Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 65

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hi Nguyên mơ mơ màng

màng tựa vào ghế ngồi cạnh tài xế, rốt cuộc không cưỡng được hai mắt

nhắm lại. Đầu nhỏ của cô trượt xuống ghế ngồi, tựa vào đầu vai Zu

Cuella.

Vào thời khắc cô tựa đầu vào bờ vai mình, trong tròng mắt tinh xảo sáng như ánh sao của Zu Cuella tràn ra một chút ấm áp, chứa

đựng nụ cười nhàn nhạt đưa tay phải ra ôm cô vào trước ngực. Vừa ôm cô,

vừa lái xe. Trên mặt anh tản mát ra một loại cảm xúc giống như gọi là

hạnh phúc.

Xe vẫn lao đi với tốc độ 280 km/h, lòng bàn chân Zu

Cuella đạp mạnh chân ga, không biết xông qua bao nhiêu cái đèn đỏ. Chiếc xe thể thao của anh phóng vụt đi trong gió như một Tiểu Bá Vương hoành

hành, xuyên qua xa trận.

Hi Nguyên bị từng trận tiếng còi cảnh

sát chói tai đánh thức cô mơ màng mở đôi mắt buồn ngủ ra, liền thấy

không dưới mười chiếc Motorcycle cảnh sát giao thông đang chạy đuổi theo phía sau xe. Lúc này chiếc xe thể thao vừa đúng dừng ở cửa biệt thự Lan Hải.

"Tiên sinh, anh lái quá nhanh . . . ."

"Tiên sinh, anh vượt đèn đỏ. . . . . ."

"Tiên sinh, anh đụng hư lan can. . . . . ."

"Tiên sinh. . . . . ."

Mười cảnh sát giao thông nhất nhất kể lỗi vi phạm của Zu Cuella.

"Nói cho thị trưởng Thẩm, tôi là Zu Cuella." Zu Cuella không để ý tới một

đám cảnh sát giao thông đuổi tới phía sau, ném một câu nói liền ôm lấy

Hi Nguyên đi như chạy vao trong biệt thự.

"Zu Điện hạ?" Cảnh sát

giao thông vừa nghe lời Zu Cuella nói, lập tức cùng im miệng, không dám

nói cái gì nữa, rất sợ đắc tội vị khách quý của thành Long này.

Họ chạm mặt với một người đàn ông châu Âu ăn mặc theo lối người hầu cung

đình, anh ta đưa tay nghĩ nhận lấy Hi Nguyên, một tay Zu Cuella đẩy ra,

chỉ vội vàng hỏi "Bác sĩ đâu?"

"Tất cả đang ở trên lầu chờ." Người đàn ông cung kính khom người trả lời.

Zu Cuella mặt lạnh gật gật đầu, gương mặt yêu nghiệt tà mị lúc này trở nên trịnh trọng khác thường, anh sải bước hướng về phía lầu hai, giống như

sợ làm trễ nãi thời gian.

Vừa tiến vào phòng khách Hi Nguyên đã

từng ở qua một đêm, anh liền lãnh khốc ra lệnh cho các bác sĩ đã đợi ở

đó từ lâu: "Nếu là cô ấy có một chút sơ xuất, các người để mạng lại thay thế đi!"

"Dạ! Zu Điện hạ!" Mấy tên bác sĩ ngoại quốc tóc vàng

mắt xanh tất cả đều cung kính đồng ý. Bọn họ tất cả đều là bác sĩ của

hoàng gia Đan Mạch, lần này là Vương Hậu Khải Sắt Lâm hạ lệnh, muốn bọn

họ cùng Tổ Điện hạ đến Trung Quốc, toàn bộ hành trình chăm sóc anh ta

khỏe mạnh. Dĩ nhiên còn có vị "Tiểu thư" tôn quý trên giường này.

Zu Cuella cẩn thận từng li từng tí đặt Hi Nguyên vào trên giường, động tác êm ái giống như sợ anh vừa dùng lực, Hi Nguyên sẽ vỡ vụn như thủy tinh

vậy. Bản thân anh mới vừa rồi còn lãnh khốc giống như satan, trong một

cái nháy mắt lại biến thành người đàn ông si tình dịu dàng.

Nhìn

sắc mặt Hi Nguyên tái nhợt, lòng anh đau đớn, vỗ vỗ mặt của cô: "Con mèo nhỏ, đây là một lần cuối cùng, tôi sẽ không để cho em ngã bệnh nữa."

"Anh là Thượng Đế à? Còn có thể ngăn cản tôi ngã bệnh?" Hi Nguyên buồn cười nhìn Zu Cuella, dí dỏm nói đùa với anh.

Zu Cuella trừng mắt nhìn cô, sau đó ngẩng đầu lên ra hiệu với mấy bác sĩ kia, bọn họ lập tức tiến lên khám bệnh cho Hi Nguyên.

Từng vị tài năng một, tất cả đều vây ở bên giường Hi Nguyên, giống như cô mắc phải bệnh nặng gì vậy.

"Tôi chỉ là cảm, các vị đừng khẩn trương như vậy." Hi Nguyên lui về phía

sau, từ nhỏ cô chỉ sợ bác sĩ, trừ chú Ngân Báo, cô chưa bao giờ để cho

người khác kiểm tra cho cô.

"Nghe lời!" Zu Cuella cầm hai tay của cô, dùng một đôi mắt màu xanh dương có thể nhìn thấu tâm linh người,

thâm tình nhìn Hi Nguyên. Hi Nguyên bị phần nhu tình này của anh làm sợ

hãi, tim đập mạnh, loạn nhịp nhìn về phía anh.

Lần đầu cảm thấy,

Zu Cuella thế nhưng đẹp trai đến mức có thể so sánh với Lăng Khắc Cốt.

Hai người bọn họ mặc dù không cùng một dạng đàn ông, tuy nhiên mỗi người đều có sức quyến rũ của riêng mình. Đẹp trai không thốt nên lời. Nhất

là đôi mắt màu xanh dương này của anh, giống như có thể hút linh hồn con người, lúc lãnh khốc vô tình, lúc lại tà ác mị hoặc, lúc này chính là

sự thâm tình mê hoặc đó. Cô như bị thôi miên, mắt không tự chủ được nhìn sâu vào đôi con ngươi màu xanh thẳm sáng như sao, sâu như biển của Zu

Cuella.

Zu Cuella sau khi nghe Hi Nguyên sốt cao 39 độ 8, mặt trở nên nặng nề khác thường. Trong đôi mắt màu xanh dương thâm thúy của anh lóe u quang Hi Nguyên nhìn mà không hiểu: "Sốt cao mà không hạ được,

các người lập tức cút về Đan Mạch cho tôi!"

"Dạ!" Một đám bác sĩ có thể gọi là chuyên gia của hoàng gia có chút nơm nớp lo sợ nhìn Zu Cuella.

Sau khi dùng thuốc xong, tình trạng của Hi Nguyên có chút chuyển biến tốt, nhiệt độ có giảm đi một chút.

"Lạnh quá." Hi Nguyên chống tay, ngẩng đầu nói với Zu Cuella. Bởi vì phát

sốt, thân thể của cô không bình thường run rẩy dữ dội, lúc lạnh lúc

nóng. Không biết giằng co qua lại bao nhiêu lần, nhiệt độ của cô thay

đổi thất thường. Vào lúc này, tựa như đang ở Nam Cực, cóng đến run lập

cập.

Zu Cuella lập tức đem cả người cô và chăn ôm vào trong ngực: "Có tôi, tất cả đều sẽ tốt."

Hi Nguyên nằm ở trước ngực của anh, bên tai vang vang vang nhịp tim có

lực, tâm dần dần buông lỏng. Có ấm áp của anh, cô không hề cảm thấy lạnh như vậy nữa, nhiệt độ dần dần hạ. Cô đưa tay che miệng ngáp một cái,

nói với Zu Cuella: "Heo sắc lang, tôi buồn ngủ quá."

"Ngủ đi, tôi sẽ ở bên cạnh em." Zu Cuella ngồi ở mép giường, vừa vỗ nhè nhẹ lưng của cô, vừa dỗ dành cô.

Hi Nguyên buông lỏng đầy tin tưởng, chôn ở trong ngực của anh ngủ say.

Cả đêm hành hạ, thân thể của cô rất suy yếu, một giấc này ngủ rất sâu. Cô

cũng không biết sau khi cô ngủ, một bác sĩ nữ ghé vào bên tai Zu Cuella

nói nhỏ điều gì đó.

Nghe được lời bác sĩ kia nói, Zu Cuella bỗng

chốc đổi sắc mặt. Môi mím chặt tỏ rõ cơn giận của anh, giờ khắc này,

hoàn toàn không thấy được dịu dàng, anh giống như một satan đầy nguy

hiểm: "Shit! Tôi sẽ khiến cho Lăng Khắc Cốt trả giá thật lớn!"

Bác sĩ nữ lấy ra một hộp mật cao đặc chế, nói với Zu Cuella: "Zu Điện hạ, tôi muốn bôi thuốc, ngài có phải nên. . . . . ."

Mặc dù không có nói ra khỏi miệng, nhưng là ai cũng có thể hiểu ra hàm

nghĩa trong lời nói của cô ấy, là muốn Zu Cuella tránh qua chỗ khác.

"Đưa cho tôi!" Zu Cuella trợn mắt nhìn nữ bác sĩ một cái, sau đó vươn tay về phía cô ta.

Ánh mắt của bác sĩ nữ trừng lớn như cái chuông đồng . . . . .

Hi Nguyên cảm giác mình giống như là đang bơi giữa biển rộng lớn, đột

nhiên một ngọn sóng to đánh tới, cóng đến mức cô run lên bần bật. Cô

liều mạng che kín lấy bản thân mình.

Đột nhiên biển rộng này biến thành giường băng, cảm giác thấm lạnh từ trái tim truyền khắp toàn

thân, cô thoải mái ngâm ra một tiếng.

Vốn là đau rát biến mất không thấy gì nữa, còn có loại cảm giác thoải mái mát mẻ dễ chịu.

Nhìn chân mày cô giãn ra, Zu Cuella giúp cô chỉnh trang lại cho tốt, liền mặt lạnh lùng đi ra khỏi phòng khách.

"Kêu bọn người John lập tức lăn lại đây họp cho tôi!" Zu Cuella giống như

vương giả, đầy uy hiếp nói, quản gia mặc đồ người hầu kia lập tức chạy

đi gọi điện thoại.

. . . . . .

Lăng Khắc Cốt đứng ở trong

phòng khách, giống như ác ma, dùng một đôi mắt phượng ngầu máu hung hăng trừng mắt nhìn một đám hộ vệ: "Các người là cái thứ gì? Lại khiến cho

tối thấy tình trạng này hả!"

"Là trong tay tổ Điện hạ có súng, chúng tôi không có kịp phản ứng." Một người nhìn như là thủ lĩnh hộ vệ nói.

"Tôi để cho các cậu an nhàn quá lâu rồi." Lăng Khắc Cốt buông nắm tay đã nắm đi nắm lại nhiều lần, âm lãnh hừ nhẹ.

"Thuộc hạ biết sai rồi." Bọn cận vệ lập tức kinh hoàng nói.

Chiếu theo sự vô tình lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt mà nói, bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Đang lúc này, chuông điện thoại di động chặn ngang ý định của Lăng Khắc Cốt.

"Cái gì? Băng Nhi có dấu hiệu sanh non? Tôi sẽ đến ngay!" Lăng Khắc Cốt

không để ý tới đám hộ vệ, lập tức lao ra khỏi lâu đài Tinh Nguyệt.

Thang Mang Lâm ngồi ở trên giường bệnh, vuốt bụng vẫn còn bằng phẳng của

mình, tâm tình phức tạp. Đứa bé này để cho cô vừa hận vừa yêu, nó không

nên tồn tại, bởi vì cô không muốn nó, nhưng lại bởi vì có nó, cô mới có

tư cách trở thành Lăng phu nhân.

Ngẩng đầu nhìn cửa phòng bệnh,

cô có chút bất mãn. Lăng Khắc Cốt kể từ ngày hôm qua bỏ lại một câu muốn kết hôn với cô xong, liền biến mất không thấy gì nữa. Anh ấy thậm chí

còn không biết cả tới thăm cô một chút.

Đang lúc thần trí của cô lơ đãng thì cửa phòng bệnh rốt cuộc bị người mở ra.

"Băng Nhi, nghe bác sĩ nói em không thoải mái?" Lăng Khắc Cốt vừa đẩy cửa ra, liền vội vàng nhìn về phía Thang Mang Lâm.

"Chỉ là đau bụng. Sau khi tiêm thuốc an thai đã tốt lên nhiều rồi." Thang

Mang Lâm ngẩng đầu lên, suy yếu cười yếu ớt. Phần nhu nhược này nhìn

càng thấy đáng thương, giống như là chuối tây bị sương thu làm héo úa.

Nếu như không phải là ngày hôm qua, động tác hoan ái của Sơn Miêu vô cùng

kịch liệt, bụng của cô cũng sẽ không bị tổn thương như vậy.

Sơn Miêu ghê tởm, cô đời trước cùng anh ta có thù oán sao? Nên mới bị anh ta trêu đùa như vậy?

Nếu là Sơn Miêu hại cô mất đi vũ khí buộc lại Lăng Khắc Cốt, cô sẽ hận anh ta cả đời!

Cũng may, đứa bé coi như an toàn, chỉ ra máu một chút. Cô nhất định không

thể mất đi đứa bé này, mặc dù cô vốn cũng không muốn nó.

Cô biết

mình nhu nhược, cũng biết mình rất tồi tệ. Cô đã bị cuộc sống xa hoa anh ban cho cô làm hư rồi, không muốn lại trở lại cuộc sống bần khốn kia

nữa. Nhớ ngày đó, ba vì để cho hai anh em cô có thể đi học đã cật lực

tằn tiện, thường thường một tháng không được ăn một bữa thịt. Thời điểm

Mùa đông, ba còn tới chợ nhặt những thứ rau quả họ không còn bán được

nữa đem bỏ về nhà xào ăn.

Mà họa vô đơn chí ba bị bệnh càng làm

cho cuộc sống nghèo khổ của bọn họ thêm cực hơn, anh trai vì kiếm tiền

chữa bệnh cho ba, thường thường một ngày chạy nhiều nơi, thiếu chút nữa

vì mệt mỏi mà xuất huyết dạ dày. Nhưng mặc dù như thế, anh trai cũng

không cho cô đi ra ngoài đi làm. Cô không cãi lại được anh trai, không

thể làm gì khác hơn là ở trong nhà làm vài thứ lặt vặt bán kiếm chút

tiền nhỏ nhoi. Cô chưa bao giờ được mặc một bộ quàn áo mới, tất cả đều

là đồ cũ mua được từ chợ đồ cũ.

Nhưng sau khi đi theo Lăng Khắc

Cốt, y phục trên người cô tùy tiện một cái liền giá trị mấy vạn, từ

GUCCI đến LV, khoác lên người vô số hàng hiệu châu Âu, toàn là những thứ mà lúc trước cô chỉ nghĩ thôi cũng không dám nghĩ tới, châu báu trên

người cô nghe nói chỉ tiền bảo hiểm thôi ít nhất giá trị cũng tới cả

trăm triệu.

Cô len lén nâng mắt lên, nhìn về phía mắt phượng như

một loại rượu nguyên chất say lòng người của Lăng Khắc Cốt. Người đàn

ông này, quả thực là kiệt tác của Thượng Đế, 29 tuổi anh tuấn tú trẻ

trung đẹp trai không thua gì thanh niên hai mươi, còn có sự trầm ổn của

người đàn ông ba mươi, lại có cơ trí cùng sắc bén của người đàn ông bốn

mươi tuổi. Cô thường thường cảm thấy đôi mắt này của Lăng Khắc Cốt, có

thể nhìn thấu tâm linh của người ta, cho nên đi cùng với anh, cô thường

xuyên phải lo lắng đề phòng, cẩn thận từng li từng tí sợ sẽ khiến cho

anh ghét bỏ.

Cô nhíu mày liễu cong cong, vô dụng cắn cắn môi dưới, u oán thở dài: "Có lẽ hỏng (hỏng thai) thì tốt hơn."

Cô cố ý nói như vậy, bởi vì cô muốn cho Lăng Khắc Cốt đau lòng, muốn anh

không nỡ nhìn cô bi thương. Chỉ có như vậy, cô mới có thể lôi kéo được

sự chú ý của anh, để cho anh chú ý tới cô. Cô là Thang Mang Lâm, không

phải cái người "Băng Nhi" đã sớm chết rồi kia.

"Băng Nhi, em bây

giờ là phụ nữ có thai, phải chú ý nghỉ ngơi, không cần nghĩ quá nhiều.

Tất cả đã có anh lo." Lăng Khắc Cốt ngồi vào bên cạnh Thang Mang Lâm,

thật tâm nói.

"Anh, em thật sự có thể gả cho anh sao? Trong lòng

của em vẫn rất lo lắng, sợ mình đang nằm mơ." Thang Mang Lâm chủ động

tựa sát vào trước ngực Lăng Khắc Cốt, đồng thời một đôi tay vô tình hay

cố ý trêu chọc anh.

Lồng ngực Lăng Khắc Cốt trở nên cứng ngắc

khác thường, bàn tay của anh đặt ở đầu vai Thang Mang Lâm, hình như muốn đẩy cô ra, nhưng cuối cùng lại không có hành động, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ! Anh sẽ chăm sóc cho em và đứa bé tốt nhất, sẽ không để cho em

chịu uất ức."

Thang Mang Lâm hàm chứa nước mắt, nhìn tròng mắt

đen tĩnh mịch như biển của Lăng Khắc Cốt: "Anh, em không muốn người ta

biết em mang thai một đứa con hoang, em sẽ cảm thấy không còn mặt mũi

nào nhìn người ta, em mang theo đứa bé của người khác gả cho anh, mọi

người sẽ cười nhạo em như thế nào? Anh, em không muốn gả. Em muốn bỏ nó

đi."

Lăng Khắc Cốt vừa nghe lời Thang Mang Lâm nói, tròng mắt đen sắc bén lập tức trừng lên, "Chuyện này anh sẽ xử lý tốt, em cứ yên tâm

gả cho anh."

"Anh, " Thang Mang Lâm lau lau nước mắt, ở trong

lòng anh kích động khẽ mở cánh môi, "Nếu như người khác hỏi anh, anh

thực sẽ thừa nhận đứa nhỏ này là của anh sao?"

"Sẽ!" Lăng Khắc

Cốt lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Thang Mang Lâm. Trong

cặp mắt đen lãnh khốc kia có nồng nặc thân tình, tựa như Thang Mang Lâm

thật là "Băng Nhi" của anh.

"Anh, cám ơn anh!" Thang Mang Lâm cảm động nhào vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, sau khi vùi sâu vào anh lồng

ngực to lớn cao ngạo kia thì khóe môi cô tràn ra một nụ cười hả hê.

Cô, rốt cuộc đã có được người đàn ông mà ngay cả nằm mơ cũng luôn cầu có được!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 65
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...