Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiếu Vong Thụ

Chương 12

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tử Thần, tính ra bây giờ cậu ta cũng trên dưới mười bảy rồi.

Nếu trong phòng có ánh nến thì hẳn là vẫn chưa rời đi, thế là tôi lẳng lặng ngồi trước án thư, chờ.

Khoảng một nén hương sau (khoảng một giờ đồng hồ), cánh cửa được nhẹ

nhàng đẩy ra. Một nam tử bước vào. Tuy không nhìn rõ mặt nhưng nhìn

chiếc trường sam màu trắng có dây vài giọt mực rất dễ nhìn thấy kia, rõ

ràng là Tử Thần rồi. Cậu ta càng bước tới gần, tôi càng nhìn rõ hơn,

trong lồng ngực đột nhiên chấn động, cậu ta ấy vậy mà trông từa tựa như

Long Thất tới năm phần. Chỉ là nét mặt lãnh đạm, cử chỉ ổn trọng, cả

người toát ra một phong thái của kẻ đọc sách kia, trái ngược hoàn toàn

với Long Thất. Cậu ta đứng trước án thư, đem bức tranh tôi vừa xem qua

kia cuộn lại, để qua một bên. Sau đó cởi áo ngoài, tiện tay vắt lên lưng ghế dựa. Tôi có hơi ngại ngùng, sau đó lại nghĩ, cậu ta tuy rằng có cao lớn bao nhiêu chăng nữa, nhưng cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi, một

bó tuổi như tôi mà còn thẹn thùng gì nữa đâu?

Sau đó có tiếng gõ cửa vang lên, Tử Thần nói: “Vào đi!” Một phụ nhân

bưng theo một cái khay đi vào trong, đó cũng chính là người mà tôi đã

gặp lúc sáng. Bà ta đặt mâm lên bàn, sau đó nhỏ nhẹ thưa: “Lão phu nhân

bảo tôi mang bữa khuya đến cho cậu, đêm dài, thiếu gia muốn đọc sách

thâu đêm, kì thi hương lại sắp tới gần, thiếu gia nhất định phải chú ý

đến sức khỏe mới được.” Giọng điệu bà ta bây giờ so với ban ngày mà tôi

được chứng kiến, như thể là hai người khác nhau ấy. Tử Thần gật đầu, khẽ khàng hỏi: “Tống mụ, phu nhân ngủ chưa?”

“Phu nhân đang tụng kinh.” Tử Thần ừ một tiếng, phụ nhân kia liền cáo lui.

Tử Thần chậm rãi khuấy bát canh hạt sen bách hợp kia, vẻ mặt lười nhác,

than nhẹ một tiếng: “Thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu

nhan như ngọc(1), chậc!” Cậu ta thở dài xong, cháo cũng chẳng ăn, lại

xoay người bỏ vào sau bình phong mà ngủ!

Tôi ngẩn người, cậu nhóc này tuổi chưa lớn nhưng lại rất có cá tính

riêng. Đoán chừng không phải là kẻ có khiếu học hành đây mà, vậy là tâm

sức của mẹ cậu ta phen này uổng phí mất rồi. Tôi nhìn cái bát cháo nóng

hôi hổi, hương thơm bay khắp bốn phía, chỉ hận không thể ăn hộ mà thôi.

Sờ sờ viên trân châu trong lồng ngực, tôi nghĩ không biết có nên thừa

dịp cậu ta đang say giấc mà bỏ lén vào trong chăn không, nhưng tính lại

thì thấy không ổn cho lắm, cái chuyện lộn xộn như đang ngủ thế nào mà

lòi ra một viên trân châu lớn xem ra cả trên sách cũng chẳng có. Thôi,

cậu ta ngủ rồi, tôi đi khỏi đây, nghĩ cách khác vậy.

Thong thả đi dạo dọc đường núi, một cơn gió lạnh thổi vào người, ấy vậy

mà thổi ra được một cách hay. Tôi vui vẻ vuốt ve viên ngọc trai, có phần đắc ý.

Ngày thứ hai, tôi đứng canh trước cửa lớn nhà cậu ta, ngày thứ ba cũng

đứng trước cửa, ngày thứ tư, rồi ngày thứ năm. Tính kiên nhẫn của Thụ

tinh như tôi đây rõ là nhất đẳng, có điều tính nhẫn nại của người trong

nhà ấy vậy mà này lại ngang ngửa với tôi. Suốt bốn ngày trời ròng rã,

chỉ có Tống mụ bước ra hai lần, có thêm hai nô bộc ra ngoài mua đồ ăn.

Còn cổng chính vẫn đóng im ỉm.

Tôi tiếp tục chờ. Tôi không tin Tử Thần kia không bước ra.

Quả nhiên, vào giờ Thìn ngày thứ năm (khoảng 10h sáng), Tử Thần cùng một người đàn ông bước ra ngoài. Tôi mừng thầm trong bụng, ẩn thân bước

theo sau.

Chỉ nghe Tử Thần đang bàn bạc: “Lưu quản gia, chuyện của trà viên ông đã tốn hiều tâm sức, kì thi hương sắp tới, mẫu thân hẳn sẽ không để tôi ra khỏi nhà tùy tiện đâu.”

Lưu quản gia nghe vậy cung kính gật đầu: “Thiếu gia, cậu yên tâm đi.

Chúng tôi tự nhiên sẽ chú tâm lo việc này, hiện giờ trà xuân đang rất

tươi tốt, các trà lâu đều tới đặt trước cả rồi.”

Tử Thần ừ một tiếng, còn nói: “Vậy thì tạm khoan bán trà Minh Tiền, tôi tự có tính toán.”

Người quản gia kia thoáng sửng sốt, cẩn thận dò hỏi: “Thiếu gia, hiện

nay giá trà Minh Tiền đang rất cao, nếu như cứ để vậy, tiết trời ấm áp,

chỉ sợ mùi vị sẽ kém đi mất thôi.”

“Ông cứ làm vậy là được.”

Lão quản gia như muốn nói gì đó nhưng lại dừng lại, hồi lâu sau mới đáp: “Thiếu gia, người cứ chuyên tâm chuẩn bị cho kì thi, sau khi thi tú tài tên cậu đứng đầu tiên, lão phu nhân liền ngày ngày trông ngóng đợt thi

hương năm nay.”

Tôi giật mình đến độ thiếu chút nữa là hiện hình, Tử Thần này tuy còn

nhỏ tuổi vậy mà đã là một tú tài, hơn nữa còn đỗ đầu, xem ra đêm qua tôi đã hiểu lầm cậu ta rồi.

Đối với những người đọc sách và thích đọc sách tôi luôn có một lòng kính phục đặc biệt, vì thế sau đó liền đi theo bọn họ lên núi, muốn nghe cậu học trò nhỏ này có kiến thức gì hay chăng, không nghĩ lại như có một

bụng buồn phiền. Đi được non nửa canh giờ, cuối cùng cũng dừng lại ở

trong vườn trà. Đây hẳn là sản nghiệp nhà cậu ta. Tử Thần đứng cạnh một

bụi trà, đưa tay khẽ ngắt một phiến lá nhìn kĩ, nụ cười như có như

không, sau đó khoanh tay đứng, đưa mắt hướng ra xa. Lúc này cậu đứng

thẳng hiên ngang, gió núi thổi tung tay áo, quả là một thiếu niên cử chỉ thanh thoát(2).

Tử Thần cùng quản gia hàn huyên đôi chút về số trà mới, tôi đứng bên

cạnh nghe, phát hiện rằng đứa nhóc này đối với chuyện trà lá rất hăng

hái, giống như vừa khám phá một điều bí ẩn, so với điệu bộ trầm mặc ít

nói thật trái ngược, nói nửa buổi trời rồi cẩn thận dạo một vòng quanh

trà viên, sau đó hai người định xuống núi. Tôi chạy nhanh lên phía

trước. Đi thực hiện phương pháp gió núi thổi ra đêm qua.

Tôi lôi viên ngọc cất trong ngực hồi lâu ra, thật ấm áp, khe khẽ sờ nắn, lại có chút không nỡ, không phải do ham của hám tài gì cả, chẳng qua là yêu thích cái đẹp mà thôi. Tôi đặt viên ngọc xuống đường, không ngờ

viên trân châu kia lại lăn lông lốc, chui tọt vào trong bụi cỏ, tôi vội

vàng chạy tới nhặt lên, nhìn thấy nó, vừa dính vài hạt sương sớm, vừa

lấm tấm bùn, đau lòng cả buổi trời. Cẩn thận lau chùi nó sạch sẽ, nghĩ

rằng, vẫn là nên bỏ nó vào trong một cái túi thì tốt hơn, bằng không nếu hai người kia đi mà không nhìn, nhỡ mà dẫm lên, nghĩ đến đó tôi liền

run cả người lên vì xót. Vì thế, tôi liền biến ra một cái hà bao, màu đỏ tươi rực rỡ, rồi bỏ viên trân châu vào trong, sau đó đem cái túi ấy để

giữa đường, đứng ở ngoài nhìn vào, trên suốt dọc đường một màu xanh um

cây cỏ, vật tròn đỏ tươi nổi bật vô cùng, muốn không thấy thì chỉ có bịt mắt mà bước thôi.

Tôi đắc ý tàng hình trốn sau cây, chỉ còn chờ Từ Thần tới nhặt, sau đó

đại công cáo thành, quay về ngủ một giấc, lo nghĩ bao lâu rồi giờ phải

nghỉ ngơi cho khỏe mới được.

Tử Thần cũng quản gia đi tới, tôi cười tít mắt nhìn. Quả nhiên màu đỏ

thật bắt mắt mà, Tử Thần cúi người nhặt lên, sau đó nhìn quanh một chút, chẳng lẽ là sợ người ta bắt gặp à? Không có ai đâu, mau mau mở ra xem

rồi giắt vào eo luôn đi, đây là Thụ tinh mà cậu cứu báo ơn đó, tôi nhắc

thầm trong lòng. Tử Thần mở hà bao ra, tôi cười hì hì chờ xem mắt cậu ta trừng còn lớn viên ngọc kia, kì lạ là, đôi mắt cậu ta lại chẳng hề chớp lấy một cái, chẳng lẽ không biết nhìn hàng sao? Tôi hận không thể nhảy

bổ ra mà nói cho cậu ta biết đây là trân châu Đông Hải, có thể mua được

mười cái Trà viên lớn lận đấy, cậu chủ ạ!

Tiếc là tôi không thể thôi.

Con mắt người quản gia kia trừng lớn như mắt trâu, giọng nói cũng có

chút thay đổi: “Thiếu gia, viên ngọc trai này lớn quá đi mất.”

“Ừ, không biết ai lại làm rớt ở đây?”

Con mắt quản gia như bị dán vào, nuốt nước bọt vội nói: “Thiếu gia, cậu

thật có phúc khí, quay về đưa nó cho lão phu nhân, chắc hẳn bà ấy sẽ rất vui.”

Tử thần nhìn thoáng qua gã quản gia, tiếp: “Vật quý như thế này, người

làm rơi nhất định sẽ quay lại tìm. Chúng ta chờ ở đây, xem có người tới

tìm thì trả lại.” Tôi kinh hãi đến độ cả buổi trời không khép mồm lại

được, tên ngốc này, rõ ràng là nhặt được mà.

Quản gia muốn nói gì đó lại thôi, tôi nghĩ có lẽ trong lòng ông ta cũng

rất khó chịu, mà tôi cũng bực bội hết sức. Chao ôi, tôi thở dài, đứng

chờ một bên, hi vọng tên ngốc này thay đổi ý kiến. Đáng tiếc là đã quá

trưa, bản Thụ tinh đứng đến tê chân đói rã rời vậy mà cậu ta vẫn một mực đứng chờ.

Xem ra tôi đã đánh giá thấp nhân phẩm của đứa ngốc này, còn tưởng cậu ta sẽ giống như những người khác, nhặt được thì sẽ giữ làm của riêng. Lẽ

nào cậu ta định đứng chờ suốt một ngày một đêm hay sao? Đành vậy, tôi

vẫn là nên đến đó rồi tìm cách khác thôi.

Tôi hiện thân ở đằng xa, giả vờ bày ra bộ dạng lo lắng, đúng thật là làm khó nhau mà, tôi chưa bao giờ phải hấp tấp như vậy hết. Đi tới gần Tử

Thần, tôi nhẹ nhàng thi lễ, hỏi: “Xin hỏi vị công tử này, có thấy qua

cái hà bao nào không?”

Tử Thần liếc mặt nhìn tôi, bỗng dưng đỏ mặt, trả lời: “Xin hỏi cô nương hà bao ấy trông thế nào?”

Tôi vội đáp: “Đó là một hà bao màu đỏ, bên trong là một viên ngọc trai.”

Tử Thần thở phào nhẹ nhõm, đem cái túi từ trong tay áo đưa cho tôi, tôi

cũng thở phào, báo ơn kì này không thành thì đành thôi vậy, tôi liền ra

vẻ mừng rỡ, liên tục cảm ơn. Vẻ mặt phong phú thế này là lần đầu tiên

của tôi suốt cả ngàn năm qua đấy.

Vội vàng nói lời từ biệt, quay về kiểm điểm bản thân, phát hiện ra chủ ý này thật sai lầm, tôi trút giận lên gió núi một trận, quyết định nghĩ

cách khác. Viên ngọc này cậu ta đã nhìn qua rồi, chắc chắn là không thể

dùng được nữa, tặng cái gì thì tốt đây, nhức đầu quá đi mất. Tặng quà

khó như vậy, tôi bắt đầu thấu hiểu nỗi khổ của Long Thất. Sờ mảnh vảy

rồng bên thắt lưng, như thế nào lại bắt đầu nghĩ về Long Thất chứ, chắc

là do Tử Thần lớn lên trông hơi giống anh ta một chút mà thôi.

Tôi buồn khổ mấy ngày liền, đột nhiên nhớ tới kì thi hương theo lời

người quản gia, trong đầu linh quang chợt lóe, có sáng kiến mới rồi, chỉ cần kiên nhẫn đợi kì thi hương bắt đầu, đến lúc đó, rồi tôi sẽ tặng cậu ta một món quà thật lớn.

—–

(1) Hai câu thơ được trích trong bài thơ Khuyến học thiên của Tống

Nhân Tông – hai câu trên tạm dịch: ‘trong sách sẵn có lầu vàng, trong

sách tự có mỹ nhân như ngọc.’ Ý bài thơ muốn nói nếu chăm chỉ dùi mài

kinh sử, đi thi đỗ đạt làm quan thì tự sẽ giàu sang phú quý, vợ đẹp như

ngọc, kẻ hầu người hạ, xe đưa ngựa đón.

(2) Bản gốc là翩翩少年 – phiên phiên thiếu niên – Phiên trong nhẹ nhàng,

nhanh nhẹn. Nghĩ mãi mà không có từ nào phù hợp với hình ảnh của Tử

Thần.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15: DÂNG HƯƠNG
Chương 15
Chương 16: CỰ KHẢO
Chương 16
Chương 17: THĂM BỆNH
Chương 17
Chương 18: LẤY TRÀ ĐÃI KHÁCH
Chương 18
Chương 19: CƠ DUYÊN
Chương 19
Chương 20: BẮT ĐẦU LÀM VIỆC
Chương 20
Chương 21: TRỮ HÒA TỰ
Chương 21
Chương 22: DƯỠNG THƯƠNG
Chương 22
Chương 23
Chương 23: VIỄN CHÍ
Chương 24: DIỄM NGỘ
Chương 24
Chương 25: HỎI TÌNH
Chương 25
Chương 26: BÁN TRÀ
Chương 26
Chương 27: GẶP NẠN
Chương 27
Chương 28: THÂN MẬT
Chương 28
Chương 29: LẠI GẶP HOA ĐÀO
Chương 29
Chương 30: HOA RƠI HỮU Ý
Chương 30
Chương 31
Chương 31: CHỦY THỦ (dao nhỏ)
Chương 32: TRỊ THƯƠNG
Chương 32
Chương 33: CẦU HÔN
Chương 33
Chương 34: MUA VẢI
Chương 34
Chương 35: LÀM RÕ
Chương 35
Chương 36: QUẢ ANH ĐÀO
Chương 36
Chương 37: TẶNG ĐAO
Chương 37
Chương 38: MINH BẠCH
Chương 38
Chương 39: HAI BÊN CÙNG VUI
Chương 39
Chương 40: DỰ THI
Chương 40
Chương 41: THI ĐẬU
Chương 41
Chương 42: ĐIỀU KIỆN
Chương 42
Chương 43: TĨNH TU
Chương 43
Chương 44: GẶP GỠ TRONG ĐÊM
Chương 44
Chương 45: CHẠY TRỐN TRONG ĐÊM
Chương 45
Chương 46: ĐỒNG VIỆN
Chương 46
Chương 47: TÚ CẦU
Chương 47
Chương 48: QUỲNH LÂM YẾN
Chương 48
Chương 49: ĐỜI NGƯỜI CÓ BỐN CÁI VUI
Chương 49
Chương 50: NHƯ Ý
Chương 50
Chương 51: MÓN QUÀ HƯƠNG DIỄM
Chương 51
Chương 52: THẬP MỸ TUYỂN THÂN
Chương 52
Chương 53: SI NIỆM
Chương 53
Chương 54: THẦN TIÊN QUYẾN LỮ
Chương 54
Chương 55: NÚI VŨ ĐƯƠNG
Chương 55
Chương 56: ĐIỀM LÀNH
Chương 56
Chương 57: HOÀNG TƯỚC Ở SAU
Chương 57
Chương 58: SẦM SÉT GIỮA TRỜI QUANG
Chương 58
Chương 59: TẬP THƠ
Chương 59
Chương 60: HỒNG MÔN YẾN
Chương 60
Chương 61: NGỌC NÁT
Chương 61
Chương 62: HỒN QUY
Chương 62
Chương 63: HỒI SINH
Chương 63
Chương 64: THA THỨ
Chương 64
Chương 65: BỊ CƯỚP!
Chương 65
Chương 66: NĂM THÁNG Ở LONG CUNG
Chương 66
Chương 67: ĐOẠN TỤ
Chương 67
Chương 68: RÚT CỦI ĐÁY NỒI
Chương 68
Chương 69: TIÊN CHƯỚNG
Chương 69
Chương 70: BIẾN CỐ
Chương 70
Chương 71: HÀM ĐẦM
Chương 71
Chương 72: NHIỄM DIỆP TINH QUÂN
Chương 72
Chương 73: HOÀN TRẢ
Chương 73
Chương 74: ĐOẠN KẾT
Chương 74

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 12
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...