Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Chương 59

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

"Chuyện gì vậy, con nói ra đi."

Tuyết Vũ ghé sát tai bà, thì thầm gì đó. Bà Trần nghe rồi cứ ừ và gật đầu thô..

Chiều muộn, Tuyết Vũ và Lục Thần Hạo chào ông bà Trần, trở về nhà họ Lục.

Vừa về tới nhà, chưa kịp ngồi xuống, cả hai đã thấy Lục Nhược Uyên mắt đỏ hoe như cơn gió lốc tràn từ cửa vào nhà, chẳng để ý đến ai, chạy thẳng lên lầu.

Tuyết Vũ nhìn theo, buột miệng: "Nhược Uyên sao vậy nhỉ? Bị ai bắt nạt sao?"

"Còn sao được nữa. Chắc lại vì Lê Gia Thụy!" Lục Thần Hạo lạnh giọng kết luận, thái độ cực ác cảm khi nhắc tới Lê Gia Thuy

Chỉ có Lê Gia Thụy mới có thể khiến em gái anh khóc lóc thế này thôi. Ngoài ra, làm gì có kẻ nào to gan, chán sống dám bắt nạt tiểu thư nhà họ Lục.

Tuyết Vũ nhìn anh một cái, không cho ý kiến về thái độ không được thiện chí của Lục Thần Hạo khi nhắc tới cậu em rể tương lai kia.

"Vậy để tôi lên xem cô ấy."

Cô bước nhanh lên lầu, đi lên phòng của Lục Nhược Uyên.

Cô tất nhiên đã biết từ trước, Lục Thần Hạo vốn không ưa gì Lê Gia Thụy.

"Nhược Uyên, chị vào được không?" Tuyết Vũ đứng trước cửa phòng Lục Nhược Uyên, gõ cửa, mặc dù cửa phòng đóng khép hờ.

"Chị vào đi." Lục Nhược Uyên vừa khóc vừa nói. Tuyết Vũ đẩy cửa đi vào, vẫn giữ nguyên tình trạng cửa khép hờ như khi nãy, bước tới bên giường, ngồi xuống cạnh Lục Nhược Uyên đang úp mặt vào chăn khóc nức nở.

"Nhược Uyên, có chuyện gì vậy? Sao lại khóc thành ra thế này? Không phải cô nói hôm nay cùng Gia Thụy đi dự sinh nhật bạn sao. Sao giờ này còn ở đây? Gia Thụy đâu?" Tuyết Vũ nhẹ giọng hỏi.

"Chị đừng nhắc tới con người đáng ghét đó nữa. Em ghét anh ta." Lục Nhược Uyên vẫn giữ nguyên tư thế đấy, gào lên.

Ánh mắt Tuyết Vũ ánh lên tia lạnh, trong nháy mắt, nó lại biến mất. Cô nhẹ nhàng hỏi:

"Sao vậy? Cô và cậu ta lại có chuyện gì sao? Nói cho chị nghe được không?"

Lục Nhược Uyên bỗng vùng dậy, Tuyết Vũ vừa nhìn thấy mặt cô, giật mình suýt nữa ngã ra đất.

Mascara bị nước mắt làm trôi chảy đầy đen xì trên khuôn mặt xinh đẹp của Lục Nhược Uyên trông chẳng khác nào một con quỷ.

Lục Nhược Uyên không ý thức được nhan sắc của mình có mức độ dọa người như thế nào, cầm tay Tuyết Vũ, rấm rứt kể tội Lê Gia Thụy:

"Chị Hai, chị không biết đâu. Rõ ràng hôm qua em đã nói trước, buổi chiều cùng em đi chọn quà sinh nhật rồi đi dự tiệc luôn. Nhưng kết quả thì sao. Em đợi anh ấy mãi không thấy tới, chỉ gọi điện báo công ty có việc gấp, tạm thời không đi ra ngoài được, nói em tự đi mua quà trước.

Em làm theo, em đi mua quà. Nhưng mua xong rồi, vẫn không thấy bóng dáng Gia Thụy đâu, gọi điện thì anh ấy nói, việc vẫn chưa xong, bảo em đi dự tiệc trước. Em nghĩ đi một mình thì hơi kỳ, nên đến công ty đợi anh ấy. Kết quả, công ty Lê Gia hôm nay đóng cửa nghỉ làm, làm gì có ai làm việc đâu. Em gọi điện, anh ấy không bắt máy. Chị nói có tức không?

Rõ ràng hôm nay là chủ nhật, công ty có việc gì được chứ. Chắc chắn là anh ấy đi cặp kè với con nào rồi nói dối em thì có.

Em đúng là ngu mới tin tưởng Lê Gia Thụy mà. Em không muốn lấy anh ấy nữa."

Tuyết Vũ giật khoé môi, ém xuống cảm giác buồn nôn bởi khuôn mặt kinh khủng của Lục Nhược Uyên, nâng ánh mắt, hỏi: "Cô chắc chắn muốn hủy hôn với cậu ta?"

"Em." Lục Nhược Uyên phồng má muốn nói chắc chắn lại không thể nào nói ra được, cuối cùng hờn dỗi hừ một tiếng, quay mặt đi, khóc hức hức.

Cô chỉ nói thế thôi, chứ cô yêu Gia Thụy nhiều như vậy, sao nỡ chia tay anh. Không có Gia Thụy, cô sao sống nổi.

Tuyết Vũ tỏ vẻ đồng cảm, thở dài: "Đừng khóc nữa. Nghe chị nói này. Đúng là lần này Gia Thụy thất hứa là sai. Nhưng việc cậu ta không ở công ty và không nghe máy không thể chứng minh được cậu ta nói dối hay có phụ nữ khác. Việc làm ăn luôn biến động khôn lường, nó đâu chờ qua ngày cuối tuần rồi mới xảy ra. Có lẽ Gia Thụy đi xử lý công việc ở nơi nào đó mà không phải ở trong trụ sở công ty, và biết đâu khi cô gọi, cậu ta đang bận không rảnh để nghe máy thì sao."

"Lời chị nói có thật không?" Lục Nhược Uyên ngẩng mặt lên, đôi mắt đang ướt nhẹp lập tức ráo hoảnh, cùng lúc tiếng khóc ngưng hẳn.

Trong thâm cô tất nhiên luôn mong những suy đoán của mình không phải thật.

Tuyết Vũ cười thầm. Đầu óc của cô tiểu thư này thật đơn giản:

Cô không trả lời, chỉ đặt câu hỏi: "Chị hỏi cô, Gia

Thụy đã bao giờ thất hứa với cô chưa?

"Chưa." Lục Nhược Uyên lắc đầu.

"Đã bao giờ nói dối cô chưa?" Tuyết Vũ lại hỏi.

"Chưa." Lục Nhược Uyên vẫn lắc đầu.

"Vậy cậu ta đã từng làm điều gì có lỗi khiến cô buồn chưa?"

Lần này, Lục Nhược Uyên suy nghĩ một lát, mới mím môi, lắc đầu: "Không có."

Tuyết Vũ nở nụ cười nhẹ: "Đấy, hai người quen nhau lâu như vậy, mà Gia Thụy chưa từng làm gì có lỗi với cô, chứng tỏ cậu ta là một người đáng tin, cậu ấy coi trọng quan hệ tình cảm của hai người. Như vậy có thể suy ra, lần này chắc chắn cậu ta vì công việc hoặc là có nỗi khổ nào đó chưa kịp nói với cô mà thôi."

Lục Nhược Uyên cảm thấy Tuyết Vũ nói có lý, thừ ra suy ngẫm, ngồi im lặng nhìn mũi chân mình, không nói gì.

Cô chợt thấy mình quá sốc nổi và cảm tính. Chưa gì đã quy cho Gia Thụy cái tội ngoại tình rồi.

Tuyết Vũ quan sát khuôn mặt hết nhăn nhó lại áy náy của Lục Nhược Uyên một lúc, tựa như chuyên gia tư vấn tình cảm chuyên nghiệp, nói tiếp:

"Nhược Uyên, nếu đã chọn yêu Lê Gia Thụy, cô phải hoàn toàn tin tưởng cậu ta. Việc nghi ngờ, ghen tuông vô cớ chỉ càng cả hai mệt mỏi và đẩy hắn ra xa hơn mà thôi. Nếu như cô hoài nghi điều gì đó, thay vì một mình đoán già đoán non tự hành hạ tinh thần của bản thân, cô nên chọn thời điểm thích hợp để hỏi cậu ta, có như vậy mới giải quyết được hiềm nghi. Cô hiểu ý chị không?"

"Em hiểu rồi." Lục Nhược Uyên như ở trong địa ngục tìm thấy đường lên thiên đường, sắc mặt u ám bỗng chốc tươi sáng như bông hoa hồng mới nở vào buổi bình minh, xinh đẹp tràn đầy sức sống. Cô cầm lấy tay Tuyết Vũ, cảm kích: "Chị Hai, chị giỏi thật đấy. Chị là chuyên gia tư vấn tình cảm tuyệt vời nhất em từng gặp, nhờ chị nói mà em hiểu ra thêm nhiều điều. Ngày mai em sẽ đi hỏi Gia Thụy, không tự suy đoán vẩn vơ nữa. Chị tâm lý như vậy hèn gì anh Hai của em lại yêu chị như vậy."

Chưa ai từng nói với cô những điều tâm lý như vậy cả. Bạn bè cô toàn một đám tiểu thư suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm, làm gì biết được những triết lý tinh túy sâu sa như thế. Còn mẹ cô, có dạy cô nhưng chỉ dạy làm thế nào để thu hút được sự chú ý của đàn ông, làm thế nào để nắm được trái tim họ, hiểu họ muốn gì, chứ chưa từng dạy cô mấy vấn đề này. Không ngờ, bà chị dâu ít hơn cô hai tuổi này lại hiểu rõ vấn đề tình cảm hơn cả mình. Thật khâm phục.

Tuyết Vũ vờ ngượng ngùng, quay mặt đi: "Cô lại nói linh tinh rồi. Nếu đã hiểu thì mau nghỉ ngơi đi, chị về phòng đây."

Lục Nhược Uyên tưởng Tuyết Vũ xấu hổ thật, được đà trêu:

"Xem chị xấu hổ kìa. Thật đáng yêu."

Tuyết Vũ trừng Lục Nhược Uyên một cái, vờ giận, doạ: "Cô mà còn trêu như vậy, lần sau có chuyện gì, chị mặc kệ cô."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 59
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...