

“Tóm lại chẳng cần anh lo!”

Dư Bắc không muốn anh tiếp tục hỏi nữa.

“Anh không lo cho em, ai lo?!”

Cố Diệc Minh cũng nổi cáu. Dư Bắc vừa định đáp trả, Cố Diệc Minh lại lên tiếng.

“Bọn mình bên nhau ngần ấy năm, nói không lo là không lo à? Phải có lý do chứ? Út Cưng, anh không muốn em tiếp xúc với những kẻ tệ hại, anh đang bảo vệ em đấy. Trước kia em làm gì vô lương tâm như vậy đâu.”

“…???”

Lửa giận của Dư Bắc tắt ngúm.

“Thế anh lo cho em được tới khi nào? Lúc anh lấy vợ thì sao? Vẫn có thể đối xử tốt với em hả?”

Nói vậy đủ hiểu rồi nhỉ?

“Anh…” Cố Diệc Minh hơi ngẩn ra. “Em nói cái gì đấy? Cả đời chúng ta sẽ là anh em tốt.”

Trai thẳng ngu như lợn.

Bỏ đi, Dư Bắc lười không buồn đôi co nữa.

Cố Diệc Minh làm sai điều gì chứ?

Chẳng qua anh ấy chỉ không cho mình chịch thôi.

Được chồng người khác nâng niu bao nhiêu năm, nghĩ đã thấy kϊƈɦ thích, phải hem?

“Uông Gia Thụy bảo mới đầu tư một bộ phim điện ảnh, có thể tạo cơ hội cho em đi thử vai. Em debut lâu rồi mà chưa từng đóng phim điện ảnh.”

“Cái loại không ra gì ấy, lời của gã em đừng coi là thật.”

Kể từ khi Dư Bắc tốt nghiệp đại học, gia nhập làng giải trí, Cố Diệc Minh đã căn dặn cậu người trong showbiz hầu hết đều không ra gì.

Do đó Dư Bắc chỉ muốn “Không, ra rồi” với anh thôi.

“Em phải kiếm tiền.”

Cậu dây dưa với Cố Diệc Minh bao nhiêu năm, đâu thể chịu kết cục trắng tay cả tình lẫn tiền nhỉ?

Cố Diệc Minh rút điếu thuốc ra, liếc Dư Bắc, nuốt một cái, lại nhét thuốc vào bao.

“Nếu em muốn có cơ hội diễn xuất thì thế này nhé, tập cuối của ‘Tôi Là Diễn Viên’ đang còn thiếu khách mời, anh kêu anh Lư sắp xếp cho em.”

“Được ạ…”

Chỉ cần tránh xa khỏi Cố Diệc Minh, cậu đi đâu cũng được.

“Vậy mới ngoan chứ, về sau có chuyện gì thì bảo anh, không được giận dỗi.”

Cố Diệc Minh xoa đầu Dư Bắc mấy cái, khiến tim Dư Bắc rối bời.

“Em dỗi gì? Em không dỗi.”

Dư Bắc hít sâu, nghiến răng, nếu anh đã ngu si đần độn thế này, ông đây sẽ nói toạc móng heo luôn!

“Ý em là anh chẳng cần đối xử tốt với em đâu, em không phải con anh. Từ giờ trở về sau, chúng ta đừng thân mật vậy nữa.”

Lúc này Cố Diệc Minh thật sự tức giận, đôi lông mày đẹp đẽ cau lại.

“Còn kêu không dỗi, anh đối xử tốt với em không được chắc? Kể từ khi mới quen cho đến hiện tại, quan hệ của chúng ta luôn rất êm đẹp, anh chưa bao giờ cãi nhau với em cả. Gặp một người bạn tri kỷ đáng để trân trọng khó lắm.”

Móa, lại còn tri kỷ đáng để trân trọng… Thế ông đây yêu anh, anh không nhận ra à?

ĐÚNG, ANH CHẲNG NHẬN RA.

“Như vậy không ổn…” Dư Bắc cảm thấy vô cùng bất lực. “Bị người khác biết sẽ không hay.”

“Sao mà không hay? Anh đối xử tốt với em thì ảnh hưởng tới ai?” Cố Diệc Minh chợt nghĩ đến điều gì đó, mặt đanh lại. “Uông Gia Thụy nói nhăng nói cuội gì với em hả?”

“Gì cơ?”

Tư duy của trai thẳng thật khó diễn tả.

“Không phải à? Thế là ở công ty có ai bàn ra tán vào?”

Dư Bắc lắc đầu.

Cố Diệc Minh bán tín bán nghi, mở điện thoại của mình lên, nhanh chóng lướt xem.

“Anh biết rồi.”

Anh lại biết gì nữa?

“Vì vụ anh đăng weibo đêm qua, đúng không?”

Cố Diệc Minh giơ màn hình điện thoại về phía Dư Bắc.

“Anh tag em một cái bèn có fan ship couple, chắc chắn sáng dậy em đọc được những bình luận này nên khó chịu, mới giận dỗi anh chứ gì?”

“Em…”

BÚA CỦA TÔI ĐÂU?

TÔI MUỐN ĐẬP VỠ CÁI ĐẦU CHÓ CỦA ANH TA.

Cố Diệc Minh khoác vai Dư Bắc, ôn tồn khuyên bảo.

“Fan như thế đấy, thích thấy những thứ mà bản thân tin, sau này em có nhiều fan rồi sẽ còn xuất hiện nào là anti, nào là only độc tôn, đừng quan tâm tới dăm ba cái chuyện đó. Chúng ta cũng chẳng chơi gay, cây ngay không sợ chết đứng, đừng để bị họ ảnh hưởng.”

Hello?

Anh ngay, nhưng tôi vẹo.

Tôi chẳng những vẹo mà còn cong vòng kìa.

“Sao vậy?”

Cố Diệc Minh thấy ánh mắt Dư Bắc không bình thường.

“Đệt.” Cố Diệc Minh chửi thề. “Em sẽ không cho rằng anh đối xử tốt với em là để chơi gay chứ hả?”

Dư Bắc méo buồn nói thêm câu nào.

“Ê này…” Cố Diệc Minh bắt đầu cuống quýt lên, giải thích: “Chẳng lẽ thời gian qua anh từng làm gì em sao?”

Không á?

“Ờ thì có, nhưng anh chỉ đùa thôi, anh em tốt làm gì có chuyện không đụng chạm vào nhau. Anh thề, con mẹ nó, anh không gay. Anh mà gay thì ngủ cùng em bao nhiêu lần, anh lại chẳng đè em ra chịch lâu rồi.”

Quất luôn, còn chần chừ gì bạn ei?

“Em vẫn không tin?”

Nào dám không tin, tuyệt vọng thôi, chẳng muốn nói chuyện với đồ đần nữa.

“Được, ok.”

Cố Diệc Minh điên máu, giật lấy tay Dư Bắc, dí vào háng mình.

Dư Bắc: “?”

Cố Diệc Minh: “???”

Dư Bắc: “…”

Cố Diệc Minh: “Nhìn đi, ôm em lâu thế mà anh không cương. Anh không gay, thật.”

Thời gian ngừng lại trong một phút, dài tựa một năm.

Xin lỗi, do tôi bất tài vô dụng.

Nhưng thật sự sờ thích lắm… Sướиɠ tê tay, còn hơi âm ấm nữa chứ.

Căng cực.

Cầm một tay không hết.

Mũi Cố Diệc Minh cao thế kia, quả nhiên đúng như mình dự đoán, giống hệt trong tưởng tượng.

Không, xuất sắc hơn cả tưởng tượng.

Đây là khao khát bấy lâu nay của Dư Bắc.

“Giờ tin chưa?”

“Vâng.”

Dư Bắc hoàn toàn không biết Cố Diệc Minh hỏi mình cái gì, hiện tại đầu óc cậu đang u mê, mụ mị.

“Vậy mình làm lành rồi nhé?”

“Vâng…”

“Không dỗi anh nữa nhé?”

“Vâng.”

Dỗi gì nổi nữa, giờ đầu gối cậu muốn khuỵu xuống, xương cốt mềm nhũn hết cả đây này.

Sau khi về phòng ngủ, ngón tay Dư Bắc vẫn còn run rẩy mất kiểm soát.

Dư vị bất tận.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 88: Ăn cơm chó ngập mồm rồi!
Chương 89
Chương 89: Hoá ra đây là quà sinh nhật em tặng anh
Chương 90
Chương 90: Chúng ta chia tay đi
Chương 91
Chương 91: Cố Diệc Minh bị đá rồi
Chương 92
Chương 92: Em ấy là nửa kia của tôi
Chương 93
Chương 93: Đấy là anh trai anh
Chương 94
Chương 94: Vợ chưa cưới của con đang đợi
Chương 95
Chương 95: Mai mày dọn đi luôn đi
Chương 96
Chương 96: Em nuôi
Chương 97
Chương 97: Em ấy đang đùa với lửa!
Chương 98
Chương 98: Làm gì có nữ chính nào hôn mà lại vươn tay ấn gáy người ta?
Chương 99
Chương 99: Quy tắc ngầm, tự hiến thân
Chương 100
Chương 100: Muốn đàn ông thì cứ tìm anh
Chương 101
Chương 101: Tình yêu đích thực!
Chương 102
Chương 102: Cuối cùng chẳng phải vẫn bước vào nhà họ Cố hay sao?
Chương 103
Chương 103: Bóc phốt
Chương 104
Chương 104: Không chiếm được em thì huỷ hoại em
Chương 105
Chương 105: Em đánh rơi anh rồi
Chương 106
Chương 106: Yêu rồi, yêu rồi
Chương 107
Chương 107: Tình nhân thế thân của tổng tài
Chương 108
Chương 108: Tụi mình quay về với nhau đi
Chương 109
Chương 109: Sao vậy?
Chương 110
Chương 110: Rút cục em có muốn chính thức ở bên cạnh anh không?
Chương 111
Chương 111: Anh đã quen đối xử tốt với em rồi
Chương 112
Chương 112: Xin lỗi cái con khỉ
Chương 113
Chương 113: Cược thận, không đặt cược trái tim
Chương 114
Chương 114: Nắng hạn gặp mưa rào
Chương 115
Chương 115: Anh bị bệnh
Chương 116
Chương 116: Kẹo bạc hà
Chương 117
Chương 117: Thiếu em, anh sẽ chết
Chương 118
Chương 118: Kẹo của tui đâu?
Chương 119
Chương 119: Không phải chúng tôi đang yêu nhau
Chương 120
Chương 120: Sớm sinh quý tử
Chương 121
Chương 121: Chưa bao giờ nói anh yêu em
Chương 122
Chương 122: Chồng Bé Nhỏ Xinh Đẹp Tuyệt Trần Của Tổng Giám Đốc Cố
Chương 123
Chương 123: Thông báo chính thức
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 4
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...