Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Chương 127

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng anh ta là người khôn ngoan, trong trường hợp này chọn cách im lặng là thông minh nhất. Anh ta chỉ là người làm công, thấp cổ bé họng, nào có gan đi suy đoán suy nghĩ của chủ nhân.

"Chúc ông chủ ngủ ngon!" Anh ta cúi đầu, chào rồi lui ra ngoài.

Nhìn cửa phòng đóng lại ánh mắt lục Bạch Văn lập tức hiện lên sát khí khó lường.

Lẽ nào phán đoán của ông ta sai rồi? Kẻ đã làm Thần Hạo bị thương, không phải là Trần Tuyết Vũ? Khuôn mặt có thể làm giả. Nhưng giọng nói thì chắc là không thể nào giả được. Ông ta sống từng ấy năm, chưa từng nghe qua có thuốc biến giọng. Nếu thật sự là nó, đám Thạch Đường và Hồng Thất không biết thì thôi, còn Thần Hạo là người đầu ấp tay gối với Trần Tuyết Vũ hơn nửa năm nay, không lý nào lại không phát hiện ra điểm bất thường nào.

Con trai của ông thông minh như vậy chắc sẽ không sống thụt lùi đâu.

Có điều yêu cứ bỏ qua như vậy ông ta cảm thể không cam lòng. Suy nghĩ một lúc lục Bạch Văn gọi ông Trần tới, sai sử:

"Ông cử người đi qua nhà họ Trần, xem Tuyết Vũ có thật sự là bị ốm không. Nhớ, hành sự cẩn thận. Nếu để bị phát hiện, thì bảo hắn mang xác về đây cho tôi

Bên này, sau khi nghe bác sĩ nói qua tình hình của Tuyết Vũ Khắc Dương cho tập hợp tất cả người làm trong nhà lại bao gồm quản gia Lý và ông bác sĩ tuổi trung niên.

Anh nghiêm khắc nhắc nhở:

"Chuyện ngày hôm nay ai, mọi người tuyệt đối không được nhắc tới nữa. Nếu có ai hỏi thì cứ nói cô chủ bị ốm là được. Nếu như để tôi biết kẻ nào dám tọc mạch, ăn nói linh tinh ra bên ngoài, vậy thì đừng trách tôi không nể tình."

Giọng anh không cao không thấp, nhưng lại khiến đám người làm rùng mình, rợn gáy.

Bình thường cậu chủ của bọn họ điềm tĩnh ôn hòa thế thôi. Nhưng lúc anh nghiêm khắc, bọn họ còn sợ anh hơn cả ông chủ nữa cơ.

Bọn họ liên tục vâng dạ với gật đầu. Tuy rằng không biết vì sao cậu chủ lại cấm đoán chuyện này. Nhưng nếu cậu chủ đã nói không được phép nhắc tới khi thì họ sẽ không nhắc tới dù chỉ nửa chữ.

Trong nhà này ngoại trừ quản gia lý và bác sĩ vừa chữa trị cho Tuyết Vũ ra, không ai biết bí mật của Tuyết Vũ. Quản gia Lý thì đi theo ông Trần từ khi còn trẻ, là cánh tay phải của ông nên biết chuyện này. Còn vị bác sĩ riêng kia, ông ấy chính là người bác sĩ năm nào điều trị cho Tuyết Vũ khi vợ chồng ông Trần vừa mang cô về, biết rõ cũng là dễ hiểu. Lại nói, ông ấy là anh em tốt của ông Trần từ khi còn trẻ, quan hệ mật thiết không gì có thể so sánh được.

Khắc Dương âm thầm quét mắt qua từng người, âm thầm hài lòng với biểu hiện của bọn họ họ. Anh chỉ nói thế thôi, rồi bảo họ lui.

Còn mỗi Việt Duật ở lại. Anh quay sang dặn dò với Việt Duật:

"Anh cử thêm người tăng cường canh khác. Tuyệt đối không để xảy ra sai sót gì."

Việt Duật nâng ánh mắt lên nhìn Khắc Dương: "Ý của Dương tổng là Lục bệnh Văn có thể sẽ cho người tới thăm dò tình hình sao?"

Đối với Việt Duật, anh chỉ có một người chủ nhân duy nhất là Tuyết Vũ. Còn người nhà họ Trần, là ân nhân của anh. Dù rằng ơn huệ đó là của Tuyết Vũ, nhưng cô là chủ nhân của anh, cho nên ân nhân của cô cũng là ân nhân của anh.

Khắc Dương nhìn vào trong phòng Tuyết Vũ. Ánh mắt sâu thăm thẳm rơi trên khuôn mặt xanh nhợt không chút sức sống đang hôn mê của cô, thấp giọng:

"Đề phòng bất trắc vẫn tốt hơn."

Tuy rằng hôm nay Tuyết Vũ đã hóa trang không lộ ra sơ hở gì, nhưng việc cô bỗng dưng bị sốt, ở lại đây không trở về bên đó sẽ không thể tránh được sự nghi ngờ của Lục Bạch Văn. Vì vậy, anh cần chuẩn bị tinh thần cảnh giác trước, phòng khi có sự cố cũng sẽ nắm thế chủ động.

Việt Duật cũng hiểu điều đó, anh gật đầu: "Tôi hiểu rồi. Tôi đi làm ngay!"

"Khoan đã." Khắc Dương giữ Việt Duật lại, nói nhỏ gì đó chỉ đủ hai người nghe. Không biết nội dung là gì, chỉ thấy Việt Duật gật đầu hai cái rồi dứt khoát rời đi.

Bà Trần muốn ở lại chăm Tuyết Vũ, Khắc Dương không đồng ý. Anh làm sao có thể để mẹ mình thức thâu đêm chăm Tuyết Vũ chứ. Với lại, cho dù có về phòng thì anh cũng đâu thể nào yên tâm mà

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 127
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...