Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Lại Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả Thính

Chương 41

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cố Diệc Minh vốn đang giương cung lần thứ hai, nghe Dư Bắc kêu lên như vậy thì bị chệch tay, mũi tên lệch đi, chỉ được 6 điểm.

“Ê Cố Diệc Minh, anh làm sao đấy? Thế mà cũng lệch.” Dư Bắc càm ràm. “Vừa khen bắn giỏi xong đã sướиɠ quá rồi chủ quan.”

“Em im ngay.” Cố Diệc Minh lạnh lùng nói.

Dư Bắc cãi: “Buồn cười nhỉ, anh bắn lệch lại đổ tại mồm em à?”

Cố Diệc Minh hít sâu một hơi, nín thở, dồn sự tập trung vào mũi tên thứ ba, bắn trúng vòng tròn 10 điểm.

“Ổn thật sự luôn, Cố Diệc Minh!”

Dư Bắc mừng như điên, thấy đội Tiêu Thành đã thi xong, nhất quyết muốn khoe với họ.

“Tiêu Thành Chu Kiêu! Các cậu mau tới xem, Cố Diệc Minh hàng khủng lắm!”

Tiêu Thành và Chu Kiêu đều lưỡng lự.

“Thôi bọn em không xem đâu…”

“Không được!” Dư Bắc hét đầy tự hào. “Nhìn mà học tập!”

Tiêu Thành và Chu Kiêu đi đến, đúng lúc mũi tên thứ tư của Cố Diệc Minh găm vào vòng tròn 10 điểm. Hai người vỗ tay rầm rầm hòng lấn át tiếng Dư Bắc.

Cố Diệc Minh cảnh cáo trước: “Em đổi từ khác cho anh!”

“Hả? Ừm.” Dư Bắc lại hô: “Thầy Thành, thầy cô mau sang xem! Cố Diệc Minh bắn khϊế͙p͙ lắm!!!”

Tiêu Thành lén hỏi Chu Kiêu: “Như vậy có chiếu được không nhỉ?”

“Chắc được… Nói cũng hợp lý mà… Để tớ ngó qua live stream một phát.”

Chu Kiêu mở điện thoại lên, bình luận đều theo chiều hướng đen tối cả rồi.

“Nói ‘hàng’ thì đừng kèm theo từ ‘khủng’. Chúng ta là người văn minh.”

“Há há, tôi nghe thấy gì thế này?”

“Giờ cả thế giới đều biết Cố Diệc Minh hàng khủng rồi.”

“Tôi nghi ngờ Tiểu Bắc cố tình đùa bậy.”

“Tai em nóng rực lên rồi các chế ơi.”

“Mị muốn hỏi khủng tới mức nào? Có thể giới thiệu chi tiết hem?”

“Bõ cái công đóng tiền mạng.”

Lúc Cố Diệc Minh kết thúc phần thi bằng 10 điểm, anh bịt ngay miệng Dư Bắc lại.

“Đừng hô nữa.”

Dư Bắc đập tay anh ra: “Không hô thì thôi, bịt miệng em làm gì?”

Cố Diệc Minh đã lập công, cậu chẳng chấp anh.

Dư Bắc sung sướиɠ đến độ muốn phục vụ tẩm quất, xoa bóp, bấm huyệt cho anh ngay tại chỗ.

“Ê, anh học bắn cung từ bao giờ đấy? Sao em không biết?”

Dư Bắc dùng cùi chỏ chọc anh. Sao Cố Diệc Minh cái gì cũng biết vậy nhỉ?

Đúng là bạn cùng phòng của Dư Bắc có khác.

Cố Diệc Minh trả lời tỉnh bơ: “Lúc đi săn ấy.”

“…”

Không quên vụ đó đi được hả?

Đạo diễn đã bắt đầu công bố tổng điểm, đội Cố Diệc Minh và Dư Bắc thế mà lại đứng đầu chỉ với 1 điểm chênh lệch.

“Tôi xin tuyên bố, Cố Diệc Minh và Dư Bắc có quyền ưu tiên chọn nhà.”

Tôn Nguyệt Hân và Chương Tử Oánh cùng kêu lên đầy bất mãn. Hai cô nàng được 28 điểm, xếp cuối cùng.

“Đạo diễn, không công bằng chút nào.” Tôn Nguyệt Hân nũng nịu nói. “Con gái bọn tôi chẳng giỏi mấy vụ thi đấu này, hơn nữa Bé Oánh còn không khoẻ, cho bọn tôi chọn trước được chứ?”

Đạo diễn hơi do dự: “Nhưng đây là luật chơi.”

Chương Tử Oánh yếu ớt bảo: “Có mỗi đội tôi là con gái, mọi người quan tâm chút đi mà.”

“Ờm…” Đạo diễn chẳng tiện nói. “Vậy hỏi ý kiến các đội khác xem.”

“Không được, luật là luật.” Lâm Bối Nhi phản đối đầu tiên. “Đoàn này không phải chỉ hai cô thuộc phe chị em.”

Dư Bắc kinh ngạc nhìn cậu ta.

Cậu ta bảo bản thân ở nước ngoài một thời gian dài cơ mà?

Trình độ ngữ văn…

Giỏi hơn mình nhiều.

“Nếu các đội khác đã không đồng ý thì cứ chọn theo thứ tự đi. Đội đầu tiên là Cố Diệc Minh và Dư Bắc.”

Cố Diệc Minh nghiêng đầu hỏi: “Em muốn chọn nhà nào?”

Dư Bắc cân nhắc chốc lát, chọn căn nhà gỗ.

“Sao lại chọn cái này?”

Cố Diệc Minh đưa mắt nhìn. Ha, chọn căn tệ nhất.

“Nó gần giống cái nhà em mơ thấy.” Dư Bắc quyết định. “Chắc chắn phong thuỷ sẽ tốt!”

“Ok.” Cố Diệc Minh chẳng phản đối. “Mỗi tội cách âm kém…”

Dư Bắc không hiểu, cách âm kém thì sao?

Cố Diệc Minh cũng đâu cần rêи rỉ gì.

Đạo diễn lại hô: “Đội thứ hai, Tiêu Thành và Chu Kiêu.”

“Bọn em xí cái này!”

Hai người họ đã bàn bạc xong, chạy đến căn nhà “con nhộng” có thiết kế hiện đại nhất. Thanh niên đều thích thứ mới lạ.

“Đội thứ ba, Lâm Bối Nhi và Kiều Hàn.”

Kiều Hàn cười hì hì, nói: “Bối Nhi chọn đi.

“Nhà này.”

Ở ngay cạnh Cố Diệc Minh và Dư Bắc.

“Đội tiếp theo, Thành Đạo Quốc và Tưởng Tuệ Lị*.”

(*Em sửa lại tên cô Tưởng, các anh chị repost nhớ sửa theo nhé ạ.)

Vợ chồng họ bàn bạc kỹ càng, chọn ngôi nhà dân dã. Đối với hai ông bà thì sự thoải mái là điều quan trọng nhất.

“Chỉ còn mỗi một căn, dành cho Chương Tử Oánh và Tôn Nguyệt Hân.”

Cũng là nhà gỗ, hai cô nàng chẳng vui vẻ lắm.

“Bây giờ mọi người hãy dọn vào nhà mới nhé!”

Cố Diệc Minh đem hành lý từ trêи xe xuống, kéo cả hai chiếc vali đi, Dư Bắc vội vàng chạy tới giúp.

“Anh đưa vali em đây.”

Có máy quay kìa.

Không thể để họ cảm thấy mình giống như một cô vợ nhỏ.

“Thôi.” Cố Diệc Minh ngập ngừng. “Em mỏi tay mà? Nghỉ cho mau khỏi.”

Sao anh nói gì cũng mang nhiều tầng nghĩa thế?

Cố Diệc Minh trông vô cùng nghiêm túc và bình tĩnh.

Dư Bắc nghi ngờ liệu có phải ý anh trùng với điều mình đang nghĩ không?

Rõ ràng là một chú chim non nớt vừa mở cánh cửa dẫn vào thế giới mới nhưng lại điềm tĩnh như một tay chơi lão luyện.

Dư Bắc thản nhiên đón nhận sự chu đáo của Cố Diệc Minh.

Ai mà không phải lao động chân tay để đổi lấy thành quả?

Con người đều phải có sở trường riêng.

Lớp thầy Dư Bắc, gạch chân điểm mấu chốt đi các em, lần sau sẽ kiểm tra.

Sau khi về căn nhà gỗ, Cố Diệc Minh và Dư Bắc bắt đầu dọn dẹp.

Thật ra cũng chẳng có gì để dọn, chỗ ở do chương trình sắp xếp đã được vệ sinh sạch sẽ, tuy nhỏ nhưng đầy đủ vật dụng.

Cố Diệc Minh đi xung quanh ngắm nghía y như đang tuần tra lãnh địa.

“Anh còn lo nhà này bị gió lùa, không ngờ bên trong khá ổn, giường đủ cho hai người ngủ.”

Dư Bắc nằm chổng ʍôиɠ trêи giường, nhìn ra ngoài qua cửa sổ.

“Cố Diệc Minh, tuyết rơi rồi kìa!” Dư Bắc bỗng nổi hứng sáng tác. “Tự dưng muốn làm thơ ghê…”

Cố Diệc Minh cũng đến bên cửa sổ.

“Em mà làm thơ gì, làm trò con bò nghe còn hợp lý.”

“Tuyết phương Bắc, to y như quả bông trêи cây.” Dư Bắc gật gù. “Núi Kanas, trọc lốc giống đầu Cố Diệc Minh.”

“Anh biết ngay là em chẳng phun ra được cái gì tử tế, thiếu…” Cố Diệc Minh liếc camera, nuốt ngược lời muốn nói vào trong. “Thiếu đòn.”

Cố Diệc Minh tóm lấy Dư Bắc, cưỡi lên người cậu, bắt đầu thọc lét. Dư Bắc bị anh cù lăn lộn khắp giường.

“Hai người đang làm gì đấy?!”

Lâm Bối Nhi xông vào, lườm Dư Bắc toé khói.

Dư Bắc vội vàng xua tay: “Không, bọn tôi không làm gì hết!”

“Có việc gì?” Cố Diệc Minh hỏi.

Lâm Bối Nhi hậm hực đáp: “Kiều Hàn tự dưng đau bụng, bảo em sang hỏi xem các anh mang thuốc không.”

“Có!”

Dư Bắc lấy một hộp thuốc từ trong vali ra, đưa cho cậu ta.

“Anh ta sao vậy? Cảm lạnh hả?”

Lâm Bối Nhi cầm thuốc rồi bỏ đi luôn.

“Phiền muốn chết. Tôi biết đâu được đấy!” Lâm Bối Nhi đảo mắt. “Chắc rụng dâu.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 88: Ăn cơm chó ngập mồm rồi!
Chương 89
Chương 89: Hoá ra đây là quà sinh nhật em tặng anh
Chương 90
Chương 90: Chúng ta chia tay đi
Chương 91
Chương 91: Cố Diệc Minh bị đá rồi
Chương 92
Chương 92: Em ấy là nửa kia của tôi
Chương 93
Chương 93: Đấy là anh trai anh
Chương 94
Chương 94: Vợ chưa cưới của con đang đợi
Chương 95
Chương 95: Mai mày dọn đi luôn đi
Chương 96
Chương 96: Em nuôi
Chương 97
Chương 97: Em ấy đang đùa với lửa!
Chương 98
Chương 98: Làm gì có nữ chính nào hôn mà lại vươn tay ấn gáy người ta?
Chương 99
Chương 99: Quy tắc ngầm, tự hiến thân
Chương 100
Chương 100: Muốn đàn ông thì cứ tìm anh
Chương 101
Chương 101: Tình yêu đích thực!
Chương 102
Chương 102: Cuối cùng chẳng phải vẫn bước vào nhà họ Cố hay sao?
Chương 103
Chương 103: Bóc phốt
Chương 104
Chương 104: Không chiếm được em thì huỷ hoại em
Chương 105
Chương 105: Em đánh rơi anh rồi
Chương 106
Chương 106: Yêu rồi, yêu rồi
Chương 107
Chương 107: Tình nhân thế thân của tổng tài
Chương 108
Chương 108: Tụi mình quay về với nhau đi
Chương 109
Chương 109: Sao vậy?
Chương 110
Chương 110: Rút cục em có muốn chính thức ở bên cạnh anh không?
Chương 111
Chương 111: Anh đã quen đối xử tốt với em rồi
Chương 112
Chương 112: Xin lỗi cái con khỉ
Chương 113
Chương 113: Cược thận, không đặt cược trái tim
Chương 114
Chương 114: Nắng hạn gặp mưa rào
Chương 115
Chương 115: Anh bị bệnh
Chương 116
Chương 116: Kẹo bạc hà
Chương 117
Chương 117: Thiếu em, anh sẽ chết
Chương 118
Chương 118: Kẹo của tui đâu?
Chương 119
Chương 119: Không phải chúng tôi đang yêu nhau
Chương 120
Chương 120: Sớm sinh quý tử
Chương 121
Chương 121: Chưa bao giờ nói anh yêu em
Chương 122
Chương 122: Chồng Bé Nhỏ Xinh Đẹp Tuyệt Trần Của Tổng Giám Đốc Cố
Chương 123
Chương 123: Thông báo chính thức
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 41
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...