Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 34

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

"Bé con, kiên cường

chút, ta muốn con tỉnh lại!" Lăng Khắc Cốt siết thật chặt lấy thân thể

nhỏ bé của Hi Nguyên, cường thế ra lệnh cho Hi Nguyên. Tròng mắt đen

bình thường chìm lạnh giờ phút này đầy hốt hoảng.

"Tôi không

muốn tỉnh, tỉnh lại ba liền thay đổi rồi. Ba hận bé con!" Hi Nguyên ủy

khuất khóc thút thít, cô đem gương mặt đầy nước mắt nước mũi toàn bộ bôi lên cái áo sơ mi đắt tiền của Lăng Khắc Cốt, giống như một con mèo nhỏ

bất lực, thân thể nhẹ nhàng run rẩy.

"Bé con! Bé con . . . . ."

Đối với sự thất thường của bé con, Lăng Khắc Cốt đầy bất lực. Anh phiền

não lo lắng ôm Hi Nguyên ở trong phòng đi tới đi lui, muốn dỗ dành cô

một chút, cũng không cách nào hữu dụng.

Tiếng sấm sét càng lúc

càng lớn, mỗi một lần tiếng sấm vang lên, thân thể Hi Nguyên cũng sẽ

phát run theo, mà nét mặt Lăng Khắc Cốt sẽ trở nên khổ sở. Anh chỉ có

thể ôm chặt cô không ngừng an ủi: "Bé con không sợ, chỉ là sấm thôi, ba ở đây với con, sẽ không buông tay."

Lời của anh có lẽ phát ra tác dụng, bắp thịt căng thẳng của Hi Nguyên dần dần buông lỏng, ánh mắt

cuồng loạn của cô có chút trở nên lành lạnh, chỉ là vẫn trống rỗng đến

kinh người.

"Lão đại, bé con có chuyện gì vậy? Ai lại vừa kích

thích đến cô bé?" Ngân Báo xách theo hòm thuốc chạy lên lầu, ngay cả áo

ngủ cũng không kịp thay, dép trên chân cũng là hai chiếc màu sắc khác

nhau.

"Tôi sẽ tra ra! Anh mau trị bệnh cho con bé đi!" Lăng Khắc Cốt lo lắng ra lệnh cho Ngân Báo.

Cho dù không điều tra, anh cũng biết, ở trong lâu đài Tinh Nguyệt này người có thể làm tổn thương bé con là ai rồi.

"Lão đại, cậu ôm con bé như vậy, tôi làm thế nào kiểm tra cho con bé được?"

Ngân Báo khẽ thở dài. Hai cánh tay Lăng Khắc Cốt thật chặt khóa Hi

Nguyên ở trước ngực, nhìn dáng vẻ hai người ôm quả thật gióng như hai mẹ con gấu Kuala đang ôm nhau vậy. Căn bản không cần trói buộc gì gì đó,

hai người liền thật chặt dính chung một chỗ rồi. Nếu như quan tâm bé con vậy, tại sao còn để cho nhiều phụ nữ như vậy đến tổn thương con bé?

"Ít nói lời vô ích!" Lăng Khắc Cốt hung hăng trợn mắt nhìn Ngân Báo một

cái, sau đó cẩn thận từng li từng tí đặt Hi Nguyên lên chiếc giường lớn

mềm mại.

Ngân Báo vạch mí mắt Hi Nguyên ra, dùng đèn pin cầm tay chuyên dụng soi vào con ngươi đang tản mát của cô, trong lòng có chút

khiếp sợ.

"Tình huống không ổn."

"Cái gì?" Lăng Khắc Cốt một phát túm lấy cổ áo Ngân Báo nhấc lên, mặc kệ anh ta có thở được hay không, âm thanh khàn khàn chất vấn, "Anh mau điều trị cho tốt?"

"Khụ khụ khụ! Lão đại, ngài buông tay ra trước đã!" Ngân Báo bị hãm đến

thiếu chút nữa tắt thở, "Tôi nói vậy là để cho cậu có chuẩn bị về tâm

lý, bé con là có khuynh hướng tự phong bế bản thân."

"Tự phong

bế?! Ngân Báo, chữa khỏi cho con bé!" Lăng Khắc Cốt mặc dù buông lỏng cổ áo của Ngân Báo ra, nhưng căn bản không cho anh ta quyền lựa chọn, cứng rắn ra lệnh.

Ngân Báo xoa xoa cổ, buồn bã nói: "Tôi nhất định

sẽ cố gắng, nhưng nếu lại có người kích thích con bé, tôi không thể bảo

đảm sẽ chữa khỏi cho cô bé."

"Ai dám kích thích con bé tôi liền

giết người đó!" tròng mắt đen khêu gợi của Lăng Khắc Cốt âm lãnh ngoan

độc nheo lại, sắc bén giống như một con Liệp Ưng.

"Nếu như là chính lão đại thì sao? Cũng giết sao" Ngân Báo vừa chuẩn bị thuốc, vừa nhạo báng hỏi Lăng Khắc Cốt.

"Tôi?" Lăng Khắc Cốt đột nhiên trầm mặc xuống, không nói gì thêm. Người anh

cứng ngắc giống như một tòa núi băng, dần dần mất đi nhiệt độ.

"Lão đại, nên trừ đi u ác tính, không cần nuôi dưỡng nó nữa. Nếu không người chịu tổn thương không chỉ là bé con." Ngân Báo cầm thuốc ngồi vào bên

cạnh Hi Nguyên, sau đó lần đầu tiên phục vụ quên mình lấy giọng ra lệnh

nói với Lăng Khắc Cốt, "Còn không đi lấy nước lại cho tôi?"

Lăng Khắc Cốt đáp nhẹ một tiếng, một khắc cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đi rót nước.

Sau khi Hi Nguyên dùng thuốc xong liền an tĩnh lại, cô trầm mặc vùi mặt vào trong gối, không để ý tới bất luận kẻ nào, ngay cả Lăng Khắc Cốt mà cô

vẫn luôn dính lấy cũng không thèm để ý.

"Thuốc cứ theo chỉ dẫn cho cô bé dùng, có chuyện thì gọi tôi." Ngân Báo lo lắng dọn dẹp đồ, không quên dặn dò Lăng Khắc Cốt.

Chờ sau khi anh ta đi rồi, Lăng Khắc Cốt nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, gọi Hi Nguyên: "Bé con . . . . ."

Nghe được giọng nói của anh, thân thể Hi Nguyên co rúm lại một chút, nhưng

chỉ là một cái liền lại khôi phục an tĩnh. Thậm chí ngay cả mí mắt của

cô đều không có hạ xuống, chỉ đắm chìm trong thế giới an tĩnh của mình.

Lăng Khắc Cốt đau lòng lên giường, ôm thật chặt Hi Nguyên vào trong ngực: "Tỉnh lại! Không cho không để ý tới ta!"

Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống gối, khiến cho nội tâm Lăng Khắc

Cốt run rẩy, anh đè nén xuống trầm giọng quát: "Không cho khóc!"

Hi Nguyên quả nhiên không hề rơi lệ nữa, chỉ là thái độ lại càng thêm xa cách, càng thêm mê mang.

Lăng Khắc Cốt không có cách nào chỉ đành quấn chặt lấy cô, im lặng.

Liên tiếp mấy ngày liền, Lăng Khắc Cốt cũng hầu như chỉ ở bên cạnh Hi

Nguyên, dỗ dành cô, cố gắng gọi tỉnh ý thức của cô, nhưng đều không hữu

dụng. Anh không ngủ, không nghỉ làm bạn với cô, nhưng không có một chút

hiệu quả nào.

Tâm bị tổn thương triệt để, Hi Nguyên dường như

không bao giờ còn muốn thanh tỉnh lại nữa, cô hoàn toàn phong bế giác

quan của mình, không nghe, cũng không nhìn. Trong tiềm thức của cô tự

nhủ, chỉ có như vậy, cô mới có thể tự bảo vệ mình.

Sợ cô lần nữa bị thương, giọng nói của Lăng Khắc Cốt trở nên hết sức nhu hòa, ngay cả đụng chạm cô đều không dám dùng sức, sợ thương tổn đến cô.

Trong khi anh không tiếc tâm sức ra sức chăm sóc cô, thì bệnh tình của Hi

Nguyên chẳng những không thấy khá lên, ngược lại càng ngày càng nghiêm

trọng, có lúc cô sẽ lầm bầm lầu bầu, rồi lại có lúc không nói một lời.

Cô giống như một đứa bé chưa biết nói, co rúc ở đầu giường, ánh mắt vô hồn nhìn về xa xăm, không để ý tới bất luận kẻ nào, mặc kệ Lăng Khắc Cốt

dùng lời nói thâm tình tới mức nào gọi tên cô, cũng không nhận được lời

đáp lại nào.

Theo mùa thu dần tới, thời tiết dần dần lạnh, y

phục trên người Hi Nguyên có chút mỏng manh, khi gió mát thổi tới thì cô bị rét cóng đến có chút co rúm lại, nhìn mặt cô tái nhợt, Lăng Khắc Cốt lập tức dùng áo khoác bao bọc lấy cô.

"Bé con, mau nói vài lời

đi, không muốn không để ý đến ta." Trong giọng nói khàn khàn của Lăng

Khắc Cốt mang theo một chút vô dụng, còn có loại cảm giác vô cùng bất

lực.

Lăng Khắc Cốt thường ngày đầy khí phách, lại giống như một

đứa trẻ mê mang, đối mặt với việc Hi Nguyên tự mình phong bế không thể

ra sức làm bất kì điều gì, một tay anh giữ lấy Hi Nguyên ôm vào trong

ngực, siết cô thật chặt, như muốn đem cô dung nhập vào với thân thể

mình.

Khi những chiếc lá vàng rơi vương lên tấm rèm cửa sổ, bị

gió lay động thì Sơn Miêu bưng một bàn bữa ăn tối đi vào, quan tâm nhìn

Hi Nguyên: "Lão đại, nghe Bác Thẩm nói bé con lại không ăn cơm trưa."

"Không thể cứ tiếp tục như vậy." Lăng Khắc Cốt có chút mệt mỏi xoa xoa mặt,

trầm trọng thở dài một tiếng: "Ngân Báo sao vẫn còn chưa có trở về? !

Anh đi châu Âu lôi anh ta trở về cho tôi!"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 34
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...