Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 122

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tiểu Phàm chuẩn bị

xong nước tắm, thời điểm đứng dậy, đầu gối bị thương có chút đau. Cô

chống lên thành bồn tắm cắn răng đứng lên, tính toán trở về phòng thay

lại băng keo cá nhân. Quay người lại cô liền nhìn thấy Thẩm Đan đứng tựa ở cạnh cửa, đôi mắt lạnh lùng âm u nhìn cô. Tròng mắt đen của anh thăm

dò quét qua đầu gối của cô, sau đó nhìn thẳng vào tròng mắt đen của cô.

Tiểu Phàm không muốn giải thích với anh, liền nghiêm mặt đi qua bên cạnh anh.

Thẩm Đan một phát bắt được cánh tay của Tiểu Phàm, cau mày hỏi "Em bị thương?"

"Không cần chú quan tâm!" Tiểu Phàm hất tay Thẩm Đan ra, chạy thẳng một mạch

về phòng của mình. Bị thương là chuyện của cô, không cần bất luận kẻ nào bố thí sự thương hại.

Thẩm Đan ngưng mắt nhìn về phía Tiểu Phàm, trầm tư một hồi, liền xoay người đi trở về phòng ngủ. Anh từ trong tủ

thuốc tìm ra một lọ thuốc nước màu trắng, còn cầm theo một cuộn băng

gạc, ra khỏi phòng.

Tiểu Phàm ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng xắn ống quần jean lên, tận lực để không đụng tới vết thương.

Sau khi lột bỏ băng keo cá nhân xong, cô phát hiện vết thương có chút nhiễm trùng.

"Thế nào lại đụng mạnh tới mức này?" Thẩm Đan đi tới, quan tâm hỏi. Mặc dù

vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng Tiểu Phàm nghe được giọng nói của anh rất dịu dàng, cho nên cảm giác khúc mắc với anh ở trong lòng

cũng giảm đi mấy phần.

"Bị xe đụng vào." Tiểu Phàm bởi vì vết thương đau mà hít vào một ngụm khí lạnh.

"Để tôi xem một chút." Thẩm Đan đứng ở trước mặt Tiểu Phàm, dùng bông băng

chấm lấy chút nước thuốc giúp cô sát trùng, "Vết thương cần được xử lý

ngay, nếu không rất dễ bị nhiễm trùng. Thuốc nước này sẽ có chút xót,

nhưng là rất có tác dụng. Em kiên nhẫn một chút."

Khi nước sát

trùng dính trên bông băng chạm tới vết thương thì Tiểu Phàm đau đến run

cầm cập: "Thuốc này của chú là cái gì vậy? Quả thật so với rượu cồn còn

xót hơn."

Thẩm Đan mím mím đôi môi hình trái tim, nhìn Tiểu Phàm một cái: "Không đau sao có thể sát khuẩn được?"

Tiểu Phàm hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Động tác của Thẩm Đan trở nên nhẹ nhàng rất nhiều, sau khi sát khuẩn xong,

anh vẩy chút thuốc màu trắng lên vết thương của Tiểu Phàm, cuối cùng là

trùm gạc lên băng lại.

"Mặc dù tôi cũng đau đến sắp chết rồi,

nhưng vẫn là phải cám ơn chú." Tiểu Phàm nhìn Thẩm Đan giúp cô thả ống

quần xuống, có chút cảm kích nói.

"Chuyện nhỏ, không cần." Thẩm Đan thu thập xong thuốc men, liền đi ra khỏi phòng của Tiểu Phàm.

"Ông chú quái dị!" Tiểu Phàm hướng Thẩm Đan làm mặt quỷ. Người đàn ông này,

nói cảm ơn với anh ta, anh ta ngược lại lại làm ra vẻ mặt nghiêm nghị.

Chẳng lẽ lại vẫn còn thẹn thùng?

Cô rửa mặt, nghỉ ngơi một chút, rồi đi xuống lầu chuẩn bị cơm.

Hôm nay chủ nhân ở nhà, một hầu gái như cô đương nhiên là phải làm việc tân tâm một chút rồi.

Khi cô ở trong phòng bếp bận rộn thì Thẩm Đan với vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện: "Ai cho em nấu cơm?"

"Tôi? Đây là công việc của tôi. Tránh ra!" Tiểu Phàm chen qua xô Thẩm Đan qua một bên, từ trong tủ lạnh lấy ra một miếng thịt bò sống.

Thẩm Đan giằng lấy thịt bò, lại ném nó trở lại tủ lạnh.

"Chú làm gì thế?" Tiểu Phàm không hiểu nhìn Thẩm Đan, "Chú bỏ vào rồi tôi lấy cái gì làm thịt bò bít tết?"

"Đi bên ngoài ăn." Thẩm Đan kéo tay Tiểu Phàm, lôi cô đi ra bên ngoài.

"Nhưng tôi không mời nổi chú." Tiểu Phàm liền mở miệng nói trước.

"Tôi mời khách." Thẩm Đan nhíu nhíu mày, không vui quay đầu lại nhíu mắt

nhìn Tiểu Phàm, "Em muốn ăn cái gì? Đồ ăn Nhật? Thịt bò bít tết theo

phong cách Âu? Hay mỳ Ý?"

"Ừm, muốn ăn chân gà chiên." Tiểu Phàm

nghịch ngợm nói. Một thành phần trí thức thành đạt như Thẩm Đan vậy chắc chắn sẽ không đi Kentucky gặm đùi gà.

"Đồ bỏ đi!"

Quả nhiên, câu trả lời của Thẩm Đan y như những điều Tiểu Phàm đã nghĩ.

"Vậy chú còn hỏi tôi làm gì?" Tiểu Phàm cắn môi dưới, u oán nhìn chằm chằm

Thẩm Đan. Cô tức giận phình hai gò má mới nhìn giống như trái táo tây

tròn trịa.

"Không hỏi em trước rồi em lại nói tôi không tôn trọng em." Thẩm Đan giống như là hiểu rất rõ Tiểu Phàm vậy, trịnh trọng nhìn

cô một cái.

Tiểu Phàm không khỏi cười ra tiếng. Xác thực có thể sẽ như vậy, bởi vì cô từ nhỏ lòng tự ái đã rất lớn.

Thẩm Đan khẽ phất phất một lọn tóc dài mê hồn của Tiểu Phàm, dịu dàng nói:

"Tôi biết một nhà hàng, đồ ăn Ý cực kỳ tuyệt vời, em xem có được không?"

"Được." Tiểu Phàm cười gật đầu một cái.

Gương mặt tuấn tú của Thẩm Đan cũng lộ ra ý tươi cười.

Bữa cơm nay dường như đã khiến cho cục diện bế tắc giữa hai người có chút

hóa giải, Tiểu Phàm cảm nhận sâu sắc được Thẩm Đan giàu có tới cỡ nào.

Chẳng lẽ người có tiền đều sẽ xa xỉ như vậy? Một bữa cơm thế nhưng tốn mười vạn.

"Này! Bữa cơm chúng ta vừa ăn là báu vật sao? Bọn họ sao có thể làm thịt

người như vậy? Không phải chỉ là vài miếng thịt bò với chút hải sản thôi sao? Tất cả những thứ đó gộp lại cũng không tới 300." Vừa nghe đến

những thứ vừa rồi cô mới nuốt xuống bụng trị giá mười vạn, cô đã cảm

thấy rất đau lòng. Cô thật muốn móc hết chúng ra, biến trở lại thành

tiền. Mười vạn, đủ là sinh hoạt phí cho cô trong mấy năm

"Ta cho

nó có giá trị thì nó liền có giá trị. Làm ra tiền là vì hưởng thụ, không phải chỉ là mấy con số để trong ngân hàng." Thẩm Đan kéo Tiểu Phàm, nở

nụ cười nhẹ.

"Cũng đúng. Tôi thế nào quên mất bản thân chú chính

là trị giá năm mươi triệu." Tiểu Phàm cười khổ nói. Năm mươi triệu, con

số trên trời, đoán chừng bán cô một vạn lần, cũng không đáng nhiều tiền

như vậy, "Về sau tôi cũng không dám đi ăn cùng với chú rồi, tránh cho

sinh ra chênh lệch của lòng sông so với lòng biển."

Cô trước kia

một bữa cơm chỉ cần mấy đồng, nhiều nhất sẽ không vượt qua 10 đồng. Chi

tiêu tiết kiệm từng đồng, đột nhiên gặp phải Thẩm Đan một phú hào lớn

như vậy, khiến cho cô có chút không thể tiếp nhận.

"Tôi thích cảm giác được cùng ăn cơm với em."

"Không bằng chú đưa cho tôi 10 vạn, tôi giúp chú làm." Tiểu Phàm vừa nghĩ tới

bọn họ mới vừa rồi ăn hết 10 vạn, liền đau lòng không dứt.

"Không cho phép cự tuyệt tôi, bởi vì tôi là chủ nhân của em!" Thẩm Đan nắm lấy cằm Tiểu Phàm, bá đạo nhưng vẫn không mất đi sự dịu dàng nói.

"Còn chưa tới mười ngày lẻ ba giờ hai mươi lăm phút, chú đã không còn là chủ nhân của tôi nữa rồi!" Tiểu Phàm cười thoát ra khỏi ngực của anh, chạy

về hướng chiếc Lincoln phiên bản dài đã chờ từ sớm ở cửa nhà hàng.

"Mười ngày? Nhanh như vậy." Thẩm Đan nhíu nhíu mày.

. . . . . .

Mặc dù chân bị thương, nhưng sáng sớm ngày hôm sau Tiểu Phàm cũng không có

quên trách nhiệm của mình, vẫn dậy thật sớm, bận rộn xong, cô lấy một

cái bánh bao bỏ vào cặp định đi.

"Tiểu Phàm, hôm nay sao lại đi sớm như vậy?" Quản gia Thẩm thấy bộ dạng Tiểu Phàm vội vàng, không khỏi kinh ngạc.

"Giáo sư dạy học của cháu tìm được cho cháu một công việc thực tập, cháu

không thể tới trễ. Ông Thẩm, cháu đi nha." Tiểu Phàm vẫy vẫy tay với

Quản gia Thẩm.

"Là công ty nào? Nếu cách đây quá xa để tôi kêu

tài xế đưa cháu đi." Những ngày qua cùng sống chung với Tiểu Phàm, Quản

gia Thẩm dần dần thích vẻ thuần mỹ của cô, coi cô như con gái vậy.

"Là châu báu Thượng Hi. Cháu đi xe bus là được rồi, không cần làm phiền vậy đâu ạ." Tiểu Phàm chạy lao ra khỏi biệt thự. Mặc dù thường xuyên có xe

bus, nhưng nếu như ra đợi chậm, gặp phải kẹt xe, sợ rằng cô mười giờ

cũng không thể đến công ty. Vậy nên, tránh ra giờ đi làm cao điểm, cô đi càng sớm càng tốt.

Cô là người thứ hai tới công ty, người đầu

tiên là phu nhân Thượng Hi. Tiểu Phàm lập tức tràn đầy khâm phục đối với thái độ làm việc nghiêm túc của phu nhân Thượng Hi.

Buổi sáng công việc không phải rất bận, chính là hỗ trợ làm một chút tài liệu hình ảnh.

Ước chừng lúc mười giờ, Hi Nguyên từ phòng làm việc đi ra, nói với thư lý

mấy câu, liền đi tới bên cạnh Tiểu Phàm: "Tiểu Phàm, một lát họp xong,

tôi sẽ tìm cháu. Cháu trước đó tới phòng làm việc đợi tôi."

"Dạ."

Tiểu Phàm gật đầu một cái. Cô không biết vì sao phu nhân Thượng Hi trịnh

trọng phân phó mình như vậy, chẳng lẽ hội nghi kia có quan hệ tới cô?

Mặc dù có nghi ngờ, cô vẫn là nghe lời mà đi vào phòng làm việc của Hi Nguyên.

"Phu nhân, đây là tài liệu ngài muốn." Thư ký cẩn thận đem một túi giấy rất

dầy giao cho Hi Nguyên, "Mọi người đến đông đủ, đang đợi ngài."

Hi Nguyên gật đầu một cái, nhận lấy tài liệu đi về phía phòng họp.

Trong phòng họp đã ngồi mười mấy người, bọn họ thấy Hi Nguyên đi vào, liền cũng cung kính đứng lên.

"Mọi người ngồi đi." Hi Nguyên phất phất tay với đám người kia một cái, cười ngồi vào vị trí chủ tịch, "Những tác phẩm các vị đề cử tôi đều đã xem

qua. Hôm nay chúng ta từ trong những tác phẩm này chọn ra những tác phẩm ưu tú nhất, tôi cảm thấy mấy tác phẩm kia đều không tệ, vậy mời hãy nêu ra cách nhìn nhận của các vị."

Nghe xong ý kiến của Hi Nguyên, mọi người liền bắt đầu rối rít phát biểu ý kiến.

"Tôi cảm thấy tác phẩm kim cài áo bằng hồng ngọc này rất tốt, thiết kế đi

với khăn đơn giản vừa cao nhã lại không làm mất đi tính thời thượng."

"Tôi cho là dây chuyền kim cương hình giọt nước này rất không tệ, nhất là

sắc màu của viên kim cương này thật đẹp, có thể nói là cự phẩm trong kim cương."

Mọi người tôi một câu anh một ý, đều chỉ ra tác phẩm mà minh ưng ý nhất.

Hi Nguyên từ trong những tác phẩm đố lấy ra tác phẩm trang sức bằng đá quý màu xanh lá do Tiểu Phàm thiết kế, nói với mọi người: "Tôi cảm thấy cái này không tệ, các vị nghĩ sao?"

"Cái này? Phu nhân, cái này thợ

làm còn có chút thô, tất cả nguyên liệu dùng đều là đá qúy nhân tạo, nếu như chúng ta chọn nó làm tác phẩm vô địch liệu có gì không ổn không?"

"Nói có lý. Phu nhân, đồ trang sức này nguyên liệu chỉ có bảo thạch xanh lá

nhân tạo với bạc, nguyên liệu đúng là có chút hơi kém. Chỉ là, tác phẩm

này thực sự là được thiết kế rất tinh xảo, khiến cho sự thần bí cùng cao quý của bảo thạc màu xanh lá được tôn lên hết sức tinh tế, lại vẫn

không hề mất đi hơi thở của tính thời thượng."

Hi Nguyên cười gật đầu một cái: "Anh nói đúng, chi phí nguyên liệu của tác phẩm này sẽ

không vượt qua 2000, nhưng trong tất cả những đồ trang sức này, bộ này

là thiết kế tốt nhất. Các vị nghĩ xem mục đích của cuộc thi thiết kế lần này là gì?"

"Chọn lựa ra tác phẩm tốt nhất."

"Mở rộng danh tiếng của châu báu Thượng Hi."

Mấy nhà thiết kế đều nói ra đáp án của bản thân.

"Sai! Những thứ này đều không quan trọng." Hi Nguyên cười lắc lắc đầu, "Chúng ta là vì thông qua lần so tài này tăng thêm cho công ty một chút máu

tươi mới. Tôi cảm thấy một nhà thiết kế tài hoa sẽ không quan trọng anh

lấy vật liệu là gì để thiết kế, mà là cần nhìn xem anh làm thế nào tôn

lên được vẻ đẹp tinh mỹ của đá quý."

"Phu nhân nói rất đúng." Tất cả mọi người gật đầu tán đồng.

"Tôi đề cử tác phẩm đồ trang sức bằng đá quý xanh lá do tiểu thư Tưởng Tiếu

Phàm thiết kế làm tác phẩm vô địch trong cuộc tranh tài lần này của

chúng ta, các vị có ý kiến gì không?" Hi Nguyên dùng ánh mắt dò xét hỏi

mọi người.

"Chúng tôi không có ý kiến."

"Được, mọi người

tiếp tục. . . . . ." Hi Nguyên hướng mọi người cười cười, lại cùng cấp

dưới tiếp tục thảo luận về một vài tác phẩm nổi trội trong cuộc thi.

Tiểu Phàm đang nhàm chán ngồi ở trong phòng làm việc của Hi Nguyên, lấy một

tờ giấy lộn ra vẽ vẽ ý tường một bản vẽ mới, lúc này, Hi Nguyên mang

theo nụ cười hưng phấn xông vào, cười ôm lấy Tiểu Phàm còn đang u u mê

mê không hiểu gì: "Nha đầu, chúc mừng cháu!"

"Chúc mừng cháu?"

Tiểu Phàm vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, cô chớp chớp đôi mắt đẹp như

hai trái nho đen, nghi hoặc nhìn Hi Nguyên.

"Tác phẩm của cháu

được chúng tôi cọn làm tác phẩm vô địch trong lần tranh tài này." Hi

Nguyên siết chặt gò má mịn màng của Tiểu Phàm, kích động nói.

"Oa!" Tiểu Phàm giống như vừa giành được giải độc đắc ôm chầm lấy Hi Nguyên.

Cô hưng phấn thiếu chút nữa thét chói tai. Cô thế nhưng đoạt giải rồi,

đây thật là vui mừng ngoài ý muốn. Cô lúc ấy chỉ muốn có thể trúng

thưởng là tốt rồi, không phải hướng tới chức vô địch.

"Tiểu Phàm, làm rất tốt, tôi có lời khen ngợi cháu!" Hi Nguyên xoa xoa tóc Tiểu Phàm, tràn đầy cưng chiều nói.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 122
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...