Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Chương 19

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

"Anh.." Tuyết Vũ tức đến đỏ mặt nhưng chỉ có thể bất lực trừng to mắt, nếu ánh mắt của cô có thể thiếu chết Lục Thần Hạo, có lẽ anh đã cháy thành tro rồi.

Đương nhiên, ánh mắt kia không hề có chút uy hiếp nào đối với Lục Thần Hạo, anh còn nở nụ cười càn rỡ đáng đánh đòn kiểu như muốn nói "tôi làm sao, có giỏi thì cô ngồi dậy đánh tôi đi".

Chỉ là, ánh mắt nâu đào hoa vừa lướt qua nơi nào đó, nụ cười lập tức cứng ngắc, mặt đơ ra như tên ngốc.

Lượng nước anh căn rất chuẩn, mức nước vừa phải, không đụng tới vết thương sau lưng Tuyết Vũ. Chỉ là, lượng nước kia không đủ để che đi hết phần... đó đó căng tròn của cô.

"Không được nhìn, nhắm mắt chó của anh lại. A..." Tuyết Vũ phát hiện ra ánh mắt anh không đúng, bốc hoả, vội đưa tay che trước ngực lại.

Cô quên mất mình đang bị thương, dùng sức quá nhiều, đụng tới vết thương, khiến cơn đau phát tác, khuôn mặt vừa có được chút hồng nhuận đã nhợt nhạt trở lại.

Lục Thần Hạo sắp đen mặt vì bị mắng là chó, thấy sắc mặt Tuyết Vũ yếu đi, lập tức thu liễm lại, chân tay hơi luống cuống:

"Đã nói là không được cử động mạnh rồi, giờ thấy chưa. Ngồi yên đó cho tôi, cấm nhúc nhích. Không đừng trách tôi ác!"

Tuyết Vũ đau đến xiết chặt nằm đấm trước bụng, nhằm mắt lại, cắn răng cố gắng chịu đựng. Cố gắng áp chế suy nghĩ muốn giết người của mình xuống.

Còn không phải do hắn gây sự trước sao. Khốn khiếp! Nếu không phải vì kế hoạch trả thù, cô đã giết Lục Thần Hạo luôn rồi.

Vì trả thù, cô nhịn!

Lục Thần Hạo chẳng biết kiếm đâu được cái cạp tóc, kẹp mái tóc dài đen mượt của cô lên, tránh cho tóc khỏi bị ướt. Lưng trần lưng trắng mịn cứ thế lộ ra.

Bỗng chốc, Lục Thần Hạo ngây người. Ai ui, lưng của cô vợ hào môn nhà anh cũng mê người quá đấy! Anh đã từng xem qua không ít tạp chí siêu mẫu, cũng chưa từng thấy ai có tấm lưng trần đẹp thế đâu.

Không gầy gò xương xẩu như đám siêu mẫu toàn xương là xương, cũng không đầy đặn nuột nà thịt dày như Tư Linh. Lưng của cô chính là nằm ở ranh giới giữa gầy gò và đầy đặn, không quá gầy cũng không quá nhiều thịt, xương không lộ ra quá nhiều cũng không quá ít, ở mức vừa phải. Đấy người ta gọi là vẻ đẹp tối thượng do trời ban. Một vẻ đẹp khiến người ta cảm thấy có chút gì đó vừa mong manh mềm yếu, lại vừa muốn lại gần, quàng tay ôm lấy mà chở che, mà bảo vệ, sức mê hoặc không hề thua kém bất kỳ một bộ phận cuốn hút nào trên người phụ nữ.

Lục Thần Hạo ngẩn ngơ đến thất thần, trong đầu những suy nghĩ không tự chủ bay lượn khắp nơi. Tuyết Vũ thấy anh mãi không động tay, lên tiếng: "Lục Thần Hạo, anh làm gì mà ngồi im vậy?"

Lục Thần Hạo sực tỉnh, hai bên mặt nóng lên. Cắt! Anh đang nghĩ gì vậy? Anh vậy mà lại có ý nghĩ muốn bảo vệ, che chở người phụ nữ khác, Tư Linh bé bỏng mà biết sẽ đau lòng lắm. Anh xua tan cái ý nghĩ điên rồ kia ra khỏi đầu nhanh chóng chữa ngượng bằng một câu cụt ngủn: "Chả làm gì!" Tay cầm khăn ướt, một mực chuyên tâm giúp cô tháo băng, lau sạch lưng, không có thêm một tạp niệm nào nữa.

Đẹp hơn thì sao, anh cũng sẽ không thích! "Phần còn lại, tự cô xử lý. Lát đi ra tôi băng lại cho." Giúp cô lau lưng xong, Lục Thần Hạo ném khăn xuống trước mặt cô, quăng một câu rồi cứ thế đi ra ngoài. Anh đã nói mà, anh chẳng ham muốn gì cơ thể kia đâu! Nghe tiếng cửa đóng lại, Tuyết Vũ mới hơi nghiêng đầu nhìn ra sau, nhếch môi hừ lạnh.

Cô cũng không có ý định sẽ để hắn tiếp tục tắm cho. Để hắn chạm vào lưng của mình, đã là giới hạn cuối cùng của

cô rồi! Còn băng vết thương cho? Khỏi đi!

Cô không biết gọi y tá sao. Ngu gì!

Qua một ngày tĩnh dưỡng, cộng thêm được bác sĩ kê thêm thuốc giảm đau, vết thương của Tuyết Vũ đã bớt đau hơn, không bị cơn đau hoành hành, cô thấy dễ ngủ hơn, giấc ngủ dài hơn.

Cô đang ngủ ngon, bỗng bị đánh thức bởi thứ gì đó ôm lấy hông, ấm ấm. Đôi mi cong khẽ động, ánh mắt còn vương chút mơ hồ lập tức lạnh xuống.

"Lục Thần Hạo, buông tôi ra!"

Cái tên heo giống này vậy mà dám nhân lúc cô ngủ say lợi dụng chiếm tiện nghi. Không phải hắn ngủ giường trống bên kia sao.

Chân cô ở dưới chăn co lên, chuẩn bị đạp người. Lại bị Lục Thần Hạo phát hiện, dùng chân khoá lại.

"Im lặng cho tôi, mẹ đang vào." Tuyết Vũ đang định tấn công lần nữa, lại nghe Lục Thần Hạo khó chịu nói, động tác lập tức dừng lại.

"Mẹ đến sao?"

Lục Thần Hạo không nói, chỉ đưa ngón tay lên suyt một tiếng, nhằm mắt vào, giả vờ ngủ.

Tuyết Vũ ngờ nghệch, không hiểu ra làm sao. Đang định hỏi anh muốn giở trò gì, chợt cửa phòng bị mở ra, trên nền nhà vang lên âm thanh va chạm của giày cao gót, tiếp đó, một giọng nói nữ tính trung niên vang lên:

"Thần Hạo, mau dậy đi!"

Là "mẹ chồng" của cô thật!

Tuyết Vũ ở dưới chăn không tiếng động xác nhận, không Thần Hạo đang ngủ ở giường kia lại bay qua đây, chắc tình nguyện để mặc Lục Thần Hạo ôm hông.

Nhưng, sao hắn biết bà Lục tới được nhỉ? Không phải căn phòng này cách âm rất tốt sao.

Còn có, còn sớm như vậy mà "mẹ chồng" của cô đã tới làm gì, chưa tới sáu giờ đâu!

Kiểm tra đột xuất? Chắc không phải! Bà Lục không phải kiểu mẹ chồng nhiệt tình như vậy.

Lục Thần Hạo rõ ràng nghe rõ, vẫn không nhúc nhích, cứ như là đang ngủ say chưa tỉnh vậy.

Tuyết Vũ đương nhiên sẽ không lên tiếng thay hắn, dại gì! Không có ai trả lời, bà Lục cũng không vội, bình ổn gọi lần nữa:

"Thần Hạo, sáng rồi, mau dậy đi!"

Lục Thần Hạo hơi cử động người, kiểu như người vừa thức giấc, vén chăn ngồi dậy, vươn vai:

"Mẹ... mẹ đến khi nào thế?"

Tuyết Vũ nương theo hành động của Lục Thần Hạo, làm như mình bị anh đánh thức, mở mắt, thấy bà Lục đang ở trong phòng, ánh mắt lộ tia bất ngờ, ngượng ngùng muốn ngồi dậy:

"Me..."

Bà Lục thấy vậy mau chóng tới giúp cô: "Con mệt thì cứ nằm nghỉ đi, không cần dậy đâu."

Nó mà có chuyện, bà cũng khó ăn nói với thông gia.

Tuyết Vũ cười ái ngại: "Con không sao, nắm nhiều cũng mệt lắm ạ! Sao mẹ lại đến sớm thế?"

Lục Thần Hạo cũng vào vai chồng tốt, một bên giúp cô lấy gối ra sau lưng để dựa.

"Mẹ không ngủ được nên dậy sớm nấu cho con ít cháo bào ngư bồi bổ. Để lâu sợ nguội nên tranh thủ mang tới luôn. Vết thương của con sao rồi? Cảm thấy đỡ hơn không?" Bà Lục cất giọng quan tâm.

"Con đỡ nhiều rồi, để mẹ lo lắng, con thấy áy náy quá." Tuyết Vũ hơi cúi đầu, một bộ dáng dâu hiền hiểu chuyện.

Đôi mắt lại âm thầm liếc qua nhìn giường bên cạnh. Lục Thần Hạo vậy mà đã phi tang mọi vật dụng ở đó hết rồi, trống trơn không có gì cả.

Nhanh thật! Lẽ nào hắn sở đôi tai của Thuần Phong Nhĩ? Bà Lục nhìn biểu hiện của cô, thầm gật đầu hài lòng. Thiên kim nhà có gia giáo có khác, ăn nói thật dễ nghe. Bà phẩy tay: "Con nói linh tinh gì thế. Chúng ta là người một nhà, sao lại nói phiền hay không phiền. Nào Thần Hạo, mau đưa vợ con đi rửa mặt rồi ra ăn cháo đi. Mẹ cũng mang thêm đồ ăn cho con đấy, chăm vợ sẽ hơi vất vả, lát lo mà ăn hết đi, không được chừa lại đâu đấy. Để mất một lạng thịt nào thì đừng trách mẹ."

Lời nói quan tâm lo lắng, xót cho con trai của bà vô tình lộ ra mục đích chính tới đây của bà.

Bà Lục nói xong mới phát hiện mình nói sai cái gì, đưa tay bịt miệng nhưng không kịp. lời đã nói ra khỏi miệng rồi. Bà nhìn thoáng qua Tuyết Vũ, thấy cô không có biểu hiện gì, mới yên tâm thở ra.

Chắc nó không nghĩ gì đâu.

Tuyết Vũ ở trong lòng thầm mỉa mai, hóa ra bà là thương xót con trai ở bệnh viện trông vợ, khổ cực mới đặc biệt đến sớm chứ chẳng phải vì cô con dâu đã xả thân cứu con trai bà một kích trí mạng.

Cũng may là cô lấy Lục Thần Hạo vì muốn trả thù, chứ mà vì thật sự yêu thương hẳn, vì muốn làm dâu Lục gia chẳng phải sẽ tủi thân muốn chết rồi sao.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 19
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...