Gần nhà không có nơi nào thú vị, Nhạc Phương Chích dẫn Bạch Mặc đến bờ sông.
Xách người lên vỗ mấy cái, không có bụi bặm gì, mỗi ngày có nhiều người trượt thế này, đã lau mặt băng sạch tinh từ lâu rồi.
Cũng may lúc xuống xem như trôi chảy, nằm ngửa ra, vèo cái đã trượt xuống. Nhạc Phương Chích ở cuối khe trượt duỗi tay ngăn cản Bạch Mặc đang xoay tròn xuống, đúng lúc ôm người vào lòng.
Bạch Mặc vẫn đang thở hổn hển, Nhạc Phương Chích hậu tri hậu giác hơi lo lắng, chắc là dọa cậu rồi.
Kết quả Bạch Mặc mím môi cười.
Không biết nhờ công lao của lê trắng hay thuốc, cuối cùng Bạch Mặc đã khỏi ho khan. Bên ngoài vẫn đang có tuyết rơi, nhưng không khí rất tốt. Thời tiết thế này thích hợp đi tản bộ nhất.
Cậu được bọc như quả bóng, mặc áo lông không vừa người, đội mũ vải bông thô sơ buồn cười và quấn chiếc khăn quàng cũ, cả người chỉ lộ ra gương mặt to bằng bàn tay, chóp mũi cũng đỏ vì rét.
Nhưng cậu cười một cái như thế, màu trời tối tăm xung quanh dường như bừng sáng lên theo.
Nhạc Phương Chích cũng không khỏi cười theo.
Không biết sương mù trên mặt sông tan khi nào, có con chó to kéo xe trượt tuyết chạy như điên qua mặt sông đóng băng, đi về bờ bắc, có nhiều người lớn và trẻ con đang trượt trên sân băng ở bờ sông.
Nhạc Phương Chích tranh thủ mấy ngày đường cao tốc khôi phục giao thông mua rất nhiều lương thực, vì lo lắng không biết ngày nào lại đột nhiên có tuyết lớn. Vốn chỉ lo trước khỏi họa, lần này ngược lại trở thành phòng ngừa chu đáo.
Nhạc Phương Chích hỏi Bạch Mặc có muốn xuống không, Bạch Mặc lắc đầu nên họ cùng lặng yên đứng bên bờ sông, nhìn gió bấc thổi qua ngọn cây, thỉnh thoảng mang theo một nắm nhỏ tuyết và sương mù.
Mặc dù sông đã đóng băng vào mùa đông, nhưng bên kia vẫn nhộn nhịp hơn. Một cây cầu trượt băng rất cao được xây bên bờ sông, người lớn và con nít đều đứng xếp hàng đi lên chơi. Bạch Mặc đứng ở bên dưới ngẩng đầu nhìn, điệu bộ lưỡng lự.
Không biết qua bao lâu, Bạch Mặc giơ tay lên “a” một hơi, rồi nhảy hai cái trên mặt đất.
Nhạc Phương Chích nói cậu muốn trượt thì lên đi, đừng sợ, nằm ngửa trượt một cái là xuống. Tôi ở dưới này đỡ cậu. Đi không?
Nhạc Phương Chích buồn cười nhìn cậu: “Lạnh à?”
Bạch Mặc ngoan ngoãn gật đầu, Nhạc Phương Chích vung tay lên: “Đi, đi ăn chút gì đó ấm.”