Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 15

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đang bôi thuốc cho Hi

Nguyên. Lăng Khắc Cốt đột nhiên phát hiện cặp mắt mê ly kia của Hi

Nguyên, ngón tay bị nóng đến mức lập tức mở ra. Gương mặt tuấn tú của

anh căng thẳng, cố gắng không nhìn tới đôi má phấn mê người của Hi

Nguyên.

Bọn họ một người thì nằm ở trên giường, mê luyến nhìn đối phương, một ngồi ở bên mép giường nắm chặt quả đấm như đang trốn tránh. Không khí vào giờ khắc này có vẻ hết sức ngưng trệ, ngay cả tiếng hô

hấp cũng trở nên vô cùng rõ ràng.

Đột nhiên một hồi chuông điện

thoại di động vang lên, cắt đứt sự bình tĩnh của Hi Nguyên và Lăng Khắc

Cốt. Lăng Khắc Cốt cau mày đi tới ban công nghe điện thoại, vẻ không vui cùng lạnh lùng đầy mị hoặc trên gương mặt anh làm cho người ta hít thở

không thông, Hi Nguyên ngồi ở đầu giường quan sát Lăng Khắc Cốt.

Khuôn mặt kia dường như được đẽo gọt, tuấn tú hoàn mỹ giống như tượng

Michelangelo, đẹp đến bức người, tròng mắt đen kiên nghị thâm thúy mà u

lãnh, tựa như đầm nước sâu thẳm, làm cho người ta đoán không ra màu sắc

bên trong, mũi thẳng lộ ra sự quả quyết, môi mím chặt thể hiện sự vô

tình của anh.

Lăng Khắc Cốt, chính là một ác ma anh tuấn, toàn

thân không có chỗ nào là không hoàn mỹ. Trước kia vẫn coi anh như ba,

chưa bao giờ chú ý tới anh ấy lại có sức quyến rũ khiến cho người ta

muốn phạm tội. Tâm hồn nho nhỏ của cô bởi vì gương mặt tuấn tú kia của

ba mà trở nên rối loạn.

Chỉ thấy Lăng Khắc Cốt lạnh lùng khiển

trách đối phương: "Không có việc gì thì đừng gọi điện thoại cho tôi! . . . . . . Tôi đi lúc nào còn chưa tới phiên cô quản!"

Nói xong, anh liền cúp điện thoại, gương mặt tuấn tú căng thẳng trở lại phòng ngủ.

"Bé con, ngoan ngoãn ngủ đi, có gì cần cứ việc tìm bác Thẩm." Lăng Khắc Cốt nói xong, cầm một cái áo khoác muốn rời đi.

Vừa thấy Lăng Khắc Cốt muốn rời đi, Hi Nguyên lập tức nhảy xuống giường,

hai chân trần cứ thế từ phía sau ôm chặt lấy lưng Lăng Khắc Cốt: "Không

muốn lại rời bé con đi!"

Vừa nghĩ tới ba lại muốn đi tới nơi đó

với người tình, lòng của cô chợt bắt đầu đau đớn. Trước kia cô chưa từng để ý tới, tại sao sau khi biết anh không phải là ba, liền bắt đầu chú

ý, cô thế nhưng có ý nghĩ muốn độc chiếm ba, không, là sự cưng chiều của Lăng Khắc Cốt.

"Không cho tùy hứng!" Thân thể Lăng Khắc Cốt cứng đờ, không vui trách cứ Hi Nguyên. Thân thể bé nhỏ sau lưng đã không còn bé nữa rồi, hai trái đào nho nhỏ đã bắt đầu trổ mã, đôi gò bồng đảo mềm mại giờ phút này đang ép sát vào tấm lưng cứng rắn của anh, khiến cho

nắm tay anh không khỏi nắm chặt.

Con bé trời đánh!

Lăng Khắc Cốt đột nhiên có loại dục vọng muốn giết người, nếu còn không rời đi, anh sẽ. . . . . .

"Chỉ tối nay thôi được không? Bé con thật sợ." Hi Nguyên nói xong, điềm đạm

đáng yêu cắn môi dưới, đôi con ngươi mọng nước, nước mắt như chỉ chực

rơi xuống.

Quả đấm của Lăng Khắc Cốt nắm chặt rồi lại buông ra,

buông ra lại nắm chặt, gương mặt tuấn tú của anh vặn vẹo bởi sự mâu

thuẫn và giãy giụa. Lúc nghe được tiếng thút thít sau lưng, rốt cuộc

không đành lòng quay người lại, ôm lấy Hi Nguyên.

"Không cho đi

chân trần trên nền đất nữa, sẽ bị lạnh!" Trong giọng nói dịu dàng của

Lăng Khắc Cốt mang theo sự che chở khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi

Nguyên lại hiện lên màu sắc xinh đẹp.

"Bé con nóng lòng, ai bảo

ba muốn rời khỏi?" Hi Nguyên vô tội chớp chớp mắt, đáy mắt có loại thần

thái khiến trái tim Lăng Khắc Cốt đập rộn lên một loại tình cảm tích

cực.

Bé con còn nhỏ, con bé không thể nào. . . . . .

Lăng Khắc cốt lắc lắc đầu, ra lệnh cho mình phải tỉnh táo.

"Bé con đã lớn, nên tự mình ngủ!" Lăng Khắc Cốt bế Hi Nguyên thả vào trên

giường, hung ác quyết tâm ra lệnh cho bản thân phải rời đi. Anh không

thể bởi vì sự nhu nhược của Hi Nguyên mà mềm lòng.

"Không có

người bé con sẽ không ngủ được!" Hi Nguyên không cam lòng mà dùng bốn

chân cuốn lấy Lăng Khắc Cốt, dính vào trong ngực của anh, không chịu

buông để anh rời đi. Anh đi lần này, không biết lại ngủ trên giường của

người tình thứ mấy, Lăng Khắc Cốt là của cô, cô không để cho anh rời đi!

Hi Nguyên có chút bá đạo, lại có chút dây dưa khó thả, Hi Nguyên như vậy

khiến Lăng Khắc Cốt cảm thấy vô lực. Anh chỉ muốn ôm Hi Nguyên nằm

xuống. Đã bốn năm không có ôm bé con ngủ, hương sơn chi quen thuộc lập

tức khiến cho thần kinh căng thẳng của anh buông lỏng.

Hi Nguyên

thõa mãn nhếch lên khóe môi, ở trong ngực Lăng Khắc Cốt tìm vị trí thoải mái, cười duyên nhắm mắt lại. Ngây ngô, mặc dù cô còn không quá rõ tim

của mình, nhưng cô biết cô quan tâm ba hơn tất cả.

Hi Nguyên cả

đêm ngủ ngon lành, nhưng không hề biết Lăng Khắc Cốt dùng một đôi con

ngươi đen thâm thúy quan sát cô cả đêm, ban đêm không người, đáy mắt anh đau đớn cùng giãy giụa rõ ràng như vậy, rõ ràng đến thế.

Thật

vất vả Lăng Khắc Cốt mới có thể rối rắm đi vào giấc ngủ. Giấc mộng của

anh đầy bóng tối cùng bạo lực, cho tới bây giờ cũng không có ánh mặt

trời. Chính anh mỗi một lần lâm vào trong mộng, cũng bị trí nhớ hành hạ, đối với quá khứ, tất cả không cách nào quên được.

Trong mộng,

một đám sát thủ được huấn luyện nhiều năm đang tiến hành một cuộc đấu

sinh tử, người thắng mới có thể sống sót, nếu không cũng chỉ có chết ở

trận đánh giết này.

Một mình bị vây lên võ đài, anh mới chỉ 13

tuổi, lau vết máu ở khóe miệng, trong tròng mắt lạnh lùng quyết tuyệt

lóe lên ánh sáng hung tàn. Ở trụ sở huấn luyện sát thủ này, không đánh

bại đối thủ, cũng chỉ có con đường chờ chết. Anh đột nhiên lấy hết hơi

sức toàn thân đánh về phía đối phương, chỉ nghe một tiếng thanh thúy, cổ của đối phương đã bị chính anh, tay không vặn gẫy, lừng lững ngã xuống

trên võ đài. Ánh mắt hoảng sợ không dám tin trợn trừng, hình như vẫn

không tin một người lực lưỡng mạnh như mình lại bị một đứa bé trai giết

chết.

"Anh!" Huyền Băng vui mừng nhào vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, lau vết máu nơi khóe miệng cho anh.

Lăng Khắc Cốt liếc nhìn Long gia vẫn lạnh lùng yên lặng, vỗ vỗ lưng em gái, nói với cô: "Tự mình cẩn thận một chút."

Một câu nói này bao hàm quá nhiều ý, không cẩn thận, cũng chỉ có thể bị đối thủ lấy tánh mạng. Băng Nhi là người thân duy nhất của anh, nếu như có

thể anh nguyện ý thay thế cô đi đánh giết, nhưng thân phận của sát thủ

nói cho anh biết, bọn họ chỉ có thể tự mình bảo vệ mình, mạng của Băng

Nhi anh vô lực bảo vệ.

Huyền Băng gật đầu một cái, đi tới giữa

đài, đầy ngạo khí nói với người đàn ông cao lớn hơn cô gần một mét: “Đến đây đi, tôi không sợ ông!"

Đối phương cười tàn nhẫn, nhanh chóng ra quyền.

Thân hình linh hoạt của Băng Nhi tránh trái tránh phải, cẩn thận tránh né

công kích của đối phương, nhưng vẫn bị đối phương một cước đá về bên

phải đài, bị rào chắn có lực co dãn cực mạnh ngăn trở, nặng nề ngã xuống trên mặt đất. Máu tươi nhiễm đỏ hàm răng trắng noãn của cô, cô đau đến

ôm chặt bụng.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 15
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...