Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiếu Vong Thụ

Chương 43: TĨNH TU

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Về lại Hướng gia, tôi vội vàng đến thư phòng, Tử Thần nghe thấy tiếng bước chân của tôi, khẽ gọi: “Hợp Hoan, là em sao?” Giọng anh run nhẹ, tôi cảm thấy lồng ngực đau xót, đến trước giường anh, bốn ngày không gặp, trông anh gầy đi nhiều, trong mắt ánh lên vẻ bất ngờ và vui sướng, gương mặt tuấn tú hơi tiều tụy, càng nổi bật đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh nước, càng thêm thâm tình. Tôi chìm đắm, nghẹn ngào không nói nên lời, đau khổ mấy ngày nay và một chữ ‘quên’ buộc kiềm nén theo nước mắt chảy ra, tuôn trào. Tử Thần nhẹ nhàng đến bên lau nước mắt cho tôi, nói: “Sao lại khóc? Không lẽ, Thái Bạch cắn em à?” tình cảnh này mà anh còn tâm trạng nói đùa! Tôi nhìn vẻ mặt vẻ mặt chọc ghẹo của anh, không nhịn được cũng bật cười, Tử Thần nhìn tôi, bảo: “Hôm nay tôi may mắn biết được cái gì gọi là hoa lê đẫm mưa, đói mấy ngày cũng đáng.”

Tôi nghe thế, vừa xót vừa thương, trách: “Sao lại ngốc như thế, sao lại tự hành hạ bản thân để uy hiếp người khác như vậy?”

Tử Thần cười hì hì, nói: “Chẳng qua là ít lại mấy bữa cơm thôi, sao phụ nữ các em khóc như đau ốm thắt cổ thế kia, tôi không làm nổi đâu.”

Tôi không nhịn được, thấy Tử Thần không có việc gì, vừa bớt buồn một chút, nhưng nhớ đến điều kiện của Hướng mẫu trong lòng lại cảm thấy cực kì cay đắng, như có gì đang giằng co, trầm mặc không biết nói thế nào, ngẫm nghĩ nửa ngày mới bảo: “Tử Thần, lời của mẹ chàng rất có lý, thân phận của chàng và em quá khác biệt, quả thật rất không xứng với nhau, chuyện này đừng nhắc lại nữa.”

Tử Thần vừa nghe, nghiêm mặt, cầm chặt tay tôi, bộ dạng bất an hỏi: “Mẹ tôi đã nói gì?”

Tôi thở dài, bất chấp nói: “Bà cũng chẳng làm gì em cả, em chỉ thấy lời bà nói rất thực tế, nên tới khuyên nhủ chàng.”

Tử Thần hơi tức giận: “Hợp Hoan, chẳng qua mới rời khỏi tôi bốn ngày, thế mà em đã thay lòng rồi sao?”

Đột nhiên trong ngực cảm thấy thật đau, tôi vẫn chưa thay lòng, nhưng nghĩ đến điều kiện của Hướng mẫu, tôi thà để mình chịu đau lòng, cũng không thể ép anh làm trái nguyện vọng của mình, mất tự do.

Tử Thần thấy tôi cúi đầu không nói, càng nôn nóng, khẽ khàng cầm ngón tay run rẩy, gằn từng chữ: “Hợp Hoan, em không muốn ở cùng tôi? Chung quy cũng do tôi tự mình đa tình sao?” Tôi nhìn đôi mắt tha thiết của anh, cuối cùng không đành lòng thấy anh đau khổ, nói: “Dù em nguyện ý ở chung với chàng thì thế nào, mẹ muốn chàng phải tham gia thi mới đồng ý. Em hiểu rõ tâm ý chàng, em không muốn chàng khó xử.”

Tử Thần không nói gì một hồi lâu, mãi sau mới lên tiếng: “Vốn mẹ đã đồng ý nếu đậu thi Hương rồi sẽ bỏ qua, nếu tôi biết mẹ lại thay đổi như thế, tôi, phải…”

“Chàng có biện pháp nào?”

Tử Thần nhìn tôi, mắt sáng quắc: “Tôi phải đem gạo nấu thành cơm.”

Tôi rút tay ra, xoay người đi, ngượng đến mức tay cũng nóng ran. Tử Thần không buông tay xoay vai tôi lại, khàn giọng nói: “Hợp Hoan, tôi bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì em. Nhưng em không được thay đổi, em có biết, lúc ngâm tôi trong mật, khi lại đặt tôi vào hầm băng, bị em đày đọa như thế, chẳng lẽ em nhẫn tâm sao?”

Sao tôi lại không biết, nhưng so với Tử Thần tôi càng lo lắng, ngoại trừ thân phận cả hai, tôi còn là yêu. Vốn muốn một lòng hi vọng tu thành chính quả, nay lại mong muốn như những thiếu nữ bình thường. Nhưng tôi nào có thể nói ra suy nghĩ này với ai, nuốt sầu lo, chỉ có thể cố gắng nở nụ cười với Tử Thần. Anh ngơ ngẩn nhìn tôi bảo: “Hợp Hoan, nếu có thể được nhìn em cười cả đời, chờ đợi mấy tháng thì có là gì?”

Tôi cảm thấy khổ sở trong lòng, bảo: “Chàng đồng ý với mẹ lên kinh ứng thí, chỉ sợ thi rồi sẽ ra làm quan, không phải chàng rất chán ghét quan trường sao?”

“Tôi đồng ý đi thi, nhưng không bằng lòng làm quan, đến lúc đó tôi giả vờ bệnh cũng được, hoặc về nhà tận hiếu với mẹ cũng xong, nói chung sẽ tìm cớ rời đi. Tôi chỉ mong được cùng em ở nơi non xanh nước biếc làm một đôi thần tiên quyến lữ, được không?”

Trước mắt tôi hiện lên vườn trà, đỗ quyên, suối Cam Lộ, còn cùng Tử Thần tay nắm chặt tay, lồng ngực được lấp đầy bởi khát khao lẫn sự ấm áp, tôi và anh hai mắt nhìn nhau, hoàn toàn quên lời muốn nói.

Hướng mẫu rất hài lòng với kết quả khuyên nhủ của tôi, cũng khách khí hơn rất nhiều, nhưng dù sao vẫn không yên tâm, bảo Tống mụ đưa tôi trở về Trữ Hòa tự, hẹn sau khi Tử Thần đậu rồi sẽ đón về, tôi cười khổ trong lòng, cũng không nói gì, Tử Thần không chịu buông tay, không muốn xa cách. Tôi gượng cười bảo: “Chẳng qua mấy tháng ngắn ngủi thôi mà.” Tử Thần lại yếu ớt nói: “Tôi hận không thể cùng em sớm sớm chiều chiều, sợ em rời đi mấy ngày lại đổi ý, chỉ bằng lúc nào cũng thấy em ở trước mặt mới yên tâm, tránh em lại thay đổi thất thường.” Tôi nghe mà dở khóc dở cười, giả vờ tức giận: “Em ở trong đó không phải là sư thái thì cũng là Thái Bạch, bảo em sao mà thay đổi thất thường được?” Tử Thần nghe thế vẫn không thoải mái lắm, vẻ mặt lo lắng, thấp giọng bảo: “Hợp Hoan, tính tình em luôn lãnh dặm, sợ sau mấy tháng em sẽ quên tôi mất, làm thế nào cho phải đây.”

Tôi im lặng chống đỡ, bất chấp rời đi, trong lòng vẫn luôn biết, Tử Thần, sao em có thể quên được chàng, từ ngày tu thành hình người, gắn bó với chàng bằng trăm tơ nghìn sợi, thành một cái kén, trái tim ở trong, sợ cuộc đời này không thể thoát được.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15: DÂNG HƯƠNG
Chương 15
Chương 16: CỰ KHẢO
Chương 16
Chương 17: THĂM BỆNH
Chương 17
Chương 18: LẤY TRÀ ĐÃI KHÁCH
Chương 18
Chương 19: CƠ DUYÊN
Chương 19
Chương 20: BẮT ĐẦU LÀM VIỆC
Chương 20
Chương 21: TRỮ HÒA TỰ
Chương 21
Chương 22: DƯỠNG THƯƠNG
Chương 22
Chương 23
Chương 23: VIỄN CHÍ
Chương 24: DIỄM NGỘ
Chương 24
Chương 25: HỎI TÌNH
Chương 25
Chương 26: BÁN TRÀ
Chương 26
Chương 27: GẶP NẠN
Chương 27
Chương 28: THÂN MẬT
Chương 28
Chương 29: LẠI GẶP HOA ĐÀO
Chương 29
Chương 30: HOA RƠI HỮU Ý
Chương 30
Chương 31
Chương 31: CHỦY THỦ (dao nhỏ)
Chương 32: TRỊ THƯƠNG
Chương 32
Chương 33: CẦU HÔN
Chương 33
Chương 34: MUA VẢI
Chương 34
Chương 35: LÀM RÕ
Chương 35
Chương 36: QUẢ ANH ĐÀO
Chương 36
Chương 37: TẶNG ĐAO
Chương 37
Chương 38: MINH BẠCH
Chương 38
Chương 39: HAI BÊN CÙNG VUI
Chương 39
Chương 40: DỰ THI
Chương 40
Chương 41: THI ĐẬU
Chương 41
Chương 42: ĐIỀU KIỆN
Chương 42
Chương 43: TĨNH TU
Chương 43
Chương 44: GẶP GỠ TRONG ĐÊM
Chương 44
Chương 45: CHẠY TRỐN TRONG ĐÊM
Chương 45
Chương 46: ĐỒNG VIỆN
Chương 46
Chương 47: TÚ CẦU
Chương 47
Chương 48: QUỲNH LÂM YẾN
Chương 48
Chương 49: ĐỜI NGƯỜI CÓ BỐN CÁI VUI
Chương 49
Chương 50: NHƯ Ý
Chương 50
Chương 51: MÓN QUÀ HƯƠNG DIỄM
Chương 51
Chương 52: THẬP MỸ TUYỂN THÂN
Chương 52
Chương 53: SI NIỆM
Chương 53
Chương 54: THẦN TIÊN QUYẾN LỮ
Chương 54
Chương 55: NÚI VŨ ĐƯƠNG
Chương 55
Chương 56: ĐIỀM LÀNH
Chương 56
Chương 57: HOÀNG TƯỚC Ở SAU
Chương 57
Chương 58: SẦM SÉT GIỮA TRỜI QUANG
Chương 58
Chương 59: TẬP THƠ
Chương 59
Chương 60: HỒNG MÔN YẾN
Chương 60
Chương 61: NGỌC NÁT
Chương 61
Chương 62: HỒN QUY
Chương 62
Chương 63: HỒI SINH
Chương 63
Chương 64: THA THỨ
Chương 64
Chương 65: BỊ CƯỚP!
Chương 65
Chương 66: NĂM THÁNG Ở LONG CUNG
Chương 66
Chương 67: ĐOẠN TỤ
Chương 67
Chương 68: RÚT CỦI ĐÁY NỒI
Chương 68
Chương 69: TIÊN CHƯỚNG
Chương 69
Chương 70: BIẾN CỐ
Chương 70
Chương 71: HÀM ĐẦM
Chương 71
Chương 72: NHIỄM DIỆP TINH QUÂN
Chương 72
Chương 73: HOÀN TRẢ
Chương 73
Chương 74: ĐOẠN KẾT
Chương 74

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 43: TĨNH TU
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...