Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 1

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Chị gái tôi Liên Huân, từ nhỏ đã là một học sinh xuất sắc.

Thời đi học, chị từ trường trung học trọng điểm cấp quận lên được trường phổ thông trọng điểm cấp thành phố, rồi nhẹ nhàng thi đỗ vào một trường đại học thuộc dự án "Song Nhất Lưu"* ở thủ đô.

(Dự án Song Nhất Lưu là một chiến lược giáo dục đại học của Chính phủ Trung Quốc nhằm xây dựng các trường đại học và các ngành học hạng nhất thế giới, được công bố vào năm 2017. Mục tiêu của dự án là nâng cao chất lượng, sức cạnh tranh quốc tế của giáo dục đại học Trung Quốc, thúc đẩy nghiên cứu khoa học và đào tạo nguồn nhân lực chất lượng cao, theo sau các dự án "211" và "985" trước đó)

Ra trường, chị vào làm ở một công ty nằm trong top 500 công ty hàng đầu thế giới. Không chỉ được trọng dụng trong công việc, chị còn chinh phục luôn cả vị tổ trưởng dự án trẻ tuổi tài năng.

Hiện giờ, sau nửa năm làm việc, chị đã trở thành nhân viên chính thức, tình cảm với bạn trai tổ trưởng cũng dần ổn định.

Hôm nay là Giáng Sinh, chị dẫn anh ta về ra mắt bố mẹ. Ngay lần đầu gặp, người đàn ông phong thái xuất chúng, nhã nhặn ôn hòa, còn mang theo một đống quà cáp lập tức nhận được sự chào đón nồng nhiệt của bố mẹ tôi.

Đây là lần đầu tiên anh tới nhà, nhưng không phải lần đầu tôi gặp anh.

Trước đó mẹ từng sai tôi đi thăm dò gia cảnh của người đàn ông đó, tôi bèn mặt dày theo chị ăn ké vài bữa cơm. Chắc anh ta cũng biết rõ ý đồ của tôi nên lúc nào cũng đối xử ân cần chu đáo, ăn xong còn gọi thêm trà sữa hoặc pudding gì đó cho tôi.

Nói tôi thích anh ta thì cũng không hẳn. Ánh mắt anh rất nhạt, hiếm khi biểu lộ cảm xúc. Dường như anh chẳng hứng thú với bất kỳ điều gì, giữa anh với chị cũng không có sự quấn quýt nồng nhiệt của các cặp đôi mới yêu.

Nhưng tôi cũng không ghét anh ta. Vì chị tôi vốn dĩ cũng là người điềm đạm, lạnh nhạt như cúc. Hai người vừa hay rất xứng đôi.

Dù sao thì đó cũng là người đàn ông mà chị chọn, chắc cũng không đến nỗi tệ. Tôi còn từng thay anh ta nói mấy câu tốt đẹp trước mặt mẹ, coi như đáp lại mấy lần anh đãi tôi ăn uống.

Quà cáp được bê từng chuyến vào nhà, chẳng mấy chốc chất đầy cả phòng khách. Mẹ vừa mừng vừa trách yêu: "Ôi chao, Cư Diên, cháu đến là được rồi, mang lắm quà cáp thế này làm gì, tốn kém quá."

Cư Diên là tên anh ta. Anh hơi cụp mắt xuống, xem như đáp lại lời khách sáo của mẹ.

Sau đó anh đưa cho mẹ một hộp quà trông rất có giá trị: "Dì, đây là quà tặng dì. Chúc dì Giáng Sinh vui vẻ."

"Cái đứa nhỏ này..." Mẹ vừa khách sáo vừa mở hộp, ngay sau đó liền kêu lên: "Ôi trời ơi! Cái này đắt quá rồi đấy!"

Anh tặng mẹ một chuỗi ngọc trai Thiên Nữ.

Chiếc vòng cổ này mẹ tôi đã thèm muốn nhiều năm mà chẳng nỡ mua, bởi một chuỗi có giá bằng lương cả năm của mẹ.

Ngay cả chị tôi cũng ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ anh lại tặng quà đắt đến thế. Nhưng sau khi nhận được ánh mắt của anh, chị lại ngoan ngoãn cầm lấy chuỗi ngọc đeo lên cho mẹ: "Mẹ, mẹ cứ nhận đi ạ. Đây là tấm lòng của Cư Diên."

Mẹ sờ lên món trang sức mình hằng mong nhớ, khóe mắt đỏ hoe. Bà vội vàng quay ra tấm gương treo trên tường, giả bộ sửa lại tóc để chùi đi giọt lệ, sau đó ngắm mình trong gương, nở nụ cười chân thành: "Chiếc vòng cổ này đẹp thật đấy. Cảm ơn cháu nhiều, Cư Diên. Bố con bé với dì cưới nhau bao nhiêu năm rồi, ông ấy còn chưa từng mua cho dì món trang sức nào đắt tiền như thế này!"

Bố đang bận nấu mấy món chính trong bếp, nghe thế thò đầu ra lẩm bẩm: "Bà cũng lạ thật, người ta tặng thì bà nhận luôn à."

Mẹ vốn còn hơi ngại, nghe xong câu này thì lập tức mạnh miệng hẳn: "Con cái tặng cho tôi thì tại sao tôi không được nhận? Chẳng lẽ tôi không xứng được đeo đồ tốt à?"

Bố không dám cãi, rụt cổ quay lại bếp tiếp tục nấu ăn.

Cư Diên yên lặng chờ cho đến khi họ cãi vã xong, mới nói: "Cháu mang một chai champagne, nhà mình có ly thủy tinh không dì?"

Mẹ lập tức gọi tôi: "Tiểu Hà, đi lấy ly đi."

Trong lúc giả vờ ngồi xem chương trình truyền hình, tôi cũng len lén mong chờ được nhận quà Giáng Sinh.

Mẹ nhận được chuỗi ngọc, bố có rượu với thuốc, nhưng mãi vẫn chưa đến lượt tôi. Xem ra là chẳng có phần rồi.

Nghe mẹ gọi, tôi nuốt xuống chút hụt hẫng, "vâng" một tiếng, làm bộ chẳng để tâm, đứng dậy đi lấy ly.

Không có thì thôi, tôi cũng đâu nhất định phải có.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 1
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...