Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiếu Vong Thụ

Chương 6

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trong mơ tôi vẫn là một thân cây, gió thổi lung lay cành lá, lao xao lao xao. Nhưng sao gió càng lúc càng lớn thế này?

Trong mơ mơ màng màng tôi mở to mắt, nhất không biết mình đang ở đâu,

duỗi eo, ngẩng đầu lên thì chút nữa liền nhảy dựng. Trước bàn có một

người đàn ông, tay cầm một chiếc quạt xếp đang từ từ phe phẩy, xem chừng ngọn gió trong mơ chính là từ đó mà ra. Tôi trừng mắt nhìn tên khách

không mời mà đến này, nhất thời không biết phải làm gì, chẳng phải Kiến

Mộc đã nói nơi này không có người ngoài lui tới sao?

Anh ta híp híp mắt nhìn tôi: “Tôi chưa từng gặp qua cô?” Tôi tỉnh táo

trở lại, nhanh chóng đánh đòn phủ đầu: “Tôi cũng chưa từng gặp anh, anh

là ai?”

Anh ta cười, xem chừng trông còn đẹp hơn so với Kiến Mộc: “Tôi tên Tiểu Thất, cô gọi là gì?”

Tôi nghĩ mình bị Kiến Mộc đem tới đây xem chừng là không muốn để người

khác hay, nên tôi chẳng định để anh ta biết mình là ai. Tôi lấy thêm can đảm, đáp lại anh ta: “Tôi không nói cho anh đâu.”

Anh ta hơi ngẩn ra, mở to mắt: “Vậy là không được, tôi báo tên cô rồi, cô cũng phải nói lại cho tôi chứ.”

Đồ độc tài! Vì sao tôi phải nói cho anh? Tôi suy nghĩ, cười nói: “Tôi gọi là Tiểu Bát.”

Hắn ta trừng mắt lớn hơn, thu quạt giấy, đột nhiên bước tới, bỗng lại đè tôi lên bàn sách, động tác cực nhanh khiến không kịp né tránh. Chờ khi

phản ứng lại được thì mũi anh ta đã muốn đụng đến mũi tôi rồi! Tôi ngây

ngẩn cả người, sống cả ngàn năm tuổi, tôi cũng chưa từng tiếp xúc gần

gũi với kẻ nào như thế này bao giờ! Tôi nhất thời không có cách nào hô

hấp được, không biết là do bị chặn hay vì bị hù dọa. Ánh mắt anh ta chỉ

cách một gang tay, lóe lên tia nhìn muốn nói không bỏ qua, đâm vào mắt

tôi ánh sáng sao Kim, trong lòng hoảng sợ. Anh ta hung dữ nói: “Gọi là

Tiểu Bát sao, vậy để tôi giúp cô nếm thử cái gì gọi là thất trên bát

dưới.” Vừa nghe lời này xong, tôi đem chút lí trí còn sót lại nhanh

chóng trả lời: “Tôi tên là Hợp Hoan!” Anh ta nhìn vào mắt tôi, sau đó

buông ra rồi đứng thẳng lên phe phẩy cái quạt, trông rất khí độ thần

nhàn (khí tức ổn định, thần thái nhàn nhã), phong thái nhẹ nhàng. Tôi

hít thở từng ngụm lớn, cảm thấy khuôn mặt mình rất nóng, tai cũng nóng

nữa. Trong đầu còn cảm thấy rất hối hận, tại sao tôi lại lên kêu cứu

chứ! Đáng lẽ tôi phải thi chú để dạy dỗ tên nam tử vô lễ này một phen

mới được chứ. Tôi vậy mà lại bó tay chịu trói, bị người ta phi lễ một

phen. Vừa thẹn vừa giận nhìn gã lai lịch bất minh này, muốn giáo huấn

anh ta một chút nhưng rồi lại không dám manh động.

Anh ta phe phẩy cái quạt giấy, thở dài: “Ôi chao, tôi đây thành thật thẳng thắn như vậy, cô lại nỡ lòng nào lừa tôi thế chứ.”

Tôi cố bình tĩnh, đề phòng mà đứng cách anh ta ba mét. Anh ta đi tới,

giảm ba mét xuống còn một, cười tươi rói: “Tiểu Hợp Hoan, cô là từ đâu

tới, sao tôi chưa từng gặp qua cô vậy? Nếu cô không nói thì có thể tôi

sẽ đi tố giác với Long Vương đó nha.” Đây mà gọi là người thành thật

thẳng thắn đấy hả, tôi tức giận nhìn anh ta, nhưng đành khai thật: “Tôi

là bạn của Kiến Mộc.”

Anh ta nghe xong, lộ vẻ vô cùng kinh ngạc: “Ồ, người như cậu ta mà cũng có một người bạn đáng yêu thế này sao?”

Lớn như vậy, đây là lần đầu tôi được người ta nói là đáng yêu, nếu là

người khác khen, tất nhiên tôi sẽ mừng rỡ một phen, còn anh ta hả, phải

cẩn thận mới được, tôi lạnh lùng nói: “Tôi không có đáng yêu, tôi là thụ tinh tu ngàn năm, chọc giận tôi, tôi sẽ…”

Anh ta cười hì hì: “Sẽ sao nào?”

Tôi nghĩ nghĩ, không thể được, tôi phải mang lòng thiện, không được sát sinh.

Tôi cúi đầu không nói, quay người lật sách không thèm để ý đến anh ta

nữa. Hồi lâu sau, những tưởng anh ta thấy không thú vị thì sẽ bỏ đi,

không ngờ là đã một canh giờ trôi qua mà vẫn còn đứng ở đấy nhàn nhã phe phẩy quạt, tôi cúi đầu thì cảm thấy anh ta đang nhìn mình, khi ngẩng

đầu thì thấy đang đọc sách. Vốn muốn đuổi anh ta đi, nhưng lại sực nhớ,

mình cũng chẳng phải chủ nhân ở đây, đành bỏ cuộc. Chao ôi, tôi sinh ra

là để gặp cái người gàn dở như thế này sao?

Kiến Mộc rút cuộc cũng tới. Tôi được cứu rồi.

Kiến Mộc trong thấy tôi liền cười nhẹ một tiếng, quay sang nhìn Tiểu

Thất thì lập tức nụ cười chợt tắt ngay lập tức. Anh lại chắp tay thi lễ: “Thất vương tử!”

Tôi hoảng hốt. Tiểu Thất kia vỗ vỗ Kiến Mộc: “Thư ốc tàng kiều.(1)” Sau đó quay đầu nhìn tôi cười một cái rồi bỏ đi.

Hắn còn cười được chứ tôi thì hoảng lắm, nghe Kiến Mộc nói: “Anh ta là

con trai thứ bảy của Long vương. Tên là Long Thất. Chỉ là anh không nghĩ công chúa đi rồi mà anh ta còn tới.”

Tôi còn đang hồ đồ, Kiến Mộc liền tiếp: “Anh ta là đứa con không được

lòng nhất của Long vương, nhưng lại rất thân với công chúa cưng của

ngài. Lúc công chúa còn chưa gả, ngày nào anh ta cũng tới, công chúa đi

rồi anh còn tưởng sẽ chẳng ghé nữa đâu. Anh ta chưa nói cái gì với em

chứ?”

Tôi ừ một tiếng, trong lòng có chút bất an. Anh ta lại là con của Long

vương cơ đấy! May mà tôi cũng chưa có hung dữ gì, nhưng hình như cũng

chẳng đủ hòa hảo gì cho cam. Tôi bắt đầu lo lắng không biết anh ta có

đuổi tôi đi hay không đây, dù thế nào đi nữa tôi cũng phải chờ đến tháng sau mới được, tôi không muốn quay về tìm trong sổ ghi chép đâu.

Kiến Mộc thấy vẻ đau khổ của tôi, cười nói: “Em không cần lo lắng đâu,

anh ta là người không để tâm đến chuyện khác nhất long cung đấy. Trời

sinh tính đạm nhạt vậy nên mới khiến phụ thân không vui.”

Tôi thở phào, giữ chặt Kiến Mộc để anh kể về cuộc sống ở hai trăm năm

này ra sao, tôi nghĩ không có tôi làm bạn, chắc là anh buồn và cô đơn

lắm. Cũng tại thấy Kiến Mộc có vẻ vui mừng như vậy làm tôi nghĩ mình có

chút tự đa tình. Anh cười: “Không lâu đến vậy đâu, ba ngày ở long cung

là bằng một năm trên trần thế, anh ở đây cùng lắm chỉ cảm thấy là đã qua một năm mà thôi. Huống chi môi trường nơi này rất có lợi cho việc tu

hành, kết quả so với lúc chúng ta khổ sở tu luyện ở núi Kì Bàn cũng

không giống nhau.

Tôi nhìn nụ cười tự tin của anh khiến trong lòng có cảm giác hơn thua,

tính tôi nhàn tản như vậy đúng là cần phải có một tấm gương đứng ở trước mặt mới được.

Nâng cốc nói cười tâm tình một đêm, trời vừa hửng sáng Kiến Mộc sảng

khoái tinh thần đi ra bên ngoài, tôi lại ngáp lên ngáp xuống đi ngủ, quả đúng là tu vi bất đồng, khi còn tỉnh táo ý niệm duy nhất là muốn gắng

sức đuổi theo anh mới được.

Lại là một giấc mộng đẹp, tôi đang đứng trên đỉnh núi cao, đưa mắt nhìn

xa xăm, núi non trùng điệp, trời quang mây tạnh. Trong lòng cảm khái

‘nhất lãm chúng tiểu sơn’(2). Đột nhiên từ đâu thổi tới một trận cuồng

phong, tôi té thẳng từ đỉnh núi xuống. Giật mình, tôi tỉnh lại.

“Cô là đang tu luyện bằng cách ngủ sao?” Một thanh âm trong trẻo vang

bên tai, sau đó thấy trước mắt là một chiếc quạt xếp! Tôi nổi giận, nhảy đổng lên: “Thất Vương Tử nên đổi tên thành Thiết Phiến công chúa(3) là

được rồi đấy.” Long Thất cười hề hề, quạt quạt trước mũi tôi: “Giận rồi

sao? Có thể tỉnh từ mộng đẹp, phải càng sớm càng tốt.”

Nhìn thấy vẻ ôn hòa mềm mỏng của anh ta, tôi liền nổi cáu. Thật ra là,

ban nãy tôi nổi giận là do chưa tỉnh ngủ, bây giờ bị anh ta quạt trước

mũi thì cũng tỉnh táo lại: Dù sao cũng phải nên kiềm chế một chút, khiêm nhường đôi phân, người trước mặt mày Long tử. Tôi kiềm chế sự bất mãn,

cố gắng dịu lại sắc mặt.

Long Thất cười hề hề, tôi ráng nhịn sự bực mình chuyện anh ta vô lễ và

phá tan giấc mơ đẹp của tôi, nhưng khách quan mà nói, anh ta cười rộ lên trông hấp dẫn lắm.

“Tiểu Hợp Hoan, từ sau khi San San gả đi, thật chán hết sức, bây giờ cô

tới tôi lại có người chơi cùng rồi. Ôi, thật là tốt quá đi.”

Tôi nhìn vẻ tươi cười vui vẻ của anh ta, lạnh lùng tặng cho một câu:

“Tôi không rảnh chơi cùng anh, tôi đến tìm người, tìm xong rồi còn phải

lo tu hành. Tôi không giống anh, từ nhỏ đã là một tiên thai không cần tu luyện, còn tôi chỉ là một yêu tinh quèn mà thôi.” Ôi chao, xuất thân

thật quan trọng biết bao, trong lòng tôi cảm thấy thật bùi ngùi.

Long Thất nghe tôi phát tiết xong cũng chả giận, hỏi lại: “Tìm người?”

Tôi nhìn ánh mắt dò hỏi của anh ta, trong lòng chán nản không thôi, thế

nào lại không cẩn thận để lộ ra chứ, đúng là giận quá mất khôn. Về sau

trước khi nói phải nghĩ cho kĩ mới được.

Tôi hết giận, khe khẽ nói: “Nghe nói long cung có mặt kính thủy tinh…”

Long Thất bày ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, đi tới trước bàn, tự rót cho mình chén trà, lười nhác dựa vào bàn, sau đó chầm chậm nói: “Hợp Hoan, cô

cũng biết kính thủy tinh không phải cũng được nhìn đúng không?”

“Đúng vậy, tôi cũng nghe Kiến Mộc nói rồi.” Tôi cúi đầu đáp.

Long Thất nhìn tôi, sau đó cười khà khà, tôi cảm thấy bộ tươi cười của

anh ta rất say lòng người, nhưng cũng rất có âm mưu. Da đầu hơi tê tê.

Tôi hồi hộp chờ xem từ miệng anh ta có nói ra được câu nào ngạc nhiên

không.

“Cô nhìn miệng tôi, là muốn tôi hôn sao?” Long Thất vừa nói vừa ra vẻ

muốn dán lại đây. Lần này tôi phản ứng mau hơn, lập tức cách xa ba mét.

Anh ta dừng bước, nháy mắt: “Nhưng mà, tôi lại có thể nhìn tùy ý.”

Mắt tôi sáng rỡ, lập tức bỏ sự đề phòng tới gần anh ta hơn một chút, bày ra vẻ muốn thân cận.

“Tôi mang cô đi nhé?”

Không phải là tôi đứng xa quá nên nghe lầm đấy chứ? Tôi liều mang tiến tới gần hơn một chút.

“Cô không muốn đi xem với tôi sao?”

“Đương nhiên, cầu còn chẳng được nữa ấy chứ.” Tôi không có nghe sai, vui mừng quá đỗi! Vì thế không nhịn được cười lên, không cần chờ nữa rồi.

Long Thất nhìn tôi có chút thất thần. Xem chừng tôi không làm tốt cái

khoản vui buồn không để lộ trên mặt rồi, có chút hơi ngượng ngùng, cúi

đầu nhịn cười rót cho một chén trà, đưa đến tay anh ta.

“Thất Vương Tử, tôi biết nên cảm tạ anh như thế nào đây?”

Long Thất nhận tách trà, dừng một chút, nghiêm mặt nói: “Ừh, để tôi quay về suy nghĩ nên để cô cảm tạ tôi như thế nào mới được.”

Tôi sững sờ, kì thật tôi chỉ nói xã giao một chút thôi mà, tưởng rằng

anh sẽ khoác tay áo, ‘cảm tạ gì đâu, tiện tay giúp đỡ’ thôi chứ. Thế thì vừa độ lượng vừa phong độ không phải sao! Nào ngờ, anh ta tưởng thật

còn muốn suy xét để tôi tạ ơn như thế nào nữa, thật là ngoài dự liệu mất rồi, tôi có hơi lúng túng, lòng biết ơn này của tôi cũng không phải

thành ý gì to lớn đâu, làm ơn đừng có đưa ra yêu cầu gì khó khăn quá,

thụ tinh tôi đây tu vi rất thấp, năng lực có hạn thôi à nha.

Trong lòng tôi bắt đầu lo sợ bất an, liếc trộm nhìn anh ta, chẳng nhìn ra ý đồ gì.

“Ngày mai cô tới Chung Tình Điện tìm tôi đi.” Long Thất uống xong tách trà, rời đi.

Tối đó chờ Kiến Mộc quay lại, tôi liên tục kể cho anh nghe, Long Thất

muốn giúp đỡ. Anh nghe rõ ràng chuyện tôi kể, ban đầu thì kinh ngạc sau

lại vừa mừng vừa lo.

“Long Thất giúp em thì tất nhiên là chuyện tốt, anh ta Long Tử thì chắc

chắn thế nào cũng làm được. Chúng là tại sao anh ta lại giúp em nhỉ, còn muốn em đi tạ ơn nữa, chẳng lẽ là..?

“Chẳng lẽ gì chứ?”

Kiến Mộc im lặng cả buổi mới chậm rãi đáp: “Thôi, ta không thể lấy dạ

tiểu nhân đo lòng quân tử được, cứ chờ đến mai rồi tính vậy.”

Nghe Kiến Mộc nói vậy làm tôi có cảm giác buồn bực, nói nửa lời như thế chỉ tổ khiến tôi buổi tối gặp thêm ác mộng mà thôi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15: DÂNG HƯƠNG
Chương 15
Chương 16: CỰ KHẢO
Chương 16
Chương 17: THĂM BỆNH
Chương 17
Chương 18: LẤY TRÀ ĐÃI KHÁCH
Chương 18
Chương 19: CƠ DUYÊN
Chương 19
Chương 20: BẮT ĐẦU LÀM VIỆC
Chương 20
Chương 21: TRỮ HÒA TỰ
Chương 21
Chương 22: DƯỠNG THƯƠNG
Chương 22
Chương 23
Chương 23: VIỄN CHÍ
Chương 24: DIỄM NGỘ
Chương 24
Chương 25: HỎI TÌNH
Chương 25
Chương 26: BÁN TRÀ
Chương 26
Chương 27: GẶP NẠN
Chương 27
Chương 28: THÂN MẬT
Chương 28
Chương 29: LẠI GẶP HOA ĐÀO
Chương 29
Chương 30: HOA RƠI HỮU Ý
Chương 30
Chương 31
Chương 31: CHỦY THỦ (dao nhỏ)
Chương 32: TRỊ THƯƠNG
Chương 32
Chương 33: CẦU HÔN
Chương 33
Chương 34: MUA VẢI
Chương 34
Chương 35: LÀM RÕ
Chương 35
Chương 36: QUẢ ANH ĐÀO
Chương 36
Chương 37: TẶNG ĐAO
Chương 37
Chương 38: MINH BẠCH
Chương 38
Chương 39: HAI BÊN CÙNG VUI
Chương 39
Chương 40: DỰ THI
Chương 40
Chương 41: THI ĐẬU
Chương 41
Chương 42: ĐIỀU KIỆN
Chương 42
Chương 43: TĨNH TU
Chương 43
Chương 44: GẶP GỠ TRONG ĐÊM
Chương 44
Chương 45: CHẠY TRỐN TRONG ĐÊM
Chương 45
Chương 46: ĐỒNG VIỆN
Chương 46
Chương 47: TÚ CẦU
Chương 47
Chương 48: QUỲNH LÂM YẾN
Chương 48
Chương 49: ĐỜI NGƯỜI CÓ BỐN CÁI VUI
Chương 49
Chương 50: NHƯ Ý
Chương 50
Chương 51: MÓN QUÀ HƯƠNG DIỄM
Chương 51
Chương 52: THẬP MỸ TUYỂN THÂN
Chương 52
Chương 53: SI NIỆM
Chương 53
Chương 54: THẦN TIÊN QUYẾN LỮ
Chương 54
Chương 55: NÚI VŨ ĐƯƠNG
Chương 55
Chương 56: ĐIỀM LÀNH
Chương 56
Chương 57: HOÀNG TƯỚC Ở SAU
Chương 57
Chương 58: SẦM SÉT GIỮA TRỜI QUANG
Chương 58
Chương 59: TẬP THƠ
Chương 59
Chương 60: HỒNG MÔN YẾN
Chương 60
Chương 61: NGỌC NÁT
Chương 61
Chương 62: HỒN QUY
Chương 62
Chương 63: HỒI SINH
Chương 63
Chương 64: THA THỨ
Chương 64
Chương 65: BỊ CƯỚP!
Chương 65
Chương 66: NĂM THÁNG Ở LONG CUNG
Chương 66
Chương 67: ĐOẠN TỤ
Chương 67
Chương 68: RÚT CỦI ĐÁY NỒI
Chương 68
Chương 69: TIÊN CHƯỚNG
Chương 69
Chương 70: BIẾN CỐ
Chương 70
Chương 71: HÀM ĐẦM
Chương 71
Chương 72: NHIỄM DIỆP TINH QUÂN
Chương 72
Chương 73: HOÀN TRẢ
Chương 73
Chương 74: ĐOẠN KẾT
Chương 74

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 6
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...