Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Chương 148

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lục Khang Dụ đau không chịu nổi, la toáng lên chửi thề:

"Thằng chó, mày làm cái gì vậy hả? Mau thả tao ra!"

Hắn điên. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, hãn còn chưa phải quỳ lạy ai bao giờ, đây là lần đầu tiên.

"Mày mà sủa thêm một câu nữa, tao không chắc cánh tay này còn ở trên người mày nữa không đâu."

Tất nhiên, người kia không việc gì phải nghe theo lời hắn. Ngược lại, còn bé luôn cánh tay của hắn ra sau lưng, khiến hắn càng được nếm thêm mùi đau đớn gấp mấy lần, chảy cả nước mắt. Khiếp sợ không dám hó hé nữa lời nữa.

Ông chủ Linh bấy giờ mới ném điện thoại xuống

bàn, cao giọng báo:"Được thôi. Tôi cũng muốn gặp ông già của cậu, nói cho ông ta biết đứa con trai út của ông ta đã nợ sòng bạc tôi bao nhiêu tiền và lén lút hút thuốc phiện trong suốt thời gian qua ra như thế nào. Mau gọi cứu viện đi."

Lục Khang Dụ như bị giẫm phải đuôi, phát hoảng. Bình thường nếu là người khác, nghe hắn doạ như vậy đã sợ sun cả vòi, vội vàng quỳ xuống dưới chân hắn mà rối rít xin tha rồi. Thế mà gã này lại không mảy may sợ chút nào, ngược lại còn uy hiếp ngược lại hắn, còn là điểm yếu chết người của hắn nữa chứ.

Hắn từ dưới đất nhìn lên. Thấy ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao sắp cắt vào mắt hắn tới nơi, cộng với tình cảnh của hắn hiện tại. Lục Khang Dụ biết, hån đã chọc phải người không nên chọc.

Hắn lập tức từ một con hổ ngu ngốc ra oai, hắn bỗng biến thành một con mèo bệnh sợ sệt chỉ thieu điều run cầm cập, mồ hôi mồ kế thi nhau chảy ra mặc dù trời không hề nóng.

Hån hèn mọn xuống nước xin tha: tôi chỉ nói đùa thôi mà. Ông chủ Linh đừng giận. Xin anh đừng gọi điện bảo ba cho tôi biết ông ấy mà biết, ông ấy sẽ giết tôi mất." Chỉ riêng chuyện hẳn nợ tiền đánh bạc cũng đã đủ nhận hình phạt thê thảm rồi. Nếu ông già mà biết hắn nghiện nữa thì đời hắn tàn mất. Hắn không muốn chết!

Ông chủ Linh nở nụ cười nửa miệng, không thèm so đo với hắn, thở ra:

"Không báo cũng được. Chỉ cần cậu trả đủ số tiền ba trăm năm mươi tỷ, thì giữa chúng ta chẳng còn gì lăn tăn nữa."

"Nhưng tôi làm gì có nhiều tiền như vậy." Lục Khang Dụ mếu máo rất khó coi, hạ giọng thương lượng: "Anh... có thể thư thả cho tôi một thời gian để tôi gom tiền hay không?"

Chỉ là, ông chủ Linh không hề muốn thương lượng cùng

"Không được, nội trong hôm nay cậu phải trả đủ cho tôi. Bằng không, tôi sẽ cho người trực tiếp tới gặp ông già của cậu để đòi. Nhà họ Lục nhiều tiền như vậy, chút tiền này này chắc chẳng đáng kể gì đâu. Tôi nói phải chứ?"

Lục Khang Dụ nghe mà khiếp sợ, mặt xanh tái cả đi, quẫn bách, so với nhìn thấy ma chẳng khác là bao nhiêu. Hắn lắc đầu lia lịa, cầu xin ông chủ Linh đừng nói với lão già nhà mình liên tục.

Nếu để ông già hắn biết thì đừng nói là một cái chân có khi là cả hai chân đều sẽ bị ông già phê luôn chứ chẳng đùa. Hắn còn trẻ, không muốn bị tàn phế thế. Hắn còn muốn được nhảy nhót.

Bấy giờ, ông chủ Linh mới "thương tình", cho hắn một con đường sống khác:

"Thật ra, cậu có thể thế chấp tài sản, rồi khi nào có tiền trả sau cũng được."

Lục Khang Dụ vừa nghe vậy, hai mắt lập tức sáng rực lên. Vẻ mặt nhăn nhó giãn ra như nhìn thấy phao cứu sinh khi bản thân đang lênh đênh trên biển.

Nhưng... hắn làm gì có cái tài sản riêng nào mà để thế chấp cơ chứ. Vừa nghĩ tới đây, cái bản mặt của hắn lại sụp xuống như giông chiều về. "Nhưng tôi không có tài sản nào để thế chấp cả."

"Có đấy!" Ông chủ Linh vắt chéo chân, "tốt bụng" vẽ đường cho hắn: "Giấy tờ nhà đất của nhà họ Lục chẳng hạn."

"Cái gì?" Lục Khang Dụ sửng cố lên, toan bộc phát tính cậu ẩm, lại bị người sau lưng đè mạnh xuống, khí thế chưa kịp xuất ra cứ vậy bẹp dí.

Ai chẳng biết giấy tờ nhà đất quan trọng như thế nào. Nó đại diện cho người sở hữu có quyền sử dụng hợp pháp. Có thể sử dụng mảnh đất đó hay không đều phụ thuộc vào tờ giấy có chứng nhận pháp lý của của cơ quan nhà nước hết. Còn chưa kể, toàn bộ số đất đai của nhà họ Lục có giá trị rất khủng, ngay cả bản thân hắn cũng chưa tưởng tượng ra được. Vậy mà giờ cái gã này lại muốn hån giao toàn bộ chỉ để đổi lấy ba trăm năm mươi tỷ? Quả phi lý!

Ăn cướp cũng không trắng trợn như vậy!

"Ông chủ Linh, anh đừng làm khó tôi như vậy. Số tiền tôi mượn anh còn không bằng một mảnh đất của nhà họ Lục nữa. Vậy mà anh muốn tôi giao toàn bộ giấy tờ nhà đất của nhà họ Lục. Thế chẳng phải là quá tham lam, quá nực cười rồi sao."

Nếu có thể, hắn rất muốn phỉ nhổ nước bọt vào mặt gã.

Ông chủ Linh nhìn ánh mắt hằn học, đau đáu của Lục Khang Dụ, như có như không có thể đọc ra suy nghĩ của hắn. Chỉ là ông chủ Linh không quan tâm. Anh vẫn nở nụ cười nhạt nhẽo nói:

"Hình như cậu đang hiểu lầm ý của tôi thì phải. Tôi chỉ nói là, cậu mang nó đến thế chấp chứ có nói chiếm luôn đâu. Nhà họ Lục quyền lực lớn như vậy, tôi còn chưa tới mức chán sống mà đi cướp đồ của nhà cậu. Lí do tôi muốn giữ số giấy tờ nhà đất đó, chỉ đơn giản là để đảm bảo chắc chắn cậu không lật lọng mà thôi.

cần khi nào cậu có tiền trả, là có thể mang toàn bộ giấy tờ nhà đất trả cho ông già cậu rồi. Như vậy tôi cũng cảm thấy yên tâm, mà cậu vẫn không bị ông già phát hiện, vẫn có thể tiếp tục làm ca sĩ, theo đuổi đam mê của mình. Nhất cử lưỡng tiện quá rồi còn gì.

Đây là tôi nể tình cậu là khách hàng quen, cho nên mới du di cho cậu thôi. Chứ là người khác, hôm nay cậu đừng hòng lành lặn rời khỏi chỗ này."

Nhìn sắc mặt xám ngoét của Lục Khang Dụ lần nữa, ông chủ Linh chốt câu cuối cùng:

"Những gì tôi cần nói đã nói hết rồi, quyết định là cậu. Hoặc là cậu mang toàn bộ giấy tờ nhà đất của họ Lục đến đây thế chấp. Còn không, hai ngày nữa cả thành phố này đều sẽ biết cậu út nhà họ Lục thực chất là một con nghiện ma túy và bài bạc. Đến lúc đó, tôi sẽ không đảm bảo được tương lai của cậu có bao nhiêu mù mịt đâu."

Càng nghe sắc mặt Lục Khang Dụ càng khó coi, so với chiếc rẻ rách nhăn nhó không khác là bao nhiêu.

Lựa chọn nào đối với hắn cũng đều nguy hiểm. Nhưng nhìn sắc mặt của ông chủ Linh, hắn biết gã không nói đùa. Cứ nhìn cái tên sau lưng đang bẻ gập tay hắn thì biết, chỉ cần ăn nói không, cánh tay này nhất định sẽ bị gãy ngay lập tức. Đừng nói là về mách lão già, mà chuyện có thể rời khỏi đây hay không vẫn còn rất khó nói. Hắn ngây thơ, cảm thấy ông chủ Linh này nói cũng có lý. Nhà họ Lục là ai chứ, ông già nhà hắn và anh Hai không phải là nhà sư ăn chay đâu. Mặc dù gã ông chủ Linh này có giữ giấy tờ nhà đất trong tay thì cũng chẳng có gan mà đi cướp đoạt. Trừ khi hắn thật sự chán sống.

Trộm cấp giấy tờ nhà đất, hắn sợ chứ. Sợ ông già phát hiện, sẽ đánh hẳn nhừ đòn. Nhưng hån vẫn sợ bí mật của mình bị phanh phui hơn. Nếu cả nhà hắn và thành phố này biết hắn là một con nghiện thì sẽ gặp kết cục gì. Có thể, còn đáng sợ hơn xuống địa ngục. Hắn không muốn như vậy!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 148
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...