Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 14

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

"Thế nào?" Lăng Khắc Cốt khẩn trương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo của Hi Nguyên.

"Đau bụng." Những chỗ bị Tưởng Lệ Văn đạp qua đều đau như bị dao xiên vào,

hàm răng của cô bởi vì chịu đựng không nổi đau đớn này mà nghiến vào

nhau ken két.

Lăng Khắc Cốt không chút do dự xé áo Hi Nguyên ra,

thấy bụng của cô hằn lên mấy dấu chân đỏ thẫm, trong tròng mắt đen của

anh lập tức hiện lên sóng gió, hối tiếc cùng tức giận song song cùng tồn tại, đau lòng cùng giãy giụa cùng đồng thời phát sinh.

"Lão đại. . . . . ." Ngân Báo đột nhiên giơ một chai dầu tinh chế đưa cho Lăng

Khắc Cốt, hắn đứng xa xa, đưa ánh mắt dời về phía khác, chỉ sợ mình

không cẩn thận nhìn thấy Hi Nguyên phơi bày.

Hi Nguyên lúc này

mới thấy Ngân Báo, cô lập tức đỏ mặt hốt hoảng kéo chặt áo của mình lên, che lại thân thể của mình. Lớn như vậy, thân thể của cô mới chỉ có ba

nhìn thấy.

"Đi ra ngoài!" Lăng Khắc Cốt đặt Hi Nguyên vào trong

ngực, đem khuỷu tay của mình che đi một mảng lớn cảnh xuân của cô, sau

đó mặt lạnh rống to với Ngân Báo.

"Tôi sẽ đi, lão đại đừng nóng

giận, tôi xin thề với thượng đế là cái gì cũng không có thấy. Đây là

tinh dầu do tôi đặc biệt điều chế, chuyên chữa vết thương bầm máu, cậu

đem bôi loạn lên bụng chỗ bị thương của bé con, nhất là cái dấu chân bên hông kia." Ngân Báo giống như trối chết chạy ra ngoài, vừa chạy còn vừa dặn dò Lăng Khắc Cốt.

Một cước vào bên hông kia là Lệ Văn dùng mười thành công lực (dùng hết sức), hắn có chút lo lắng bé con sẽ chịu nội thương.

"Còn nói không thấy?!" Lăng Khắc Cốt cầm một cái gối đầu lên ném về phía

Ngân Báo, trong mắt tràn đầy không cam lòng, giống như bảo bối của anh

bị người ta nhìn thấy hết vậy.

"Tôi đam bảo là tôi nhìn dưới con

mắt của thầy thuốc, lão đại đừng xem tôi như là đàn ông! Hắc hắc!" Ngân

Báo sau khi đóng cửa phòng, từ ngoài cửa ghé đầu vào, cười lấy lòng.

"Cút!" Lại một cái gối ném qua, đập trúng mũi Ngân Báo.

"Má ơi! Lão đại muốn giết người!" Hắn vội vàng đóng cửa lại, bỏ trốn mất dạng.

Thấy cửa được đóng chặt, Lăng Khắc Cốt buông Hi Nguyên với gương mặt nhỏ

nhắn đỏ như tấm vải đỏ ra. Anh cẩn thận từng li từng tí đặt cô trên

chiếc giường King cỡ lớn của anh, vén áo cô lên, chuyên chú đem tinh dầu bôi một lượt lên bụng cô, nhất là dấu chân bên hông mà Ngân Báo nói đó.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nguyên đỏ rực nắm chặt ga giường phía dưới, những

chỗ bị Lăng Khắc Cốt chạm tới giống như bị bàn ủi nóng ủi qua, trong đau đớn lại có thêm một loại cảm giác nóng hừng hực.

Chưa từng có

loại cảm thụ này, cho dù khi còn bé ba tự mình tắm cho cô, cô đều chưa

từng có loại cảm giác này, toàn thân giống như muốn phát hỏa, trong cảm

giác nóng bỏng còn có một phần tê ngứa.

Ánh mắt cô u mê nhìn vẻ

lạnh lùng của Lăng Khắc Cốt, đang cúi đầu trên trán anh rủ xuống một lọn tóc, làm giảm bớt sự lạnh lùng nơi anh, trở nên hết sức anh tuấn, con

mắt hẹp dài có ánh sáng nặng nề, thâm trầm không thấy rõ màu sắc.

Cô lần đầu tiên không dùng ánh mắt của con gái nhìn ba để nhìn Lăng Khắc

Cốt, thế nhưng phát hiện anh lại anh tuấn, tà mị đến vậy. Trong vẻ anh

tuấn lại toát ra sát khí cùng sự thành thục, một người đàn ông bình

thường không thể sánh bằng. Anh giống như nơi biển sâu ẩn giấu bí mật,

hút ánh mắt Hi Nguyên vào trong. Cô đột nhiên phát hiện nhịp tim của

mình theo từng động tác bôi loạn của Lăng Khắc Cốt mà cấp tốc nảy lên.

Từ đầu ngón tay của anh truyền cho Hi Nguyên chính là một phần thương tiếc cùng che chở.

Ba cuối cùng không cách nào nhìn cô bị thương, ba vẫn là thương cô?

Hi Nguyên trầm mê nhìn về Lăng Khắc Cốt, dùng một loại tâm tình yêu mến

đầu đời của người thiếu nữ mà thưởng thức vẻ mê hoặc như satan của Lăng

Khắc Cốt, người đàn ông hùng bá thế giới này.

. . . . . .

Mang theo một thân ngông nghênh, Thang Dật Thần đi ra khỏi lâu đài Tinh

Nguyệt, một nơi hoa lệ như trốn thần tiên. Giữa cơn mưa gió chạy biểu

diễn liền mấy trận, anh rốt cuộc đã trở về đến nhà trước khi trời sáng.

Mệt mỏi cởi áo sơ mi ra, anh tự rót cho mình chén nước.

Ngồi

trong căn nhà nhỏ mười mấy mét vuông của mình, anh không khỏi nhớ tới

tiểu công chúa trong cái lâu đài kia, cái cô gái nhỏ xinh đẹp đến mức

không thật đó.

"Shi-t!" Anh phiền não ném cái ly thủy tinh trong

tay lên vách tường loang lở phía đối diện. Anh nghĩ cô bé kia sao lại

không muốn làm tiểu công chúa cơ chứ? Bọn họ là hai loại người khác nhau trong xã hội, mình là kẻ tận đáy xã hội, ba lượm cả đời rách nát, cũng

chỉ có thể chật vật duy trì cuộc sống của một nhà ba người, nhưng đúng

lúc anh và em gái vừa cùng thi đậu học viện nghệ thuật, ba lại mắc phải

bệnh nan y. Thân thể của ông giống như một ngọn đèn sắp tắt, tất cả bộ

máy đều đã muốn đi đến đoạn cuối, nhất là trái tim. Thầy thuốc nói nếu

không phẫu thuật, có thể ba sẽ sống không qua hết mùa đông năm nay.

Anh nhất định phải liều mạng làm ra tiền, cho ba làm phẫu thuật, để cho ông trải qua một tuổi già hạnh phúc.

Một ngày nào đó, anh sẽ khiến cho cả thế giới phải ngước đầu ngưỡng vọng anh.

Cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, Thang Mang Lâm mặc quần vải hoa nhỏ vừa

nhìn thấy anh, liền lập tức lo lắng đã chạy tới: "Anh, anh kiếm được

tiền chưa? Bệnh viện lại thúc giục tiền thuốc."

Thang Dật Thần móc ra một xấp tiền giao vào tay em gái: "Đây, không biết có đủ hay không?"

Thang Mang Lâm lập tức nghiêm túc đếm: "Mười, 20, 30. . . . . . 100. . . . . . 1200. . . . . . Anh, còn thiếu 500."

Nhìn bộ dáng lo lắng này của em gái, Thang Dật Thần cau mày vỗ vỗ má của cô: "Đừng có gấp, mốt lát nữa anh còn có một ca diễn nữa, nhất định có thể

gom góp đủ."

"Anh!" Thấy anh lại phải đi, Thang Mang Lâm kéo tay

anh lại, có chút khó xử lại có chút do dự nói với anh, "Bệnh viện nói đã tìm được trái tim thích hợp, nếu như chúng ta chuẩn bị đủ tiền là có

thể làm giải phẫu. Chỉ là hai mươi vạn này chúng ta biết đi đâu tìm

đây!"

"Đã tìm được trái tim phù hợp rồi sao?" Thang Dật Thần vui

mừng nắm chặt bàn tay của em gái, không ngờ ngày hôm qua còn tuyệt vọng

cho là sẽ mất đi ba, không nghĩ tới hôm nay lại có được tin tức tốt như

vậy. Anh nhất định phải tìm biện pháp, anh không thể để cho hy vọng sinh tồn của ba chỉ bởi vì không có tiền mà tan biến.

"Đúng, anh.

Nhưng hai mươi vạn đối với chúng ta mà nói, tựa như đầm rồng hang hổ."

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn quyến rũ của Thang Mang Lâm bởi vì lo âu mà trở

nên tối tăm, tái nhợt.

Thang Dật Thần ôm lấy hông của Thang Mang Lâm, khích lệ em gái đang như vô lực: "Anh sẽ nghĩ biện pháp, em ở nhà chờ."

Nếu vì ba, anh có thể ký cái hiệp ước bán thân bất bình đẳng đó, phối hợp

tất cả kế hoạch xã giao cùng diễn xuất của công ty, chỉ cần bọn họ có

thể tạm ứng trước 20 vạn.

Không thể đợi thêm, anh xoay người đi vào trong bóng đêm.

Một thân ngông nghênh ngồi ở trong phòng khách của ông chủ, Thang Dật Thần

cau mày nhìn hợp đồng bán mình bất bình đẳng trên bàn, lòng có chút đau. Nhưng lúc này ba còn đang nằm trong bệnh viện chờ anh mang tiền đến cứu mạng, lập tức quyết định, ký tên lên hợp dồng.

"Sảng khoái! Dật

Thần, tôi chính là tương đối coi trọng cậu!" trên gương mặt mập mạp kia

của Ngô Trạch Đoan nở nụ cười tràn đầy tham lam. Ba năm theo như hợp

đồng này, hắn nhất định sẽ nô dịch thật tốt cái tên thanh niên tài hoa

này. Vừa nghĩ tới tài nguyên cuồn cuộn mà đến, trên mặt hắn thịt béo đều theo đó mà rung động.

"Hai mươi vạn." Thang Dật Thần né tránh bàn tay mập mạp đang dơ ra của ông chủ Ngô, sống lưng thẳng tắp nhắc nhở đối phương.

"Đừng nóng vội, tôi sẽ ký chi phiếu cho cậu." Ngô Trạch Đoan móc ra chi phiếu mỏng đang muốn điền số lên trên.

"Tôi muốn tiền mặt." Thang Dật Thần kiên trì, vẻ mặt một bộ kiên nghị. Nhìn

Ngô Trạch Đoan. Anh muốn nhanh chóng mang tiền tới bệnh viện, sắp xếp

xong việc phẫu thuật cho ba. Nếu như chi phiếu của Canh Dật Thần có vấn

đề gì, anh cũng đã ký lên hợp dồng rồi. Anh không thể lãng phí vô ích ba năm tuổi thanh xuân của mình.

"Tiền mặt?" Ngô Trạch Đoan làm khó cười mỉa, "Tôi nhất thời không thể chuẩn bị được nhiều tiền mặt như

vậy. Không bằng như vậy đi, ba ngày sau đó, tôi kêu kế toán. . . . . ."

"Tôi muốn ngay bây giờ! Nếu không. . . . . ." Thang Dật Thần làm bộ muốn xé

toang hợp đồng trong tay, đối với Ngô Trạch Đoan không thủ chữ tín,

chuyện khấu trừ lương nghệ sĩ anh sớm có nghe thấy, nếu như đối phương

có được hợp đồng trong tay rồi lật lọng phản lời, không đưa tiền cho

anh, anh có muốn hối hận cũng không kịp.

Thang Dật Thần một chút cũng không chịu thỏa hiệp nhìn Ngô Trạch Đoan, cuối cùng khiến cho đối phương không thể không nhượng bộ.

Ngô Trạch Đoan lấy điện thoại di động ra, nói với người trong điện thoại: "Đem hai mươi vạn tiền mặt tới đây cho tôi."

Thần kinh Thang Dật Thần lúc này mới tỉnh táo lại.

Bệnh của ba rốt cuộc có hi vọng rồi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 14
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...