Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 16

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lăng Khắc Cốt khẩn

trương muốn xông lên, tuy nhiên anh không dám. Anh chỉ có thể níu chặt

cả trái tim khích lệ em gái cố gắng lên: "Băng Nhi, đứng lên! Anh tin

tưởng em có thể làm được!"

Trên gương mặt tuyệt mỹ kia của Băng

Nhi luôn xuất hiện một nụ cười mỉm rất kiên cường, cô cắn chặt môi dưới

tái nhợt, giùng giằng đứng lên, đứng trong tiếng cười lớn cao ngạo của

đối phương, lấy tốc độ nhanh như tia chớp đánh tới, đem móng tay thật

dài đâm thật sâu vào cổ họng của đối phương. Máu phun lên mặt Băng Nhi,

nhưng cô lại đứng ở dưới chân thi thể đối phương cười lạnh.

"Liền chọn hai anh em bọn chúng." Long gia lãnh khốc đứng dậy, nói với thủ

hạ, "Những người khác bỏ đói bảy ngày, hai người bọn họ bắt đầu bước vào huấn luyện ma quỷ."

Lăng Khắc Cốt vui mừng nhảy đến giữa đài, ôm lấy em gái nhỏ hơn mình hai tuổi: "Băng Nhi, em quá tuyệt vời!"

"Anh, Băng Nhi sẽ không buông anh ra." Huyền Băng ôm lại anh, trên khuôn mặt

nhỏ nhắn lạnh lùng kiều diễm mang nụ cười đầy kiên nghị.

Bọn họ

từ sau khi bị tập đoàn sát thủ nhặt được, liền không ngừng dạo chơi giữa sự sống và cái chết, chết rất dễ dàng, nhưng để sống được lại vô cùng

khó khăn, thứ bọn họ liều chết để mưu cầu cũng chỉ là quyền lợi sinh

tồn.

Bọn họ cho là mình đã giành chiến thắng, lại không ngờ nghênh đón bọn họ là huấn luyện ma quỷ càng tàn khốc hơn. . . . . .

Khi anh dùng hết tất cả, thay thế Long gia, thành lập thế lực khổng lồ Ưng

Đế Quốc, khi anh có năng lực cho Băng Nhi tất cả thì cô lại như đóa hoa

tàn lụi giữa mùa khô.

Băng Nhi 15 tuổi, đẹp đến làm người ta

nghẹt thở, nhưng cũng ngoan tuyệt tàn nhẫn, cô có thể trong vòng một

giây đồng hồ giết chết đối thủ mạnh hơn cô gấp mười lần, tuy nhiên cô

lại đem trái tim nhét vào trên người Dã Lang. Cô không để ý giống như

thấy việc nghĩa quyết không chùn bước bỏ trốn theo Dã Lang, khi lần nữa

xuất hiện trước mắt anh đã là một khối thân thể bị tàn phá, Băng Nhi khả ái của anh lại vì bị Dã Lang tàn nhẫn cường bạo mà chết, sau đó Lệ Văn

lại nói cho anh biết, Dã Lang lừa gạt Băng Nhi đi theo chỉ vì trả thù

anh đã đoạt đi đối tác buôn bán vũ khí của hắn . . . .

"Băng Nhi!" Lăng Khắc Cốt đột nhiên cau chặt đôi mày rậm, hốt hoảng đưa đôi tay ra thăm dò về phía trước.

"Đau." Hi Nguyên đang nằm ở trong ngực Lăng Khắc Cốt đột nhiên cảm thấy cánh

tay bị một cọng kìm hung ác kẹp lại, xương giống như muốn gẫy vụn, làm

cô tỉnh giấc. Mở mắt ra liền thấy gương mặt tuấn tú âm lãnh của Lăng

Khắc Cốt. Cô kinh ngạc nhìn lông mày nhíu chặt của Lăng Khắc Cốt, chưa

bao giờ thấy anh lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo đến như vậy, anh vì ai mà khổ sở

vậy? Băng Nhi là ai? Tưởng Lệ Văn mở miệng một tiếng đều là Băng Nhi,

dường như cô ấy và ba có mối quan hệ không tầm thường.

Lòng của Hi Nguyên bắt đầu đau đớn, bởi vì Lăng Khắc Cốt quan tâm cô gái khác mà đau đớn.

"Ba, buông bé con ra." Hi Nguyên cổ tay bé nhỏ đáng thương bị bàn tay có lực của Lăng Khắc Cốt dùng sức cầm chặt, ra sức vùng vẫy mà không thoát ra

được, cầu khẩn nói. Nếu anh vẫn không buông tay, xương cổ tay của cô

thật sự sẽ bị bẻ gãy.

"Bé con?" sau khi thấy rõ người trong ngực là Hi Nguyên, Lăng Khắc Cốt mới tỉnh táo lại.

Thì ra là mộng. Trong mộng gương mặt nhuốm máu của Băng Nhi khiến lòng anh

đau đớn, hình ảnh Dã Lang cười lớn xuất hiện ở trước mắt anh lúc ẩn lúc

hiện, chọc cho người ta bực bội.

Anh đột nhiên lãnh khốc đẩy Hi Nguyên ra, mặt lạnh lùng đi qua phía dưới cô, cũng không thèm nhìn cô một cái rời đi.

"Ba!" Hi Nguyên kinh ngạc nhìn Lăng Khắc Cốt lãnh khốc rời đi, không hiểu mình đã làm gì chọc tới anh.

Sau khi Lăng Khắc Cốt rời đi, Hi Nguyên cảm thấy hết sức cô độc. Tối hôm

nay lại càng khó chịu hơn, khi hiểu rõ Lăng Khắc Cốt chỉ là cha nuôi của cô thì cô đã thầm hi vọng anh sẽ mãi mãi ở bên cô. Nhưng anh hiển nhiên cũng không thích cô, khi anh bỏ lại cô rời đi cô thấy được trong mắt

anh sự ghét bỏ.

Là ghét sao?

Rốt cuộc giữa ba Dã Lang và

Lăng Khắc Cốt có ân oán gì, để cho anh ấy cũng ghét mình? Lăng Khắc Cốt

âm tình bất định khiến Hi Nguyên không biết làm sao, Hi Nguyên như đứa

trẻ bất lực, nén lệ ôm chặt lấy chân của mình.

Trong phòng làm việc xa hoa của Sơn Miêu, có một loại hơi thở nguy hiểm.

"Cô muốn bán thân?" Sơn Miêu tà mị nâng cằm cô gái nhỏ mặc chiếc váy hoa

nhỏ bằng vải bông lên, nhếch môi hỏi. Lúc mới gặp cô gái tên Thang Mang

Lâm này, anh còn tường mình gặp được Băng Nhi, chỉ là sự quyến rũ của cô gái này căn bản không cách nào so sánh được với sự lạnh lùng kiều diễm

của Băng Nhi. Băng Nhi là độc nhất vô nhị, là sự hòa trộn của thiên sứ

và yêu tinh.

"Dạ!" Thang Mang Lâm gật đầu một cái, cô bị vậy khốn bởi một thân đầy mị hoặc của người đàn ông này, đôi mắt đào hoa phong

lưu đa tình khi nheo lại thì tà ác đến khiến người ta run rẩy.

Một người đàn ông thật là đáng sợ.

"Chỉ dựa vào cô?" Sơn Miêu có chút ác ý ngăn chận Canh Mang Lâm, vây lấy cô ở trong giữa khuỷu tay của mình cùng vách tường. Anh liếc nhìn gương mặt

quyến rũ của cô, trong lòng có loại tình cảm phức tạp, anh thế nhưng

không muốn để cho cô vương vào kiếp phong trần, "Biết rõ làm thế nào hấp dẫn đàn ông chứ? Nếu cô đắc tội với khách của tôi, cô không những một

phần tiền cũng không lấy được, còn phải bồi thường cho tôi một trăm vạn

phí Tổn thất, cô không sợ sao?"

"Tôi. . . . . . Tôi không sợ. . . . . ." Thang Mang Lâm theo bản năng liếm liếm đôi môi.

Một mình anh trai căn bản không cách nào kiếm đủ số chi phí phẫu thuật

khổng lồ đó, mà cô chỉ có thể sử dụng bản chất nguyên thủy nhất của

riêng phái nữ, đây là cách trực tiếp nhất cũng đơn giản nhất. Sau đó cô

sẽ trốn đến một vùng khác làm một cuộc phẫu thuật, đem lớp màng kia vá

lại, lại một lần nữa làm người. Đoạn chuyện cũ này cô sẽ để gió cuốn nó

đi.

"Chỗ này của tôi không phải quán bar cấp thấp, là nơi ai cũng có thể bán." Sơn Miêu xảo trá nhếch môi, ngón tay mị hoặc di động ở

trên mặt của Thang Mang Lâm, khiến cho cô từng trận run rẩy.

"Tôi. . . . . . Tôi biết rõ. . . . . ." Cũng vì biết ở khắp Long Thành này,

thế lực của "Nhân Gian Tiên Cảnh" là mạnh nhất, cao cấp nhất, cô mới có

thể lựa chọn bán mình ở chỗ này.

"Cho tôi xem xem cô có bản lãnh gì."

Sơn Miêu đột nhiên lui về phía sau một bước, buông Thang Mang Lâm ra, cái

thân thể cao lớn kia ở trước mặt Thang Mang Lâm gầy nhỏ tựa như mang

theo uy vũ của kẻ khổng lồ, bễ nghễ nhìn đối phương.

"Cái gì? Bản lãnh?" Thang Mang Lâm có chút không hiểu nhìn về phía Sơn Miêu, cái gì

gọi là xem xem cô có bản lãnh gì?" Tôi múa cho anh xem một đoạn được

không? Tôi học ballet mười năm."

"Ha ha ha!" Nghe Thang Mang Lâm

nói vậy, nhìn lại thấy cô ăn mặc hệt dân hai lúa (quê mùa), Sơn Miêu

không khỏi cười thật to thành tiếng.

"Không muốn xem coi như xong rồi."

Sơn Miêu tà mị nắm lấy cằm Thang Mang Lâm, đem mặt của cô nâng cao lên, để

cho ánh mắt cô chỉ có thể nhìn anh: "Nhìn cho rõ địa bàn của tôi, nơi

này là ‘Nhân Gian Tiên Cảnh’, là nơi làm cho đàn ông đặc biệt vui vẻ,

nếu như cô không có bản lĩnh dụ dỗ đàn ông thuận theo, tôi muốn cô thì

có ích lợi gì?"

"Tôi . . . . . Tôi hiểu rõ. . . . . ." Thang Mang Lâm bị thái độ của Sơn Miêu hù dọa, kinh ngạc nhìn, gật đầu.

"Hôn tôi! Nếu như cô có thể hôn tôi nổi phản ứng coi như cô qua cửa, nếu

không thì đàng hoàng mà ra về cho tôi!" Sơn Miêu cúi thấp đầu xuống, mị

hoặc dính vào bên môi cô nói.

Tiểu nha đầu này, vừa nhìn chính là một đứa con nít, chỉ sợ ngay cả hôn môi thế nào cũng không biết, anh

cũng không muốn Tổn thương mầm giống của quốc gia, vẫn là nên dọa cho cô sớm về nhà một chút thì tốt hơn.

"Muốn tôi hôn anh?!" Thang Mang Lâm kinh ngạc chỉ vào mũi mình.

"Không dám?" Sơn Miêu buông cằm Thang Mang Lâm ra, lui về phía sau một bước,

giống như Satan liếc nhìn đối phương, "Trở về! Nơi này không thích hợp

với cô."

"Không! Cầu xin anh! Tôi thật sự vô cùng cần tiền."

Thang Mang Lâm khẩn trương nhào vào trong ngực Sơn Miêu, vụng về mà gặm

cái miệng rộng của Sơn Miêu, "Tôi hôn!".

Thang Mang Lâm hôn xác thực ngây ngô, ngây ngô đến khiến Sơn Miêu bất mãn hừ lạnh.

"Cái người này tài nghệ như vậy cũng đòi bán? Khách của tôi còn không bị cô

làm cho tức chết!" Sơn Miêu đột nhiên quấn chặt lấy Thang Mang Lâm, cười quỷ dị giống như Satan đè cô dựa vào trên tường, "Hôm nay tôi sẽ dạy dỗ miễn phí cho cái người học sinh đần độn này."

Nói xong, môi của anh liền bá đạo đè lên đôi môi đỏ mọng của Thang Mang Lâm.

Nhìn gương mặt tương tự Băng Nhi của Thang Mang Lâm, Sơn Miêu đột nhiên có

loại cảm giác đang hôn Băng Nhi, trong đáy mắt anh bỗng chốc biến sắc,

tà mị mà cuồng dã, anh ép chặt cô vào lồng ngực, điên cuồng hôn xuống.

Thang Mang Lâm giống như một khúc gỗ lạnh lẽo, tim đập mạnh và loạn nhịp ở

trong lòng anh, cho đến khi bị anh hôn sắp hít thở không thông, cô mới

phục hồi tinh thần lại, khó khăn đẩy anh: "Đủ. . . . . . Rồi. . . . . .

Không cần. . . . . ."

Sơn Miêu đột nhiên thức tỉnh, đẩy Thang Mang Lâm ra.

Buông Thang Mang Lâm ra rồi, anh nhanh chóng bình phục tâm tình của mình, sau đó mị hoặc dùng ngón cái lau khóe môi, đôi con ngươi đào hoa mang theo ý cười tà mị, khiến Thang Mang Lâm nhìn vào không khỏi lo lắng: "Mùi vị

không tệ."

"Tôi được thông qua sao?" Thang Mang Lâm có chút nóng

nảy. Ba còn nằm ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, cô hôm nay nhất định

phải xoay sở tiền viện phí để phẫu thuật cho ba.

"Tôi sẽ sớm sắp

xếp khách cho cô, mà cô, tắm rửa sạch sẽ cho tôi, ngoan ngoãn chờ khách

của tôi tới cửa." Sơn Miêu cười tà, đôi mắt đào hoa nheo lại, khóe mắt

bị một lọn tóc đen mượt xõa xuống che khuất, che giấu đi đáy mắt quỷ dị

của anh, mà Thang Mang Lâm chỉ là thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó lại khẩn trương tới các ngón tay nắm chặt lại, tâm tình phức tạp cúi đầu. Đột

nhiên cô như nhớ tới cái gì đó vụt ngẩng đầu hướng về phía Sơn Miêu

chứng thực: "Bây giờ anh phải đưa tiền cho tôi."

Cô cũng không muốn thất thân rồi mà vẫn không có được tiền

"Cô coi “Nhân Gian Tiên Cảnh” là cái gì? Là một công ty lường gạt sao?"

Nghe Thang Mang Lâm nói, lông mày tuấn tú như ngọn núi của Sơn Miêu

nhướn lên, khiến cho gương măt tuấn tú trở nên lãnh khốc, cả người lạnh

lẽo lập tức đánh úp về phía đối phương, khiến Thang Mang Lâm không khỏi

run lên.

"Không có, tôi chỉ là. . . . ." Thang Mang Lâm kinh hoảng lắc đầu, ý thức được lời nói của mình chọc tới đối phương.

Sơn Miêu từ trong túi móc ra một quyển chi phiếu mỏng, nhanh chóng ký tên của mình lên: "Con số cô tự điền!"

"Tôi tự điền?" Thang Mang Lâm kinh ngạc đón được chi phiếu ném đến trước mặt mình, "Anh không sợ tôi sẽ điền lên đây tới mười hai con số sao?."

"Cô có được đến cái giá đó sao? Không cần tự rước lấy nhục!" Sơn Miêu nói

xong cũng vỗ vỗ tay, gọi quản lý quan hệ xã hội tới, dẫn Thang Mang Lâm

đi thay trang phục.

Thang Mang Lâm trước khi rời đi, mang theo

tâm tình khác thường quay đầu lại nhìn gương mặt tà mị tuấn tú của Sơn

Miêu một cái, mới cùng quản lý quan hệ xã hội xinh đẹp đó rời đi.

Hôm nay sẽ là một dấu mốc làm thay đổi cuộc đời cô, tối nay đi qua, cô sẽ không còn là một Thang Mang Lâm thuần khiết nữa rồi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 16
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...