Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiếu Vong Thụ

Chương 1

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tôi là một gốc hợp hoan sinh trưởng ở đài ngắm sao núi Kỳ Bàn, đã được 400 cái xuân xanh.

Vốn dĩ tôi là vô tính, nhưng từ năm hai trăm ba mươi hai tuổi, khi đó

thấy một đôi nam nữ đứng trước mặt thề non hẹn biển, tôi đã quyết tâm

thân này từ đây về sau là thân con gái.

Đầu hạ năm ấy, chính là thời điểm tốt nhất trong năm, cành lá xanh màu

phỉ thúy, hoa hồng nhạt ánh lên tựa lông vũ, như ráng mây trời, cả người tràn hương hoa. Tôi hít ngập tràn hương núi rừng mát lạnh trong bầu

không khí tĩnh mịch, ngắm nhìn rạng mây trên bầu trời đang đổi màu huyền ảo, bên tai lại nghe tiếng chim tước hót ríu rít. Trong lòng ngập tràn

cảm giác biết ơn và thỏa mãn, bản thân đã được thiên nhiên ưu đãi biết

bao, để tôi có thể sinh ra ở nơi phong cảnh đẹp mà tao nhã đến vậy.

Đang mơ mộng, bỗng thấy từ trong làn gió ấm áp xuất hiện hai bóng người

đang chậm rãi đi lên núi, quần áo tung bay, ánh mắt có ẩn tình. Từ xa đã nghe thấy một giọng nói rất đáng yêu vang lên: “Anh họ, anh xem cây hợp hoan kia đẹp chưa kìa”. Chàng trai mặc bộ đồ màu trắng ngẩng đầu liếc

nhìn tôi một cái, rồi lại cúi đầu cười trả lời: “Em họ, em mới là đẹp

nhất.” Con ngươi đen như mực chỉ chăm chú ngắm nhìn mỗi đôi mắt của cô

gái áo xanh kia mà thôi. Người kia nói vậy, cô em họ quay mặt cúi đầu

mỉm cười thẹn thùng. Gò má bạch ngọc ửng màu hồng nhạt, giống như khi

nắng mai chiếu xuống tàng hoa hợp hoan. Sống suốt hai trăm ba mươi hai

năm nay, lần đầu tiên tôi phát hiện rằng gương mặt của người thiếu nữ

khi vui vẻ ngượng ngùng lại xinh đẹp đến vậy, không khỏi ước ao mình sẽ

được như thế, thì ra một người con gái chỉ cần chàng trai mình yêu khen

nàng đẹp, thì nàng sẽ trở nên xinh đẹp đến vậy. Cặp trai gái này ở trước mặt tôi trao lời yêu thương lâu thật lâu, khiến tôi vừa cảm động nhưng

lại vừa cảm thấy hoang mang. Theo lão thổ địa thì những lời thề non hẹn

biển, ông ta luôn bảo những lời ấy rất không tin được, chính là những

lời thề son sắt lại khiến tâm tình xôn xao. Còn đối với thân cây như tôi thì đây chính là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tình cảm của con người,

từ đó về sau liền tự nhủ với lòng, sau này nhất định tôi sẽ trở thành

con gái. Bởi lẽ tôi cũng muốn sẽ có người đối xử tình cảm với mình như ở đây. Tôi khi đó cũng sẽ trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rạng rỡ, không

gì sánh bằng. Cây tùng đối diện và thổ địa núi Kì Bàn luôn nói tôi thật

kiêu ngạo. Nhưng mà chao ôi, có nhan sắc chẳng lại không tốt hay sao,

nếu có thể tự mình chọn lựa, có người nào lại không muốn mình xinh đẹp

từ mới sinh ra? Tôi dù trẻ tuổi nhưng chỉ thích nói lời ngay thật mà

thôi.

Đài ngắm sao nơi này thật ra cũng chỉ có một cái bàn đá và hai gốc cây

mà thôi. Nghe theo lời lão thổ địa kể lại, ngàn năm trước có thần tiên

ghé qua ngắm sao, vì thế nơi đây được đặt tên. Tiếc là tôi thân sinh ra ở đây, đừng nói là thần tiên đắc đạo, ngay đến cả yêu quái cũng chẳng có

một bóng. Tuy nhiên, thổ địa thì cũng được coi như một tiểu tiên. Tiếc

là lão chỉ có thể ngày ngày chôn chân ở núi Kì Bàn này, không thể như

các vị tiên khác, tiêu diêu tự tại. Chính vì thế tính tình cũng có chút

kì dị, lúc nào cũng luôn mồm bảo tôi ăn nói lanh chanh, khiến tôi ban

đầu vốn là cây nhỏ ngây thơ lại suy xét hết bao tâm tư. Lão còn bảo,

việc này có ích cho sự trưởng thành của tôi. Trong lòng thì lại buồn

bực: nói lời khiến người khác vui vẻ bản thân mình cũng cao hứng, thế

không phải không tốt hơn sao?

Phía đối diện là một cây tùng lớn hơn tôi 200 tuổi. Tính cách cũng lập

dị chẳng kém. Một lòng một dạ muốn tu hành! Tôi nghĩ lí tưởng của anh ta vĩ đại quá mức, chẳng lẽ một thân cây mà cũng có thể tu thành tiên thật sao? Tôi lại không dám hỏi thẳng, sợ sẽ đả kích lòng tự tôn của y. Thật ra mỗi lần nhìn thấy anh ta chăm chỉ tu luyện, tôi đều nghẹn đến nỗi

nội thương, một phần luôn thích nói lời thật thà trong tôi chỉ muốn mở

miệng bảo y đừng làm trò ngốc nữa, phần lương thiện khác thì khuyên tôi

nhịn xuống, không nói. Cứ bị giày vò như thế quả thật đã rèn luyện tính

bình tĩnh và khả năng nhẫn nại của tôi ra trò. Từ đó về sau khi gặp

chuyện, khả năng giả vờ nhìn không thấy, nói không biết của tôi rất cao

siêu.

Buổi tối là lúc chúng tôi gồm một vị tiên hai gốc cây bên đài ngắm sao

ngồi tán dóc nhau nghe. Lão thổ địa bình thường đều lấy cầm theo một bầu rượu nhỏ ngồi bên đài uống giải sầu, thỉnh thoảng qua về phía Kiến Mộc

và tôi bày tỏ cảm xúc, khi hùng hồn, lúc cô đơn, căn bản là cứ nhìn vào

số rượu lão uống nhiều hay ít mà định. Kì thật lão thì có tâm sự gì chứ, không phải là do không thể vân du tứ hải đấy sao, tôi đây thậm chí còn

không thể di chuyện được đây này! Có thể thấy so với lão tôi kiên cường, lạc quan hơn biết là bao nhiêu. Trong lòng tôi còn cho rằng là do lão

ngâm bài thơ mới nên mới vờ nói chuyện buồn thế thôi. Nếu là một anh

chàng trẻ tuôi phong lưu phóng khoáng đang cau mày hình chữ xuyên (川)

thì người ta còn có thể động tình, đằng này lão đã là một ông già, tính

cách lại còn khác người thì sao có thể khiến tôi đây thẹn với chả thùng

thế nào cho được. Nhưng mà dù sao tôi cũng bốn trăm tuổi rồi mà, cuối

cùng cũng hiểu được rằng thích ăn ngay nói thật đúng là một tính tốt,

nhưng tùy lúc mà đem lời thật lòng nhịn xuống không nói ra lại càng là

một phẩm chất đáng quý hơn nữa.

Cây tùng đối diện tôi tên là Kiến Mộc. Đối với chuyện hơn tôi hai trăm

năm, tôi rất tò mò. Vì thế nhân lúc khi thổ địa đi ngủ, anh ta lén nói

cho tôi nghe, khiến tôi cũng xấu hổ thay cho lão một hồi. Năm đó khi tôi còn chưa có mặt trên đời, phóng mắt ra khắp ngọn Kì Bàn này, chỉ có một gốc cây hai trăm tuổi có thể nghe hiểu lời nói của lão, lão già cô đơn

cuối cùng cũng có người để dốc bầu tâm sự, hết vừa khóc vừa cười với gốc tùng, ôm cây thật chặt rồi chây trét nước mũi lên vỏ cây, gọi cho cây

cái tên Tiểu Tùng. Một tiếng Tiểu Tùng gọi Kiến Mộc hai trăm tuổi này

cũng khiến tôi nổi hết da gà, đã thế lão tới đây hằng đêm, một đêm gọi

tên không dưới ba trăm năm mươi lần. Trong lòng tôi thầm nghĩ hèn chi vỏ cây của Kiến Mộc sần sùi, ra là đã bị gọi là Tiểu Tùng suốt hai trăm

trời. Kiến Mộc tu hành suốt hai trăm rốt cuộc cũng có thể mở miệng nói

chuyện, câu đầu tiên nói với lão chính là: Gọi tôi là Kiến Mộc. Lão già

cưới hắc hắc: “Nếu không phải do lão đây ngày ngày tới nôn mửa, thì sao

chú mày chỉ mới 400 tuổi mà có thể nói chuyện được sao, hừ.” Phương cách khích lệ của lão cũng đặc biệt quá đi! Sau tôi lại hỏi nhỏ anh: “Vậy

sau này anh không muốn trở thành nữ sao?” Kiến Mộc thở dài: “Anh bị lão

thổ địa ôm ấp như thế, còn có thể chọn làm nữ được sao?” Tôi không nói

gì, đem ý tưởng từng muốn cùng anh ta trở thành chị em gái chốn khuê

phòng, an ủi nhau nơi núi rừng hiu quạnh mà hung hăng đè nén.

Sau này còn có cây hợp hoan tôi đây, sống vô tư lự đến hai trăm tuổi,

hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, linh khí đất trời, cuối cùng cũng có thể

giác ngộ, tâm tình cũng được khai sáng, có thể nghe hiểu tiếng người.

Lão đang vui vẻ một hồi, bừng bừng chí văn chương rồi lấy cho tôi một

cái tên là Hợp Hoan. Khi ấy tôi không thể nói được, nhưng có thể trao

đổi với Kiến Mộc. Tôi mừng khấp khởi hỏi Kiến Mộc tên này có hay không?

Kiến Mộc cười lạnh lùng: “Lão thấy cho gọi Tiểu Cẩu, gặp kêu Tiểu Miêu,

nhìn cây tùng bảo Tiểu Tùng. Em nói tên Hợp Hoan này vậy có được hay

không?” Nhưng mà lúc đó tôi vừa có một cái tên nên thấy rất mừng, không

nhìn thấy Kiến Mộc là đang xoi mói. Cứ như thế vui vẻ mà dùng cái tên ấy đến tận ngày hôm nay.

Tôi biết được khi Kiến Mộc bốn trăm tuổi là có thể mở miệng trò chuyện,

trong lòng tôi khấp khởi mừng thầm, bởi vì nay tôi cũng đến số tuổi ấy

rồi. Lòng kiên nhẫn chờ đợi, một ngày lại một ngày có thể mở miệng nói

chuyện, nhưng mãi chỉ có tiếng gió thổi nghe tiếng lá cây xào xạc mà

thôi.

Tôi còn chưa hề nản lòng mất lòng tin thì lão thổ địa đã hầm hầm bước về phía này, hay tay chống nạnh sấn sỉa vào người tôi hệt mũ đàn bà đanh

đá: “Hợp Hoan, thấy lão đây hằng ngày đều uống rượu tới sáng dễ lắm sao? Có chút thời gian ban ngày đi ngủ một lúc, sao cô lại giày vò lão thế

hả.” Tôi sững sờ một lúc, sợ hãi hỏi Kiến Mộc: “Em nói lớn tiếng đến vậy cơ à?” Kiến Mộc nhìn tôi, suy nghĩ một hồi, khách sáo nói: “Nói to chút thì cũng không sao đâu, miễn là êm tai chút là…” Kiến Mộc nói lời đâm

chọt hơn so với lão thổ địa nhiều, chỉ trích thẳng vào lòng người ta,

anh ta không biết điều đó sao? Tôi im lặng, trong đầu có phần nhụt chí.

Lão thương hại nhìn tôi: “Cô cùng Kiến Mộc học hành, nó mỗi ngày tu hành thì cô lại cho là đang ngủ gật sao. Chao ôi, tuy là môi trường sinh

dưỡng là như nhưng không ra được cùng loại cây nha.” Tôi nhìn sang Kiến

Mộc, lần đầu tiên tin tưởng vào chuyện tu hành của anh ta, nhưng chỉ là

có thể mở miệng nói dóc mấy câu thôi. Nếu là có thể tu hành đắc đạo,

đánh ngất tôi cũng chả tin.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15: DÂNG HƯƠNG
Chương 15
Chương 16: CỰ KHẢO
Chương 16
Chương 17: THĂM BỆNH
Chương 17
Chương 18: LẤY TRÀ ĐÃI KHÁCH
Chương 18
Chương 19: CƠ DUYÊN
Chương 19
Chương 20: BẮT ĐẦU LÀM VIỆC
Chương 20
Chương 21: TRỮ HÒA TỰ
Chương 21
Chương 22: DƯỠNG THƯƠNG
Chương 22
Chương 23
Chương 23: VIỄN CHÍ
Chương 24: DIỄM NGỘ
Chương 24
Chương 25: HỎI TÌNH
Chương 25
Chương 26: BÁN TRÀ
Chương 26
Chương 27: GẶP NẠN
Chương 27
Chương 28: THÂN MẬT
Chương 28
Chương 29: LẠI GẶP HOA ĐÀO
Chương 29
Chương 30: HOA RƠI HỮU Ý
Chương 30
Chương 31
Chương 31: CHỦY THỦ (dao nhỏ)
Chương 32: TRỊ THƯƠNG
Chương 32
Chương 33: CẦU HÔN
Chương 33
Chương 34: MUA VẢI
Chương 34
Chương 35: LÀM RÕ
Chương 35
Chương 36: QUẢ ANH ĐÀO
Chương 36
Chương 37: TẶNG ĐAO
Chương 37
Chương 38: MINH BẠCH
Chương 38
Chương 39: HAI BÊN CÙNG VUI
Chương 39
Chương 40: DỰ THI
Chương 40
Chương 41: THI ĐẬU
Chương 41
Chương 42: ĐIỀU KIỆN
Chương 42
Chương 43: TĨNH TU
Chương 43
Chương 44: GẶP GỠ TRONG ĐÊM
Chương 44
Chương 45: CHẠY TRỐN TRONG ĐÊM
Chương 45
Chương 46: ĐỒNG VIỆN
Chương 46
Chương 47: TÚ CẦU
Chương 47
Chương 48: QUỲNH LÂM YẾN
Chương 48
Chương 49: ĐỜI NGƯỜI CÓ BỐN CÁI VUI
Chương 49
Chương 50: NHƯ Ý
Chương 50
Chương 51: MÓN QUÀ HƯƠNG DIỄM
Chương 51
Chương 52: THẬP MỸ TUYỂN THÂN
Chương 52
Chương 53: SI NIỆM
Chương 53
Chương 54: THẦN TIÊN QUYẾN LỮ
Chương 54
Chương 55: NÚI VŨ ĐƯƠNG
Chương 55
Chương 56: ĐIỀM LÀNH
Chương 56
Chương 57: HOÀNG TƯỚC Ở SAU
Chương 57
Chương 58: SẦM SÉT GIỮA TRỜI QUANG
Chương 58
Chương 59: TẬP THƠ
Chương 59
Chương 60: HỒNG MÔN YẾN
Chương 60
Chương 61: NGỌC NÁT
Chương 61
Chương 62: HỒN QUY
Chương 62
Chương 63: HỒI SINH
Chương 63
Chương 64: THA THỨ
Chương 64
Chương 65: BỊ CƯỚP!
Chương 65
Chương 66: NĂM THÁNG Ở LONG CUNG
Chương 66
Chương 67: ĐOẠN TỤ
Chương 67
Chương 68: RÚT CỦI ĐÁY NỒI
Chương 68
Chương 69: TIÊN CHƯỚNG
Chương 69
Chương 70: BIẾN CỐ
Chương 70
Chương 71: HÀM ĐẦM
Chương 71
Chương 72: NHIỄM DIỆP TINH QUÂN
Chương 72
Chương 73: HOÀN TRẢ
Chương 73
Chương 74: ĐOẠN KẾT
Chương 74

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 1
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...